Đừng Thách Thức Sư Môn - Chương 32
Từ Đại Thừa kỳ bước vào Độ Kiếp kỳ thường sẽ bị tâm ma quấy nhiễu, dễ dàng tiến giai thất bại.
Vô Cực Đan có thể bài trừ tâm ma, giúp tăng thêm phần đảm bảo tiến giai thành công cho tu sĩ Đại Thừa kỳ. Đối với bất kỳ tông môn nào đi chăng nữa thì thêm một đại năng Độ Kiếp kỳ chính là tăng thêm một tầng thực lực cho tông môn.
Đó chính là điểm giá trị nhất của Vô Cực Đan.
Hai yêu cầu mà Diệp Tố đề ra đối với tông chủ Ngô Kiếm Phái và các đại trưởng lão mà nói thì nhỏ bé không đáng gì, theo bọn họ thấy đây như là Diệp Tố tới để tặng không Vô Cực Đan.
Cùng ngày, nhóm Diệp Tố được an bài nghỉ ngơi ở viện dành cho khách quý.
“Linh khí ở đây còn nồng đậm hơn ở Phá Nguyên Môn.” Tây Ngọc ngửa mặt lên trời duỗi hai tay, hít một hơi thật sâu: “Cho muội ở đây năm, mười năm thì không cần tu luyện cũng có thể đột phá.”
“Nằm, mơ, đi.” Minh Lưu Sa chậm rì rì nói.
“Khoảng thời gian này phía đông hình như cũng không có bí cảnh nào đang mở.” Hạ Nhĩ hỏi Diệp Tố, “Đại sư tỷ, chúng ta sẽ chọn đệ tử kiếm tu nào để đồng hành?”
Diệp Tố nói: “Thân truyền đệ tử.”
Thực lực của thân truyền đệ tử sẽ mạnh hơn so với những người khác, đồng thời Ngô Kiếm Phái cũng sẽ để ý đến họ nhiều hơn, nếu không may có gì ngoài ý muốn xảy ra có lẽ họ sẽ vươn một tay cứu giúp.
Kỳ thật nàng có thể yêu cầu cao thủ Ngô Kiếm Phái đi theo hỗ trợ nhưng những bí cảnh mà bọn họ có thể vào thì tu sĩ cấp cao chưa chắc có thể vào, muốn vào cũng phải trước tiên áp chế cảnh giới. Thứ hai là tu sĩ quá mạnh không dễ khống chế, nếu trong bí cảnh có thiên tài địa bảo gì đó mà đối phương liên thủ đoạt lấy thì bọn họ cũng chỉ đành trơ mắt nhìn.
Đoàn người được dẫn về chỗ ở của từng người, Diệp Tố vào phòng còn chưa ngồi xuống thì Dịch Huyền đã đứng ngoài cửa.
Diệp Tố xoay người nhìn thấy hắn cũng không kinh ngạc: “Vào đi.”
“Vì sao lại muốn ta làm tịnh tông đệ tử?” Dịch Huyền sau khi bước vào phòng đầu tiên chính là hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Diệp Tố chỉ vào ghế đối diện: “Ngồi.”
Dịch Huyền vẫn đứng đó không động đậy, nàng cũng không lên tiếng, hai người cứ vậy giằng co một hồi, hắn đành ngồi xuống ghế.
Chẳng qua khi kéo ghế thì phát ra âm thanh có chút chói tai.
“Từ 500 năm trước linh mạch của Thiên Cơ Môn đã khô cạn, vị luyện khí sư thiên tài cuối cùng cũng mất tích, từ đó Trảm Kim Tông cùng Toàn Điển Hành liền bắt tay chèn ép chúng ta. Tương lai khi Thiên Cơ Môn một lần nữa quật khởi, tất yếu cần có người che chở.” Diệp Tố đại khái nói cho hắn biết một ít tin tức mà sư phụ đã tiết lộ cho bọn họ, cuối cùng nhìn Dịch Huyền nghiêm túc hỏi, “Tiểu sư đệ, người này có thể là đệ hay không?”
Dịch Huyền quay đầu đi không nhìn Diệp Tố, thật lâu sau mới hỏi, “Tỷ muốn ta lưu lại đây là vì lí do này ư?”
Diệp Tố đánh giá sắc mặt của Dịch Huyền: “Sư đệ, chứ đệ tưởng là vì sao?”
Dịch Huyền duỗi tay rót một ly trà, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch: “Không có gì”. Ban đầu hắn còn nghĩ rằng bọn họ không thích hắn đi theo nên mới muốn dùng lí do này để hắn lại.
“Chờ đến khi đệ đủ cứng cáp thì chúng ta cũng không cần tìm kiếm tu của môn phái khác nữa.”
“…… Được, ta lưu lại.” Dịch Huyền rũ mắt đáp ứng.
Diệp Tố khó có dịp ngồi xuống nói chuyện với Dịch Huyền, vả lại không bao lâu nữa bọn họ sẽ lại phải rời khỏi đi vào bí cảnh, có chút lời nói nàng đã nghẹn trong lòng thật lâu, không ngại hiện tại nói hết ra.
“Từ trước đến nay lòng tự trọng của đệ đều luôn rất cao, sư phụ dặn chúng ta đừng nói những chuyện này trước mặt đệ.” Diệp Tố nhìn Dịch Huyền, “Nhưng ta vẫn muốn nói cho đệ biết, ngẫu nhiên cúi đầu cũng không mất mặt chút nào.”
Dịch Huyền không lên tiếng.
“Mấy đệ tử của Vô Âm Tông chỉ nói đệ vài câu là đệ từ đó không bao giờ đặt chân đến Vô Âm Tông nữa.” Diệp Tố nói, “Lãng phí tâm huyết của sư phụ.”
Hiệp nghị giữa Vô Âm Tông và Thiên Cơ Môn không được công bố ra bên ngoài, tất nhiên là do đối phương sợ bị liên lụy, sợ bị Trảm Kim Tông cùng Toàn Điển Hành chèn ép.
Thế nhưng chưởng môn sư phụ cũng chỉ có một đường duy nhất là cắn răng tiếp nhận, vì nếu không thì môn hạ đệ tử sẽ không có được bất luận cơ hội xuất đầu nào.
Đệ tử Vô Âm Tông có thể giả vờ không biết, nhưng người Thiên Cơ Môn không thể như vậy, từng cơ hội chắt chiu đó chính là do chưởng môn của bọn họ tiêu hao linh lực của chính mình để đổi lấy.
“Ta……” Dịch Huyền không có cách nào biện giải, rất nhiều chuyện một khi đã qua đi thì không thể thay đổi được nữa.
“Hiện giờ đệ đã Trúc Cơ, đường dài về sau sẽ càng khó đi. Những thủ đoạn của đệ tử Vô Âm Tông chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, đệ tử Thiên Cơ Môn không thể bởi vì thứ gọi là mặt mũi mà từ bỏ cơ hội tiến giai.” Diệp Tố nghiêm mặt nói, “Thiên Cơ Môn đã suy sụp lâu lắm rồi, ta muốn khiến cho thiên hạ này nhìn thấy tông môn chúng ta một lần nữa quật khởi.”
“Đại sư tỷ.” Hồi lâu sau, Dịch Huyền giương mắt nhìn về phía Diệp Tố, “Ta sẽ trở thành một kiếm tu lợi hại, tương lai ta sẽ bảo vệ Thiên Cơ Môn.”
—— bất luận là dùng phương thức gì.
Diệp Tố gật đầu dặn dò: “Về sau lưu lại Ngô Kiếm Phái, nhớ phải cơ linh hơn.”
Dịch Huyền rót một chén trà nóng, đẩy qua cho Diệp Tố.
Vừa mới đẩy qua thì Du Phục Thời đã từ ngoài cửa tiến vào, ngồi xuống ghế ở trung gian giữa hai người, thuận tay cầm lấy ly trà trước mặt Diệp Tố làm ấm tay.
Dịch Huyền: “…… Không ai dạy ngươi không được tự tiện động vào đồ vật của người khác sao?”
Du Phục Thời hai tay nâng ly, giương mắt nhìn về Dịch Huyền ngồi ở bên phải: “Không có.”
“Được rồi.” Diệp Tố nhìn thấy tiểu sư đệ là đầu muốn phình lớn, “Đệ tới làm gì?”
“Đói bụng.” Du Phục Thời nói.
“Tích Cốc Đan đâu?” Diệp Tố nhíu mày, “Hôm qua mới cho đệ một lọ.”
“Ăn hết rồi.” Du Phục Thời dừng một chút lại bồi thêm một câu, “Không ngon.”
Khóe môi Dịch Huyền nhếch lên cực cao, hắn từ nhỏ đã biết chuyện sớm, chưa bao giờ sẽ làm mấy trò này.
Lại nhìn qua Diệp Tố, thế nhưng không thấy có điểm nào không vui.
“Lót bụng trước đi.” Diệp Tố lấy ra một lọ Tích Cốc Đan từ trong túi Càn Khôn của mình đưa cho Du Phục Thời, sau đó lại quay đầu nhìn Dịch Huyền, “Đệ thấy Tân Thẩm Chi thế nào?”
Tân Thẩm Chi là sư phụ của nam nhị trong nguyên tác, cuối cùng khi sắp đột phá Độ Kiếp kỳ, vì bảo vệ Dịch Huyền mà bị nam chủ chém chết dưới chân núi Côn Luân.
Dịch Huyền có chút trốn tránh ánh mắt của Diệp Tố: “Không quá quen thuộc.”
Cũng không nói tỉ mỉ, vậy hẳn là có hảo cảm với Tân Thẩm Chi.
Trong lòng Diệp Tố hiểu rõ, nàng nói: “Chờ sau khi chúng ta rời đi, đệ hãy gia nhập vào môn hạ của ông ấy.”
Tân Thẩm Chi trong nguyên tác chỉ còn kém một bước là có thể đột phá tiến vào Độ Kiếp kỳ, thực lực không cần phải bàn, lại đối xử với Dịch Huyền rất tốt, vô luận nhìn từ phương diện nào thì cũng đều là người tốt nhất để chọn.
“Tỷ đồng ý để ông ấy trở thành sư phụ của ta?” Dịch Huyền còn nhớ rõ nụ cười lúc trước của Diệp Tố, với kinh nghiệm mười năm ở Thiên Cơ Môn của hắn mà nói, đại sư tỷ lúc ấy tuyệt đối là đang tức giận.
“Muốn bái sư tất nhiên là phải chọn người lợi hại nhất rồi.” Diệp Tố nheo nheo mắt, “Bất quá việc này lại chờ mấy ngày đi.”
……
Ngày hôm sau, từ sáng sớm Tân Thẩm Chi đã tới ngồi canh Dịch Huyền.
“Đồ đệ, tiểu cô nương của Thiên Cơ Môn đã nói là muốn con trở thành tịnh tông đệ tử của Ngô Kiếm Phái ta.” Tân Thẩm Chi chà xát hai tay, “Lão tử đây đánh khắp Ngô Kiếm Phái không có mấy đối thủ đó.”
Diệp Tố mở cửa đi ra, nhàn nhạt nói: “Tông chủ cùng các đại trưởng lão hẳn là không dễ dàng ra tay, dư lại vài người cũng không có mấy người là trưởng lão, tất nhiên là đánh khắp Ngô Kiếm Phái không có mấy đối thủ rồi.”
Hẳn là bởi vì hôm qua bị ba chữ “Đồ xấu xí” kích thích nên hôm nay Tân Thẩm Chi đổi một thân đạo bào màu xanh, tóc cũng được vấn lên chỉnh tề, hắn lấy ra kiếm chỉ vào Diệp Tố: “Ngươi chọn người nào ở Ngô Kiếm Phái lão tử đi đánh với người đó một trận.”
“Ta không có hứng thú.” Diệp Tố mỉm cười, “Nếu tiền bối cũng ở trên điện khi ta đưa ra yêu cầu, vậy hẳn là cũng biết rõ Dịch Huyền muốn bái ai làm sư quyền lựa chọn nằm trong tay ta.”
Tân Thẩm Chi trầm giọng: “Đồ đệ của lão tử muốn bái ai làm sư phụ là quyền của hắn, sao tông môn của các ngươi lại bá đạo không nói lí như vậy?”
“Tiền bối, bái ai làm sư, đại sư tỷ sẽ lựa chọn cho ta.” Dịch Huyền đánh gãy lời của Tân Thẩm Chi.
Tân Thẩm Chi có chút luống cuống, thật vất vả mới gặp được một đồ đệ vừa ý, lì lợm la liếm cỡ nào nhóc con cũng không chịu ở lại, nay ngoài ý muốn lưu lại tông môn rồi, dù cho chỉ là tịnh tông đệ tử ông cũng rất nguyện ý, kết quả vậy mà lại vẫn không muốn làm đồ đệ của ông?
“Tiền bối, chúng ta đều là luyện khí sư kiến thức hạn hẹp, kiếm này của ngài chỉa vào người khác như vậy thật là dọa người đấy.” Diệp Tố liếc mắt nhìn kiếm của Tân Thẩm Chi nói.
“Liên quan gì đến……” Tân Thẩm Chi nói được một nửa thì nhanh trí ngậm miệng, thu hồi kiếm, nở một nụ cười cứng đờ với Diệp Tố, “Ta thu kiếm rồi, này tiểu cô nương, cô là đại sư tỷ của đồ đệ ta đúng không? Ta ngày thường nói chuyện có chút khó nghe, tiểu cô nương đừng để bụng.”
“Biết từ ngày hôm qua rồi.” Hạ Nhĩ ở bên cạnh nói thầm.
Tân Thẩm Chi: “……” Cho một bậc thang, thật là muốn bò lên trên đầu ông?
Nếu không phải vì thu đồ đệ ông đã một kiếm chém bay mấy đứa nhóc này rồi.
Bất kể là trong lòng nghĩ cái gì thì mặt ngoài Tân Thẩm Chi vẫn là một bộ lấy lòng Diệp Tố: “Ngày hôm qua đã đắc tội rồi, khi nào có dịp ta nhất định sẽ đi bái phỏng Thiên Cơ Môn.”
“Bái phỏng thì không cần.” Diệp Tố có ý ám chỉ, “Sáng dậy sớm, còn chưa có gì vào bụng, linh lực bay biến đâu mất.”
Tân Thẩm Chi tức khắc đưa tin cho tiểu đồng: “Mau đi chuẩn bị linh thực cho các vị khách quý.”
Khi nhóm tiểu đồng bưng từng đĩa từng đĩa linh thực đến thì Diệp Tố xoay người đi đến phòng Du Phục Thời.
“Tiểu sư đệ rời giường đều phải do đại sư tỷ kêu sao?” Dịch Huyền hỏi Hạ Nhĩ.
“Đa phần là vậy.” Hạ Nhĩ vò đầu, “Tiểu sư đệ cả ngày ngủ gà ngủ gật.”
Dịch Huyền nghe xong không nói nên lời tư vị trong lòng, Du Phục Thời thật thân cận với đại sư tỷ.
“Tiểu, sư, đệ, giàu.” Minh Lộ Sa chậm rì rì nói, “Có, thể, ngủ.”
Nhắc tới chuyện này Tây Ngọc liền muốn kể cho Dịch Huyền nghe về Tử Lê Anh Mộc, nhưng mắt thấy Tân Thẩm Chi đang đứng đây, có người ngoài nên nàng đành thôi.
Diệp Tố đẩy cửa bước vào, Du Phục Thời mặc một thân trường bào huyền sắc đang nằm nghiêng trên giường, mặt hướng ra cửa, tóc dài màu đen che khuất nửa khuôn mặt, rơi xuống cạnh mép giường.
“Tiểu sư đệ.” Diệp Tố bước tới đứng cạnh giường gọi một tiếng.
Du Phục Thời nghe thấy, sau đó xoay người đưa lưng về phía nàng.
Diệp Tố: “Trả Vụ Sát Hoa lại cho ta.”
Ngay sau đó Du Phục Thời liền mở to mắt, cố ý giấu Vụ Sát Hoa ra sau lưng.
Diệp Tố thấy hết hành động của hắn, cũng không vội đòi lại đồ, chỉ nói: “Không phải ngày hôm qua than đói bụng sao? Bên ngoài có tiểu đồng đưa linh thực đến đấy.”
Du Phục Thời theo bản năng vươn tay ra với Diệp Tố, chờ nàng dìu hắn lên.
Diệp Tố khẽ bật cười, sau đó nắm lấy cổ tay hắn gỡ Vụ Sát Hoa xuống, thả lại vào túi Càn Khôn: “Đi thôi.”
Phàm nhân này thật keo kiệt!
Gương mặt xinh đẹp của Du Phục Thời liền nhăn nhó, nhưng sờ sờ bụng, cuối cùng vẫn khuất phục đi theo phàm nhân này ra ngoài tìm cái ăn.
“Diệp tiểu hữu, linh thực cũng đã chuẩn bị rồi, vậy ngươi để đồ đệ ta nhận ta làm sư phụ nhé?” Tân Thẩm Chi vừa thấy Diệp Tố đi ra liền xông tới, muốn dùng ma âm phiền nàng đồng ý mới thôi.
“Ồ, ta còn nghĩ rằng đây là lễ đãi khách của Ngô Kiếm Phái.” Diệp Tố vừa ngồi xuống thì Du Phục Thời cũng quen cửa quen nẻo lấy vạt áo của nàng lót lên ghế cạnh bên ngồi xuống.
Tân Thẩm Chi: “……”
“Dịch Huyền ban đầu là tiểu sư đệ của Thiên Cơ Môn, chỉ dựa vào một quyển kiếm phổ, không có người chỉ điểm mà đã có thể tiến tự mình tiến vào Trúc Cơ.” Diệp Tố nâng đũa, nhàn nhạt nói, “Muốn thu một người có thiên phú như đệ ấy làm đệ tử, người làm sư phụ hẳn cũng phải tỏ thái độ một chút nhỉ.”
Tân Thẩm Chi lập tức lấy túi Càn Khôn của mình xuống, bỏ đi cấm chế trên đó, ném cho Dịch Huyền: “Đồ đệ, con muốn lấy cái gì cứ chọn.”
Dịch Huyền không động vào túi.
Diệp Tố chậm rì rì bồi thêm một câu: “Xem như là sư bá cho sư điệt lễ vật cũng được.”
Tân Thẩm Chi gấp đến độ muốn cào gan cào phổi, hận không thể quay lại ngày hôm qua may miệng của mình lại.
Ông hiện tại đã suy nghĩ cẩn thận rồi, tiểu tử này chỉ nghe lời của Diệp Tố, đắc tội nàng ta thì đồ đệ này đừng hòng thu được.
“Tiền bối, sư đệ của ta tuyển sư phụ, còn phải xem thực lực của vị đó như thế nào.” Diệp Tố nói, “Không bằng tiền bối hôm nay ở đây luyện một hồi kiếm cho chúng ta kiến thức thử xem.”
Lữ Cửu ngồi ở bên cạnh không dám ra tiếng:…… Đây là muốn Tân Thẩm Chi góp vui bữa sáng sao.