Đừng Thách Thức Sư Môn - Chương 151
Việc một tông môn rút ra linh khí quá nhiều dẫn tới toàn bộ linh mạch khô cạn giống Thiên Cơ Môn hiếm có nhưng xác thật có từng xảy ra.
Linh mạch cạn kiệt dẫn tới hậu quả liên hoàn đó là tông môn suy bại, hiện tại trong đá linh mạch vậy mà lại toát ra linh khí mỏng manh, việc này không hề nghi ngờ thắp lên trong lòng mọi người một tia hy vọng mãnh liệt.
Thần thức của Diệp Tố không ngừng khuếch trương, thâm nhập vào trong đá linh mạch, nàng muốn dò xét nguồn cơn vì sao linh khí lại sống lại, thần thức đi theo chút linh khí mỏng manh đó mà di chuyển, đi được một đoạn nàng lại phát hiện phần đá linh mạch ở đằng xa vẫn khô cạn như cũ.
Thần thức của nàng bao trùm lên toàn bộ khu vực linh mạch chạy qua ở sau núi, dò xét thêm một lát Diệp Tố lại phát hiện một số sợi linh khí rất nhỏ, nàng tập trung thêm thần thức về hướng đó, thần thức đi mỗi lúc một xa, dần dần vượt ra khỏi linh mạch của Thiên Cơ Môn, càng ngày càng xa, cuối cùng lại phát hiện những sợi linh khí này tựa hồ đến từ những phương hướng khác nhau.
Những phương hướng này……
Không đợi Diệp Tố suy nghĩ cẩn thận, ngay lúc này thần thức của nàng đột nhiên bị một thứ gì đó theo dõi, cổ lực lượng đó cực kỳ đáng sợ, không những khiến người khác nhìn không thấu lại còn bao bọc bởi một thứ áp lực khiến người hít thở không thông.
Diệp Tố cảm nhận được nguy hiểm, cổ lực lượng kia nhẹ nhàng phát hiện chính xác thần thức của nàng đang hiện diện, sau đó liền nhào tới công kích.
Nguy hiểm!
Trong nháy mắt trong đầu Diệp Tố tràn ngập cảm giác nguy cơ, tuy nhiên nàng không những không thu thần thức về mà ngược lại xông lên đón đầu.
Cổ lực lượng này có lẽ có quan hệ đến linh mạch của Thiên Cơ Môn, nàng nhất định phải điều tra rõ ràng.
Diệp Tố xác định chính mình chưa bao giờ gặp qua loại lực lượng này, không giống uy áp của cảnh giới, cũng không phải linh lực.
Hay là……Ma?
Mấy phương hướng vừa rồi nàng vốn cảm thấy có cảm giác quen thuộc, còn chưa định thần nhớ ra được cái gì thì thần thức đã bị công kích.
Diệp Tố bỗng nhiên nhớ lại lúc trước khi Từ Trình Ngọc kết anh thất bại trong bí cảnh, hắn có nói qua khi phóng xuất thần thức ra ngoài đụng phải cái gì nên kết anh mới thất bại.
Sau đó nàng mới chợt nhận ra, những phương hướng mà linh khí truyền tới đều là những hướng dẫn đến các bí cảnh mà bọn họ từng đi qua.
Có lẽ còn quá sớm để kết luận, nhưng liên tiếp nhiều điểm trùng hợp như vậy không khỏi khiến tâm cảnh giác của nàng dâng cao.
Thần thức tựa hồ không cách nào có thể giấu được cỗ lực lượng nọ, Diệp Tố cũng không tìm cách ẩn nấp nữa mà xông tới đương đầu trực diện.
Cổ lực lượng kia dường như không dự đoán được nàng vậy mà dám xông tới, nó như đứng hình trong nháy mắt, Diệp Tố nhân lúc này tức khắc vọt tới.
Sau khi rèn luyện ở tầng thứ tám Luân Chuyển Tháp, phạm vi thức hải của nàng cũng đã mở rộng mấy lần, hơn nữa với ưu thế thức hải trời sinh, thần thức của nàng vượt xa thần thức của cảnh giới Hóa Thần thông thường, dù vậy nàng vẫn cảm nhận được rõ ràng sự áp bách mà cổ lực lượng kia tỏa ra.
Đây là lần đầu tiên đáy lòng Diệp Tố sinh ra cảm giác sợ hãi, không phải sợ hãi trước thứ nàng không biết mà thuần túy là do cổ lực lượng không rõ đó mang đến.
Tuy vậy Diệp Tố vẫn mím môi thao tác thần thức không chút nào chùn bước xông về phía lực lượng đó, chỉ cần có thể phát hiện một chút manh mối liên quan để giải quyết tình trạng linh mạch của Thiên Cơ Môn thì cũng đáng.
Nhưng mà khi thần thức của Diệp Tố gần như đụng vào cổ lực lượng nọ thì nó lại đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh, chỉ còn lại có……
Linh khí ngập trời.
Dưới lòng đất đột nhiên lại xuất hiện một vùng linh khí trào sôi điên cuồng.
Thần thức của Diệp Tố đắm chìm trong linh khí nồng đậm gần như sắp đọng thành thực thể, một mảng linh khí kim sắc, thậm chí còn có vài sợi ánh sắc tía, cực kỳ giống với cực phẩm linh thạch mà Du Phục Thời lấy ra lúc trước.
Nàng đã dùng qua nên đối với loại linh khí này không tính là xa lạ.
Thần thức của nàng không ngừng mở rộng ra xung quanh, phiến linh khí này không thấy đầu cũng chẳng thấy đuôi, cụm linh khí khổng lồ như thế lại ẩn sâu trong mặt đất thật lâu không tiêu tan.
Diệp Tố ngây ngẩn cả người, không thích hợp.
Tất cả linh mạch trong tu chân giới sớm đã bị phân chia sạch sẽ, ngàn vạn năm qua chỉ thấy số lượng linh mạch dần giảm đi, mặc dù có linh mạch mới ra đời nhưng cũng chỉ là những mạch nhỏ, nông, và thường cũng sẽ bị các đại tông xí trước.
Nếu các linh mạch mới với linh khí mỏng manh còn bị người phát hiện mà cụm linh khí khổng lồ tụ lại ở đây thế này mà lại không ai hay biết gì thì quá là không bình thường.
Diệp Tố khống chế thần thức, tra xét tới lui mảng linh khí này xem có tìm ra dấu vết gì không.
Nàng tập trung quan sát linh khí lưu chuyển, không biết qua bao lâu, rốt cuộc phát hiện ra điểm khác thường.
Cụm linh khí khổng lồ này giống như là một trạm vận chuyển trung gian, linh khí không ngừng được đưa đi theo mấy chục hướng khác nhau khiến cho nó lúc nào cũng cuộn trào.
Diệp Tố nhận ra có bàn tay ai đó trong chuyện này.
Chỉ có trận pháp mới có thể khiến một lượng linh khí bàng bạc như thế tụ mà không tan, có người đã dùng trận pháp điều khiển số linh khí này, vận chuyện chúng đến nhiều nơi khác.
Diệp Tố tập trung thần thức lại, chọn một phương hướng linh khí lưu chuyển mà đi theo, còn chưa thấy được phương hướng đó có cái gì thì lại nhận ra thần thức của nàng một lần nữa bị lực lượng nào đó theo dõi, lần này nó trực tiếp tấn công muốn phá hủy thần thức của nàng.
Trong nháy mắt đó cảm quang của Diệp Tố phảng phất như đình trệ, nàng có thể nhìn thấy rõ thần thức của mình biến thành tro tàn, chỉ cần một lát thôi nó sẽ lan ra khiến toàn bộ thần thức của nàng tan rụi.
Diệp Tố nhanh chóng quyết định cắt đứt tất cả thần thức được phóng xuất ra, lui trở về.
Ở sau núi Thiên Cơ Môn, lúc này Diệp Tố bỗng nhiên mở to mắt, cả người bị mồ hôi lạnh thấm ướt, nàng đứng tại chỗ một lát, sau đó chợt phun ra một búng máu, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
Diệp Tố chống tay xuống đất th ở dốc, lúc cúi đầu nàng cũng vừa vặn nhìn thấy mầm linh thảo vừa rồi phát hiện được, ánh mắt trầm xuống, trong lòng dần hiện ra một cái suy đoán.
—— có người rút ra linh khí trong linh mạch Thiên Cơ Môn đưa đi nuôi dưỡng địa phương hoặc là đồ vật nào đó.
Một lúc lâu sao Diệp Tố bỗng nhiên nhận được truyền tin ngọc điệp của Từ Trình Ngọc, nàng giơ tay lau đi vết máu bên môi, chậm rãi đứng lên, ấn mở ngọc điệp: “Từ huynh.”
Từ Trình Ngọc ở đối diện cả người chật vật, trên thanh kiếm đang nắm trong tay máu vẫn còn đang chảy ròng ròng, nhưng hai mắt lại trong trẻo, hắn nhìn Diệp Tố hỏi: “Cô ra khỏi Luân Chuyển Tháp rồi à?”
Từ nửa năm trước khi Ma giới xâm lấn, các tông môn sau khi trở về liền không ngừng nghỉ chạy đi chạy lại các thành trấn để thanh trừ ma vật, lúc mới đầu còn luống cuống tay chân, hiện tại không ít đệ tử các tông đã có thể một mình đảm đương một phía.
Từ Trình Ngọc chính là một trong số đó, trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn ở một trấn nhỏ bên ngoài Đồ Thủ thành, dẫn theo sư đệ sư muội quét dọn ma vật.
Vốn dĩ hắn canh thời gian muốn liên lạc với Diệp Tố khi nàng ra tháp, nhưng lúc ấy lại gặp phải một toán ma vật tràn tới nên phải đến lúc này mới có thể gửi tin cho nàng.
Vừa hỏi xong Từ Trình Ngọc liền phát hiện sắc mặt của Diệp Tố không đúng, vội vàng hỏi: “Cô đã xảy ra chuyện gì ư?”
“Không có việc gì, vừa rồi tu luyện ra đường rẽ mà thôi.” Diệp Tố đáp, “Ta đã trở về Thiên Cơ Môn.”
Từ Trình Ngọc không hoài nghi lời nói của Diệp Tố, lực chú ý của hắn đặt ở những chuyện khác: “Bọn Dịch sư đệ đi Luân Chuyển Tháp đón cô sao?”
“Là Bồng Lai Thánh Sứ xé rách không gian đưa ta trở về.” Bàn tay Diệp Tố đặt ở sau người không khống chế được mà run rẩy, mặc dù nàng đã dùng tốc độ nhanh nhất cắt đứt toàn bộ thần thức nhưng vẫn không cách nào xóa được ấn tượng mà cổ lực lượng kia đã in trong đầu nàng.
Tuy nhiên cổ lực lượng đó có vẻ cũng rất kiêng kị nàng.
Từ Trình Ngọc hơi kinh ngạc, Bồng Lai Thánh Sứ chưa bao giờ lo chuyện bao đồng, bất quá việc này xảy ra với Diệp Tố thì tựa hồ cũng không quá hiếm lạ, hắn liền hỏi tiếp: “Cô đã ở trong Luân Chuyển Tháp một năm, cảm giác thế nào? Có tìm được thông đạo lên tầng thứ chín hay không?”
Sau khi Lục Trầm Hàn bị đá xuống, không đến vài ngày sau ma vật đã tràn tới, mọi người chỉ có thể rời đi trước, bọn họ cũng không rõ lắm chuyện bên trong Luân Chuyển Tháp, nhưng có Bồng Lai Thánh Sứ canh giữ bên ngoài, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.
Tuy rằng không biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra bên trong Luân Chuyển Tháp nhưng bọn hắn vẫn luôn ôm hy vọng cực lớn đối với Diệp Tố, cảm thấy nàng có lẽ sẽ tìm được đường lên tầng thứ chín.
Dù sao Diệp Tố luôn có thể làm được những việc mà người khác không làm được.
“Không có thông đạo lên tầng thứ chín, nửa năm sau này ta đi xuống dưới, ở mỗi tầng một đoạn thời gian.” Diệp Tố hoãn một hồi mới có thể loại bỏ được nỗi sợ hãi trong đầu.
“Không tìm được tầng thứ chín cũng không sao, có thu hoạch là tốt rồi.” Từ Trình Ngọc cười nói, “Mấy người Minh sư đệ vẫn luôn muốn trở về Thiên Cơ Môn, hiện giờ cô đã trở lại, bọn họ hẳn là càng muốn nhanh chóng quay về.”
“Ta còn chưa kịp liên lạc bọn họ.” Diệp Tố rũ mắt thấy mầm linh thảo trên mặt đất, lập tức hỏi Từ Trình Ngọc, “Từ huynh, lúc trước khi huynh ở trong bí cảnh kết anh thất bại, thần thức đã thấy cái gì?”
Từ Trình Ngọc sửng sốt, lúc trước khi kết ảnh trong bí cảnh, thần thức của hắn phóng xuất ra ngoài, nhưng đã đụng tới thứ gì đó nên mới dẫn tới kết anh thất bại.
Hiện giờ nghĩ lại, lại không nhớ rõ đã gặp phải cái gì.
“Ta cũng không thấy rõ.” Từ Trình Ngọc hỏi lại Diệp Tố, “Sao lại hỏi chuyện này?”
Diệp Tố lắc đầu: “Đột nhiên nghĩ tới mà thôi.”
“Cô trở lại thì tốt rồi.” Từ Trình Ngọc nói, “Lần này ma giới xâm phạm bốn phía, các thành đều cực kỳ thiếu các luyện khí sư trung, cao cấp, Trảm Kim Tông……vẫn là lựa chọn hàng đầu của mọi người.”
Thiên Cơ Môn mặc dù đột nhiên nổi lên ở tông môn đại bỉ, lại có mấy người Diệp Tố nổi bật trên Bách Thanh Bảng nhưng tu chân giới đối đầu với ma vật đều cần pháp khí phải từ Nguyên Anh trở lên.
Các đệ tử Thiên Cơ Môn vẫn còn chưa hoàn toàn trưởng thành.
“Ngoài ra nửa năm nay, Lục Trầm Hàn rất được chú ý.” Từ Trình Ngọc nói uyển chuyển.
Kỳ thật Lục Trầm Hàn tựa hồ là lần thứ hai quay lại danh hiệu đệ nhất nhân của thế hệ tu sĩ trẻ tuổi.
Trong nửa năm này Dịch Huyền và Du Phục Thời chỉ lo thủ Thiên Cơ Môn, không đi đâu cả. Các tông môn tu chân giới vội vàng tiêu diệt ma vật ở khắp nơi, không hơi sức đâu mà chú ý đến hai đệ tử cỏn con.
Các đệ tử Thiên Cơ Môn đúng là ở tông môn đại bị một năm trước đã nổi bần bật trước mặt toàn thể tu chân giới, nhưng chỉ một năm sau đã không còn ai nhớ đến nữa.
Hiện giờ truyền kỳ của tu chân giới chính là sự tích Lục Trầm Hàn nhất kiểm trảm ma, hắn dẫn theo đệ tử Côn Luân từ phía Tây một đường đi về phương Bắc, trảm ma vô số.
“Ta đã biết,” Diệp Tố nói, “Sắp tới chúng ta sẽ tu sửa hộ môn đại trận, hẳn là cần phải chờ đại trận được sửa xong mới có thể tiếp các sư đệ sư muội trở về.”
“Được, vừa hay bọn họ ở bên này hỗ trợ luyện khí.” Từ Trình Ngọc nói xong thì quay đầu thấp giọng nói mấy câu với đệ tử vừa đi tới, bọn họ còn phải đi dàn xếp thường dân trên trấn nhỏ nên không thể hàn huyên thêm với Diệp Tố được nữa.
Tắt đi truyền tin ngọc điệp, Diệp Tố lại một lần nữa đánh giá linh mạch ở sau núi, rõ ràng vẫn là bộ dáng cũ từ trước đến nay, nhưng trong lòng nàng lại trở nên phức tạp cực kỳ.
Có người đã âm thầm động tay động chân vào linh mạch Thiên Cơ Môn.
Ngoại trừ người Thiên Cơ Môn, dư lại chỉ có một người có thể tiếp xúc với linh mạch.
—— Người mà cách một đoạn thời gian sẽ đến tu sửa hộ môn đại trận.
Diệp Tố xoay người đi trở về Cửu Huyền Phong, trên đường đi nàng cũng gửi tin báo cho Trương Phong Phong về chuyện này.
Chưởng môn thật lâu sau cũng không trả lời, mãi cho đến khi Diệp Tố về đến trong sân của đệ tử trên Cửu Huyền Phong ông mới nhắn lại một câu.
【 Bây giờ ta trở về. 】
“Tỷ đi đâu vậy?” Dịch Huyền ngồi trước bàn, đang chà lau Trọng Minh đao, hắn nhìn về phía gian phòng đầu tiên, “Hôm nay hắn ra tới hai lần, buổi sáng và giữa trưa.”
Trước kia khi Diệp Tố còn chưa về, vị tiểu sư đệ nào đó có thể ở lì trong phòng ngủ liên tiếp mấy ngày.
“Ở sau núi.” Thanh âm của Diệp Tố có chút khàn.
Dịch Huyền dừng tay đang chà lau Trọng Minh đao, lại một lần nữa nhìn về phía Diệp Tố, hắn cảm thấy đại sư tỷ có gì đó không quá giống với thường ngày.
Lúc này Diệp Tố đang cúi đầu liên lạc Hoàng Nhị Tiền.
“Diệp chủ, cô rốt cuộc cũng xuất hiện rồi!” Hoàng Nhị Tiền vừa nhìn thấy Diệp Tố, nước mắt nước mũi liền giàn giụa.
“Nửa năm qua ngươi thế nào?” Diệp Tố hỏi hắn.
“Cũng còn tạm.” Hoàng Nhị Tiền có chút may mắn nói, “Chúng ta còn chưa mở rộng cửa hàng, chỉ có một nhà ban đầu ở Định Hải thành và một nhà ở Đồ Thủ thành mà thôi. Nên khi ma giới tràn vào cũng không chịu quá nhiều ảnh hưởng. Phía Toàn Điển Hành bên kia nội việc cung ứng vật tư bọn họ đã làm không xuể, không có tinh lực đối phó với chúng ta. Thêm nữa nhờ vào danh nghĩa Thiên Cơ Môn nên chúng ta vẫn có thể thu được một ít tài liệu không tồi, sinh ý vẫn duy trì tạm ổn.”
Diệp Tố gật gật đầu, nói ra yêu cầu: “Ta cần linh thạch, càng nhiều càng tốt.”