Đừng Thách Thức Sư Môn - Chương 150
Về sau linh khí khô cạn, nơi này biến thành một đại quảng trường trống rỗng đìu hiu, lâu lâu sẽ có một vài sư đệ sư muội bưng ghế dựa tự mình làm chạy ra đây ngồi phơi nắng.
Hiện nay Diệp Tố xuống đến nơi thì thấy một mảnh hỗn độn, khắp nơi đều là những phiến đá bị nổ tung vỡ vụn, Hồ trưởng lão đang tiến hành sửa chữa, Khấp Huyết ở bên cạnh chu mông lắp từng mảnh đá vào.
“Hồ trưởng lão.” Diệp Tố tiến đến phụ giúp dời các phiến đá tập trung lại đây.
“Con đã trở lại rồi.” Hồ trưởng lão buông xuống một phiến đá, nhìn nàng nói, “Ta nghe mấy đứa Dịch Huyền nói con vẫn luôn ở trong Luân Chuyển Tháp, có thu hoạch gì không?”
“Con đọc rất nhiều sách.” Đầu ngón tay Diệp Tố sờ qua những mảnh đá phiến, đều là chất liệu thượng thừa, đáng tiếc nhiều năm không có linh khí bồi dưỡng mới có thể bị ma vật tàn phá nghiêm trọng như vậy.
Hồ trưởng lão nghe vậy liền tức khắc nở nụ cười: “Thói quen ở đâu cũng tìm sách đọc của con thật là không đổi được.”
Diệp Tố mỉm cười cúi đầu tiếp tục ghép đá phiến, nhủ thầm bởi vì đọc sách là cách nhanh nhất giúp nàng hiểu biết phương thức vận hành của thế giới này.
Rõ ràng chỉ vừa mới trở về từ Luân Chuyển Tháp thế nhưng Diệp Tố hoàn toàn không cho bản thân thời gian thả lỏng thích ứng. Đầu tiên là tất bật hỗ trợ chữa trị đá phiến trên quảng trường, sau đó lại đến Tàng Điển Các thăm Vu thủ vệ cùng với Lữ Cửu còn chưa tỉnh.
“Thân thể con bé không có gì đáng ngại.” Vu Phong Hải vẫn là bộ dáng cũ, ngồi trước bàn trong Tàng Điển Các, quay đầu nhìn Lữ Cửu còn đang đả tọa ở bên trong chưa tỉnh, “Chỉ là sắp đột phá.”
Đối với loại người như Lữ Cửu mà nói, mỗi một lần dừng chân trước quỷ môn quan đều sẽ giúp nàng tiến lên một bước, lại còn bị Du Phục Thời đút một giọt máu, chỉ kém một chút nữa thôi là có thể đột phá.
“Thiếu linh khí.” Diệp Tố bỗng nhiên nói.
Toàn bộ linh mạch của Thiên Cơ Môn đã khô cạn, linh khí loãng đến mức gần như không có, thế nên Lữ Cửu mới hơn nửa năm vẫn còn chưa tỉnh lại.
“Dịch Huyền có đưa linh thạch, tuy rằng không nhiều nhưng đột phát chậm một chút cũng không phải chuyện xấu.” Thanh âm Vu Phong Hải khàn khàn, “Sư phụ con cũng đang giúp luyện chế pháp khí tránh lôi.”
Hẳn là biết được Diệp Tố đang suy tư gì, Vu Phong Hải bồi thêm một câu: “Tháng trước Trương Phong Phong đã thăng liền hai giai, hiện giờ đã là Hợp Thể hậu kỳ.”
Hằng năm ở nơi không có linh khí gì, Trương Phong Phong muốn tiến giai cũng không có cách nào, kỳ thật khi hắn vừa đến Hợp Hoan Tông không bao lâu thì đã tiến giai đến Hợp Thể sơ kỳ, sau đó lại ngày đêm không ngừng luyện chế pháp bảo hộ thân cho đệ tử Hợp Hoan Tông, tích lũy ngộ đạo, cuối cùng tiến giai cực nhanh.
Lúc ấy lôi kiếp không nhỏ, nghe nói tông chủ Hợp Hoan Tông phải tung ra cả pháp bảo bản mạng của mình để thay Trương Phong Phong chặn một đạo lôi.
Chỉ trong thời gian một năm từ Hóa Thần hậu kỳ lên tới Hợp Thể hậu kỳ, xem ra sư phụ năm đó cứ luôn miệng khen bản thân là thiên tài như thế nào cũng không phải là giả.
“Thủ vệ, con muốn thử xem có thể chữa trị hộ môn đại trận hay không.” Diệp Tố nói với Vu Phong Hải.
“……Hộ môn đại trận?” Vu Phong Hải có chút hoảng thần, ông là người đã từng thấy quang cảnh huy hoàng của Thiên Cơ Môn năm xưa, “Đại trận cần tiêu hao một lượng linh khí rất lớn, năm đó khi đại trận còn được vận hành thì linh mạch của Thiên Cơ Môn vẫn còn sung túc.”
“Trước cứ kiểm tra xem có thể chữa được hay không, linh khí chúng ta sẽ tính sau.” Diệp Tố nói, “Chuyện ma giới xâm lấn trước mắt vẫn chưa được giải quyết triệt để, Thiên Cơ Môn cần hộ môn đại trận.”
Trong nguyên tác lúc này căn bản không hề có chuyện ma giới xâm lấn, vẫn chỉ là viết về quá trình nữ chủ cùng nam chủ đi rèn luyện trong các bí cảnh, động phủ, truyền thừa ở khắp nơi mà thôi.
Vậy mà hiện tại xuất hiện chuyện ma giới tràn đến.
Diệp Tố quay đầu nhìn ra ngoài hướng về phía Cửu Huyền Phong, Dịch Huyền không lấy được Khấp Huyết kiếm mà ngược lại dùng Trọng Minh Đao, lai không có quan hệ gì với Ninh Thiển Dao, hẳn là sẽ không làm ra chuyện đồ sát tông môn.
Nhưng cuối cùng vẫn có ma tới cửa công kích Thiên Cơ Môn, chẳng qua lần này biến thành ở cửa thứ hai của tông môn đại bỉ nàng đắc tội Ma Chủ.
Vạn nhất ngày nào đó các sư đệ sư muội ở trong tông môn mà Vu thủ vệ lại không có ở đây, nếu có thể củng cố lại hộ môn đại trận thì ít nhất có thể kéo dài được một đoạn thời gian chờ viện binh đến.
“Một khi đã như vậy……con cứ thử xem sao.” Vu Phong Hải không hiểu nhiều lắm về trận pháp, nhưng Diệp Tố đã lên tiếng đề nghị thì cứ thử xem vậy.
Ngày hôm sau.
Diệp Tố đứng trước đại môn, rót linh khí vào tàn dư trận pháp trên mặt đất, không có linh mạch chống đỡ, linh lực của một Hóa Thần sơ kỳ như nàng cũng chỉ đủ để hộ môn đại trận mở ra trong một lát, nhưng vẫn như cũ không có bao nhiêu hiệu quả thủ vệ, chỉ cần là tu sĩ đều có thể dễ dàng xông vào.
Trận pháp của hộ môn đại trận phức tạp bàng bạc, nhưng mà có thể nhìn ra khắp nơi đều có chỗ tổn hại, không được duy tu.
Diệp Tố ngồi xổm xuống đất, chỉ dựa vào trí nhớ lần nhìn thoáng qua vừa rồi, trong đầu bắt đầu chậm rãi phác họa phương án chữa trị những chỗ bị hư hại của trận pháp.
Trận pháp này phức tạp đến độ không từ nào diễn tả được, có thể tưởng tượng ra tới lúc trước hẳn là danh tác của một bậc thầy.
Mấy năm trước khi nhìn thấy Ninh Thiển Dao và Lục Trầm Hàn ở sau núi, nàng đã suy nghĩ về sau có cơ hội sẽ tìm người chữa trị hộ môn đại trận, không ngờ tới cuối cùng vẫn là chính nàng cáng đáng chuyện này.
Du Phục Thời vốn dĩ đứng ở phía sau Diệp Tố, thấy nàng ngồi xổm xuống, do dự một lát cũng ngồi xuống theo.
Phía sau hai người là Khấp Huyết kiếm tung tăng nhảy nhót khắp nơi trên Thí Luyện Trường rộng lớn.
“Ta nhớ rõ lúc này đệ hẳn là tới kỳ ngủ đông rồi.” Diệp Tố bỗng nhiên nghiêng đầu nói với Du Phục Thời.
“…… Không buồn ngủ.” Du Phục Thời không quá kiên định nói.
“Không gian trong phòng có thể tùy ý mở hay không?” Diệp Tổ hỏi, “Đi vào đó nghĩ ngơi hẳn là không tồi.”
Linh khí của không gian cực kỳ nồng đậm, tựa hồ rất có ích cho Du Phục Thời.
“Không nhớ rõ.” Tiểu sư đệ hỏi một câu là đã ba cái không biết.
“Thôi, chúng ta đi chỗ khác nhìn xem thử đi.” Diệp Tố đứng dậy, thuận tay kéo người nào đó cùng đứng lên.
Trận pháp này không đơn giản, không giống với những trận pháp nàng đã từng tiếp xúc qua. Nó quá mức khổng lồ, Diệp Tố chỉ vừa xem trận pháp ngoài chỗ đại môn mà đã có chút cố sức.
Hộ môn đại trận sẽ được thiết hạ theo từng điểm bao quanh toàn bộ tông môn, thế nên nàng quyết định đi xem dấu vết của trận pháp ở những chỗ khác nữa.
Trên đường di, Diệp Tố lục lại trong đầu những kiến thức về trận pháp nàng đã xem qua ở tầng thứ năm Luân Chuyển Tháp, sau đó khi tìm thấy các dấu vết của tàn trận thì nàng cũng đều nhớ kỹ.
Lúc trước bọn họ cũng đã từng đi qua các phong trong tông môn, bất quá lần đó là vì giúp tiểu sư đệ tìm về ký ức, tuy rằng cuối cùng hắn vẫn không nhớ được ra cái gì.
Lần này, cả ngày hai người đi qua đi lại khắp nơi trong Thiên Cơ Môn như con thoi, Diệp Tố lấy ra giấy bút từ túi Càn Khôn bắt đầu ghi chép lại những mảng trận pháp, nghiền ngẫm suy xét.
Du Phục Thời đứng ở bên cạnh Diệp Tố, bỗng nhiên hắn nghiêng người, vươn một ngón tay chọc chọc vào giữa mày nàng.
Ngón tay hơi lành lạnh chạm vào trán nàng nhè nhẹ, còn xoa giãn mãy nàng sang hai bên không cho nhăn nữa.
Một tay Diệp Tố cầm lấy giấy bút, tay còn lại theo bản năng nâng lên nắm lấy đầu ngón tay của hắn dời đi: “Làm sao vậy?”
“Chỗ này, nhíu.” Tiểu sư đệ chỉ vào giữa hai mày của nàng, nghiêm túc nói, “Khó coi.”
Đây hẳn là lần đầu tiên Du Phục Thời nhìn thấy Diệp Tố cau mày trên cả đoạn đường đến đây, hắn mới nhịn không được mà vươn tay chạm vào.
Diệp Tố nghe vậy giữa mày liền giãn ra, bật cười, thật làm khó tiểu sư đệ không nói thẳng nàng xấu. Nàng nói: “Hộ môn đại trận quá phức tạp, có rất nhiều chỗ ta nhìn không hiểu. Thôi hôm nay đến đây thôi, chúng ta trở về.”
Sự phức tạp của hộ môn đại trận vượt xa tưởng tượng của Diệp Tố, một lớp bao lấy một lớp, chỉ mấy ngày ngắn ngủi sợ ngay cả tách lớp, khoanh vùng từng mảng trận pháp cũng đã rất khó khăn.
Nàng vẽ lại sơ bộ trận pháp lên giấy, dẫn theo Du Phục Thời đi về Cửu Huyển Phong, bảo tiểu sư đệ về phòng nghỉ ngơi.
Trong phòng không có gì khác thường so với thường ngày, không nhìn thấy không gian lần trước, hẳn là nó chỉ kích phát vào những thời điểm nhất định.
“Đệ nghỉ ngơi trước đi.” Bản thân Diệp Tố ngồi ở bên ngoài tiếp tục nghiên cứu những mảng trận pháp đã vẽ vừa rồi.
Du Phục Thời ngồi ở mép giường, hai tay chống xuống giường, nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, cảm xúc không quá cao.
Hắn không thích nhìn thấy bộ dáng nhíu mày của nàng, rất giống……
Rất giống cái gì?
Du Phục Thời bỗng nhiên lại nhớ không rõ, sau đó hắn cũng từ bỏ không tự hỏi nữa, thò tay lấy ra từ túi Càn Khôn quyển từ điển cổ văn dày cộp kia, mở ra vài trang cuối cùng, không giống với Diệp Tố không có cách nào xem được trận pháp được họa trong quyển từ điển, hắn nhìn nó chằm chằm lại không có chuyện gì xảy ra.
Hắn lật sang tờ khác, rồi lại lấy ra một cây bút, nằm sấp trên giường, gạch đi nửa câu “thất học là cái gì”, đổi thành “ta không phải thất học.”
Trước kia nhất định là có người mắng hắn.
……
Khi Diệp Tố đang nghiên cứu đại trận thì Trương Phong Phong lại truyền về một tin tức, hẳn là ông đã nghe chuyện nàng muốn tu sửa đại trận.
【 Đại đồ đệ, hộ môn đại trận của chúng ta là được truyền xuống từ thời Thần Vẫn kỳ, đã lâu lắm rồi, rất khó tu bổ. Trước kia tông chủ Vạn Phật Tông đã từng tới xem qua, cũng nói chỉ có thể căng được một đoạn thời gian. 】
Tông chủ Vạn Phật Tông?
Diệp Tố tính tính thời gian, cũng không kinh ngạc, trước khi suy bại thì Thiên Cơ Môn quả thật có thể mời được tông chủ Vạn Phật Tông.
【 Con biết rồi ạ. Để con nghiên cứu thêm một chút xem sao 】
Diệp Tố trả lời ông một câu, sau đó nhìn đống giấy vẽ đầy trận pháp trải khắp trên bàn đá, cuối cùng nàng vẫn gom chúng lại, xoay người đi đến sau núi.
Diện tích của khu vực núi đá phía sau Thiên Cơ Môn lớn gấp năm lần diện tích của tông môn, linh mạch nằm ngay ở phía dưới, đáng tiếc 500 năm trước đã khô cạn, hiện giơ chỉ là một vùng núi non bình thường, cây cối cỏ dại cũng chỉ là những loại phổ thông, không có một cây linh thảo, linh thụ nào.
Diệp Tố trước kia rất thích tới đây, trừ việc có thể an yên nghe gió thổi lá lay, tiếng nước chảy róc rách yên bình thì còn là vì đôi khi nó giúp nàng cảm giác bản thân vẫn còn ở thế giới cũ.
Nếu linh mạch ở sau núi không khô cạn thì hẳn là cũng sẽ không an tĩnh như vậy, có thể có một ít linh thú lui tới.
Nửa đêm, Diệp Tố đứng ở khu vực sau núi, trong đầu tràn ngập các hình vẽ hóa giải trận pháp, cứ thế đi lang thang khắp nơi không có mục tiêu.
Mãi đến khi ánh mắt nàng vô tình nhìn thấy một cây cỏ dại, nói đúng ra là một gốc linh thảo, phẩm giai không tính là cao, nhưng đứng giữa chúng cỏ dại thì lại cực kỳ bắt mắt.
Diệp Tố nhìn quanh quất bốn phía thì phát hiện nó là gốc linh thảo duy nhất ở quanh đây.
Nàng ngồi xổm xuống trước cây linh thảo, truyền tin cho Trương Phong Phong: 【 Sư phụ, người tưới linh khí tuy rằng không thể làm linh mạch khởi tử hồi sinh, nhưng lại nuôi lớn một gốc linh thảo. 】
Lúc này Diệp Tố còn chưa phát giác ra điểm khác thường.
Ở Hợp Hoan Tông phương xa, Trương Phong Phong sau khi thu được tin này liền trả lời: “Đại đồ đệ, linh thảo gì? Ta chỉ tưới qua có một lần duy nhất thôi, còn xui xẻo bị con bắt gặp.”
Lúc trước thật vất vả kiếm được một chút linh thạch, Trương Phong Phong liền thả ra linh khí bên trong, muốn tưới xuống linh mạch sớm đã khô cạn, không ngờ lại bị Diệp Tố trông thấy.
“Cây linh thảo này.” Diệp Tố cho Trương Phong Phong xem cây linh thảo nổi bật giữa đống cỏ dại xung quanh, “Mọc cũng rất khả quan.”
Trương Phong Phong híp mắt nhìn tới nhìn lui, cuối cùng lắc đầu nói: “Đã rất nhiều năm sư phụ không có đến khu vực sau núi, càng khỏi phải nói tới rót linh khí, không phải là ta làm.”
Diệp Tố nhìn về phía Trương Phong Phong, xác nhận là chưởng môn sư phụ không có nhớ lầm mới cúi người đào đi cỏ dại cùng đất chung quanh đó, làm lộ đó đá linh mạch ở phía dưới cùng.
Vừa thấy nàng liền ngây ngẩn cả người, cây linh thảo đó lớn lên ngay trên đá linh mạch, linh khí cực mỏng manh xuyên thấu qua lớp đá linh mạch truyền vào trong linh thảo.
Luồng linh khí đó quá mức mỏng manh, nếu không phải có linh thảo thì khi bản thân Diệp Tố đi ngang qua cũng không nhất định có thể cảm nhận được đá linh mạch còn có linh khí như vậy.
Trương Phong Phong kinh hãi, bên phía kia của truyền tin ngọc điệp đối diện bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng bùm bùm vang dội, như là có thứ gì không cẩn thận bị làm rơi vỡ, ông hận không thể trở về ngay lập tức để xem xét gốc linh thảo mọc trên đá linh mạch đó: “Linh mạch vẫn còn chưa khô cạn ư?!”
“Có lẽ là chút linh khí ít ỏi còn sót lại trên đá linh mạch mà thôi.” Diệp Tố suy đoán nói.
“Không có khả năng!” Trương Phong Phong chém đinh chặt sắt nói, “Linh mạch của Thiên Cơ Môn đã khô cạn, khô quắt cạn kiệt đến nỗi không còn dư lại bất luận một chút linh khí nào.”
Thiên Cơ Môn lúc ấy cũng không thể nào tin được, dùng tất cả các loại phương pháp, còn mời người đến kiểm tra, cuối cùng nhận được kết luận là linh khí trong linh mạch đã bị rút sạch, dẫn tới linh mạch khô cạn.
Diệp Tố thật cẩn thận dọn sạch bùn đất xung quanh gốc linh thảo, nàng nắm một nhúm đất lên ngửi ngửi, linh khí cực mỏng, nhưng xác thật có tồn tại.
Xem độ lớn của cây linh thảo này, hẳn là mới mọc lên mấy năm gần đây.
“Có phải là linh mạch sống lại hay không?” Diệp Tố hỏi chưởng môn sư phụ.
“Ta chưa bao giờ nghe qua chuyện như vậy.” Trương Phong Phong chà xát hai tay nói, “Đại đồ đệ, con cẩn thận tìm thêm xung quanh xem có còn gốc linh thảo nào khác hay không.”
Khi nói chuyện trong thanh âm của ông mang theo cả sự run rẩy.
Phát hiện này quá mức kinh hỉ, ai cũng không thể nghĩ đến linh mạch của Thiên Cơ Môn còn có thời điểm sẽ sống lại, mặc dù linh khí cực kỳ mỏng manh, nhưng nó vẫn có nghĩa là linh mạch có lẽ có thể khôi phục, nếu thật sự là như thế thì Thiên Cơ Môn nhất định có thể hoàn toàn quật khởi, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
“Để con tìm thêm.” Diệp Tố để xuống một ký hiểu chỗ gốc linh thảo này để đánh dấu, sau đó lại cẩn thận tìm kiếm khắp nơi xung quanh.
Khu vực sau núi quá lớn, nơi này vốn dĩ ngay cả Diệp tố cũng chưa từng đặt chân đến, nếu không phải hôm nay nàng cứ lang thang trong vô định thì chỉ sợ vẫn mãi sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của cây linh thảo này.
Nàng đi mãi đến hừng đông nhưng vẫn chưa đi hết khu vực sau núi.
Nàng dứt khoát ngự kiếm bay lên không, phóng thích ra thần thức bao trùm lấy khắp nơi sau núi.
Thần thức của nàng phủ lên vị trí của toàn bộ linh mạch, mỗi gốc cây ngọn cỏ, từng gợn sóng trong suối, từng chiếc lá khô rơi rụng đều không tránh khỏi thần thức của nàng.
Cỏ dại, cỏ dại, vẫn là cỏ dại.
Thần thức khắp nơi không ngừng phản hồi, tựa hồ trừ cây linh thảo ngoài ý muốn kia, những nơi khác đều chỉ là cây cỏ bình thường.
Mãi đến một khắc, thần thức của Diệp Tố ẩn ẩn cảm nhận được cái gì, nàng đứng giữa không trung, đầu hơi nghiêng, có một tia thần thức liền hóa thành hình bàn tay, nhẹ nhàng vạch ra một bụi cỏ dại.
Diệp Tố bỗng chốc mở to mắt: Tìm được rồi!
Một gốc linh thảo chỉ vừa mới ngoi đầu, độ dài chỉ tầm cỡ móng tay, bị bao vây bởi một bụi cỏ dại um tùm.
Diệp Tố nhanh chóng chạy tới gần đó, cúi đầu nhìn cây linh thảo này, nàng lại một lần nữa phóng ra thần thức tiến vào trong bùn đất, nhìn thấy gốc linh thảo này lại cũng nảy mầm trên đá linh mạch vốn dĩ đã khô cạn.
Thần thức không ngừng ở đó mà tiếp tục thâm nhập vào trong linh mạch, Diệp Tố liền cảm nhận được một cỗ linh khí cực nhạt ở giữa khối đá này.