Đừng Thách Thức Sư Môn - Chương 121
- Nhà
- Tất cả truyện
- Đừng Thách Thức Sư Môn
- Chương 121 - Chia sẻ lôi kiếp
Vừa may Cốc Lương Thiên ở đối diện chính là một mô phạm có sẵn, vô luận là thủ pháp kết trận hay là tần suất của cơ thể mỗi lần chuyển động đều bị Diệp Tố học được mười phân vẹn mười.
Ngoại trừ diện mạo khác nhau thì Diệp Tố giống như là hình ảnh phản chiếu trong gương của Cốc Lương Thiên vậy, chuyện này khiến cho các tông chủ trên đài cao cùng với chúng tu sĩ vây xem bên dưới khiếp sợ không thôi.
Đây là chuyện mà người có thể làm được sao?
Nửa đầu trận vẫn còn là một gà mờ về pháp trận, bị Cốc Lương Thiên quăng qua quăng lại như bao cát vậy mà hiện tại lại bỗng nhiên đứng lên, bắt đầu kết trận không khác gì với Phật Tử.
“Nơi này của Diệp Tố có chút đáng sợ.” Mã Tòng Thu vừa chỉ chỉ tay vào đầu mình vừa nói với Từ Trình Ngọc bên cạnh.
“Cho nên ta luôn rất tò mò vì sao nàng ấy không dùng kiếm.” Từ Trình Ngọc sớm biết trình độ bắt chước học tập của Diệp Tố đã lên đến mức nghịch thiên, thậm chí còn không ít lần là kẻ tiếp xúc sau nhưng lại vượt trội so với những người khác.
Điểm này có thể thấy được rõ ràng ở phương diện phù chú.
Cũng vì tốc độ tiến bộ của Diệp Tố quá khoa trương nên Liên Liên và Trình Hoài An từ ban đầu là kinh ngạc rồi bị kích ra chiến ý, đến cuối cùng là tâm như nước lặng, quá trình này diễn ra chỉ trong vòng chưa đầy hai năm ngắn ngủi.
Tuy nhiên người bị đả kích mạnh nhất vẫn là Cốc Lương Thiên trên lôi đài.
Trong trận pháp nghịch chuyển ở cửa thứ hai hắn đã nhìn ra Diệp Tố không đơn giản, thế nhưng không nghĩ tới nàng ta có thể làm ra tới mức độ này.
Hai người đứng trên lôi đài, từng pháp trận cứ thế được song song kết thành, đánh vào nhau lại bị triệt tiêu.
Cốc Lương Thiên rốt cuộc dừng tay, hắn không muốn để đối phương học hết trận pháp của Vạn Phật Tông.
“Ngươi cũng đủ lợi hại.” Cốc Lương Thiên thừa nhận, hắn nhìn thẳng Diệp Tố, ánh mắt lãnh đạm, “Bất quá đến đây được rồi.”
Hắn nắm lấy Tứ Lăng Đài Sen Pháp Prượng gõ một cái thật mạnh xuống mặt đài, trận quang trong nháy mắt tỏa ra, cùng lúc đó hắn tung tràng hạt lên không trung, một tay thực hiện thủ quyết nhanh như chớp để kết trận.
Tràng hạt trong nháy mắt liền biến lớn, cơ hồ khoanh lại toàn bộ lôi đài.
Diệp Tố cảm nhận được linh khí xung quanh có dấu hiệu phiêu đãng chậm lại, phần lớn linh khí đang đổ về phía Cốc Lương Thiên.
“Trận Giới.” Tông chủ Ngô Kiếm Phái Chu Kỳ nhìn Cốc Lương Thiên trên lôi đài nói: “Khó trách hắn được tuyển làm tân Phật Tử.”
Ở tu chân giới chỉ có đại năng mới có thể sáng lập giới, cho dù là các đại tông chủ cũng không thể tùy tiện có thể lập được vì nó sẽ cần tiêu hao một lượng linh lực cực lớn.
Trận Giới là trận pháp độc môn của Vạn Phật Tông, có dính từ “giới” biểu thị nó có chút tương tự với giới.
Đây là loại trận dùng Tứ Lăng Đài Sen Pháp Trượng khóa đất, tràng hạt khóa trời, tạm thời hình thành một giới độc lập.
Giới này sẽ chịu khống chế của pháp tu thi triển ra nó, là vương trong giới, một khi đối thủ rơi vào trận giới thì thực lực sẽ bị suy yếu cực lớn.
“Ta cược Diệp Tố sẽ đoạt được hạng nhất.” Tông chủ Hợp Hoan Tông Ngô Nguyệt bỗng nhiên lên tiếng, “Tiểu cô nương nhất định phải thắng.”
Các tông chủ khác đều quay đầu sang nhìn bà, tông chủ Thượng Khuyết Tông lộ ra một vẻ mặt không hiểu nổi hỏi: “Ngài cược Diệp Tố?”’
Đây là nước đi độc lạ gì? Các tông chủ khác nếu nổi hứng muốn cá cược thì một là cược đệ tử của mình thắng hai là cược người có tiềm lực nhất trong đại bỉ năm đó.
Diệp Tố?
Năng lực cũng khá tốt, nhưng cũng không đến mức khiến tông chủ một đại tông đặt cược.
“Thật ra là muốn đặt Du Phục Thời cơ.” Ngô tông chủ thở ngắn than dài, “Hắn là đệ tử đẹp nhất các kỳ đại bỉ từ trước đến nay đấy.”
Quả nhiên Hợp Hoan Tông vẫn là Hợp Hoan Tông.
Các tông chủ khác trợn mắt không thể nói nổi quay đầu lại tập trung vào các trận bên dưới.
Chỉ có Chu Kỳ ngồi ở bên cạnh Ngô Nguyệt hơi đổi tư thể, tay chống lên bàn trà, thấp giọng hỏi: “Sao bà lại sửa thành cược Diệp Tố?”
“Ta nghĩ Du Phục Thời và Diệp Tố vạn nhất đụng nhau ở trận chung kết thì Du Phục Thời nhất định sẽ không đánh.” Ngô Nguyệt khẳng định chắc nịch.
Chu Kỳ hiểu rõ: “Đúng là có khả năng rất cao.”
Lúc này Diệp Tố đã hoàn toàn rơi vào trong Trận Giới của Cốc Lương Thiên.
Nàng lại bắt trước theo hắn kết pháp trận, chỉ là Cốc Lương Thiên chỉ lắc đầu một cái thì pháp trận đó chợt biến mất, tựa như chưa từng tồn tại.
Sau đó Cốc Lương Thiên lại kết một cái pháp trận, khi trận thành hắn dang rộng tay sang hai bên, một sinh hai, hai sinh bốn, bốn cái pháp trận theo bốn hướng khác nhau khóa Diệp Tố lại ở bên trong.
Diệp Tố chỉ còn cách né tránh khắp nơi, trong một khoảnh khắc không phản ứng đủ nhanh nàng bị một đạo pháp trận đánh trúng, nửa quỳ trên mặt đài, nàng nuốt xuống búng máu đang tràn lên từ yết hầu, ngẩng đầu nhìn đối phương: “Giới?”
“Ánh mắt không tồi?” Cốc Lương Thiên nắm pháp trượng từng bước đi về phía Diệp Tố, trận giới cũng không ngừng co rút lại theo từng bước chân của hắn, tất cả uy áp toàn bộ trút xuống người Diệp Tố, muốn nghiền nát sống lưng của nàng, để nàng triệt để không ngóc đầu lên được.
“Thú vị.” Diệp Tố gian nan đứng lên.
Uy áp của trận giới quá mức cường đại, khi nàng đứng lên thì rõ ràng nghe được thanh âm đứt gãy của xương cốt, linh lực được vận chuyển khắp nơi trong cơ thể để chữa trị, lại gãy, lại chữa, mãi đến lúc Diệp Tố hoàn toàn đứng lên.
Tân Thẩm Chi đứng từ xa quan sát tình hình trên lôi đài, không hỏi nhe răng nhăn mặt, thế hệ này xác nhận điên không đỡ nổi.
Khi thấy Diệp Tố đã đứng lên, Cốc Lương Thiên liền bước tới nhanh hơn, lạnh nhạt nói: “Đây là Trận Giới của ta, giãy giụa vô ích.”
Diệp Tố thò tay vào túi Càn Khôn ở bên hông: “Vậy sao? Ta đây cũng thử một chút.”
Nàng lấy ra Tứ Lăng Địa Tạng Pháp Trượng phát hiện trong tiểu bí cảnh lúc trước, lực lượng ẩn chứa trong thứ này to lớn bàng bạc, Diệp Tố chưa từng lấy ra bao giờ.
Trên đài sen đen nhánh trên đầu thanh pháp trượng Tứ Lăng Địa Tạng có một đóa Địa Huyễn Liên đang lơ lửng, trong nháy mắt Diệp Tố gõ nó xuống đất thì Cốc Lương Thiên lập tức liền pháp hiện linh khí lưu động trong trận giới như bị một cái gì đó lôi kéo, lâm vào thế giằng co.
Các tu sĩ bên dưới ngạc nhiên ồ lên.
“Cô ta cũng có pháp trượng đài sen?”!”
“Không hổ là xuất thân từ tông môn luyện khí.”
“Sao ta cảm giác pháp trượng trong tay Diệp Tố còn tốt hơn pháp trượng của Phật Tử Vạn Phật Tông vậy?”
Diệp Tố cầm pháp trượng, khi nàng truyền thần thức vào trong đài sen thì cảm giác có gì đó khác thường nhưng lúc này trong lòng nàng có một suy nghĩ là phá vỡ pháp trận của Cốc Lương Thiên, thắng hắn.
Nàng không có tràng hạt nhưng Tứ Lăng Địa Tạng Pháp Trượng mạnh hơn pháp trượng của Cốc Lương Thiên quá nhiều.
Hai tay Diệp Tố kết trận giống với thủ pháp của Cốc Lương Thiên lúc nãy, một luồng ánh sáng đen bắt đầu chuyển động xung quanh đài sen Tứ Lăng Địa Tạng Pháp Trượng, Địa Huyễn Liên chậm rãi mở ra.
Cốc Lương Thiên nhận thấy trận giới của chính mình đang dần mất kiểm soát, hắn lại một lần nữa tăng tốc độ bước chân, muốn hoàn toàn áp chế Diệp Tố, nhưng muốn dồn tất cả lực lượng trong Trận Giới áp lên người đối phương cũng cần một đoạn thời gian.
Khi hắn chỉ còn cách vài bước là thành công thì trận của Diệp Tố đã hoàn thành!
Hắc quang của Tứ Lăng Địa Tạng Pháp Trượng tỏa ra bốn phía, cuối cùng phá vỡ trận giới của Cốc Lương Thiên.
Tràng hạt vốn biến lớn bao lấy lôi đài trong nháy mắt đứt đoạn, các hạt châu khôi phục kích thước ban đầu, rơi đầy xuống đài.
Trên đài có một tông chủ trong mắt cực nhanh xẹt qua dị sắc.
“Đó là đồ vật của Vạn Phật Tông ta!” Tông chủ Vạn Phật Tông Nhạc Kỵ bỗng nhiên đứng bật dậy, nhìn chằm chằm Tứ Lăng Địa Tạng Pháp Trượng trong tay Diệp Tố.
“Sao lại là đồ vật của quý phái?” Tông chủ Ngô Kiếm Phái nhìn qua nói, “Nhạc tông chủ, nếu ta đoán không sai thì pháp trượng đó hơn phân nửa là cơ duyên mà Diệp Tố đã gặp được trong bí cảnh nào đó, tiểu cơ nương chưa bao giờ đi qua địa phận của Vạn Phật Tông.”
Tông chủ Vạn Phật Tông một lần nữa ngồi xuống, bình tĩnh lại nói: “Ta nói vậy là vì pháp trượng đài sen toàn thân đen tuyền đó là pháp trượng mà các Phật Tử bổn tông đã dùng trước Thần Vẫn kỳ. Chẳng qua về sau nó đột nhiên biến mất không thấy nữa nên mới đổi thành pháp trượng bạch ngọc.”
“Nếu hiện giờ nó đã rơi vào trong tay của Diệp Tố thì đã thuộc quyền sở hữu của tiểu bằng hữu.” Phong Trần đạo nhân khuyên nhủ, “Nếu Nhạc tông chủ muốn lấy về thì có thể hỏi Diệp tiểu hữu, nếu con bé chịu thì có thể lấy một thứ gì khác để đổi.”
Tông chủ Vạn Phật Tông gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng trong mắt lộ ra ý nhất định phải lấy bằng được.
Trên lôi đài, Diệp Tố nhìn Cốc Lương Thiên nói: “Ta học cũng được kha khá rồi, kế tiếp tới lượt ngươi thử xem pháp trận của Đồ Thế tiền bối chứ nhỉ?”
Bắt chước, học hỏi, học một biết mười.
Từ sau khi đứng trên lôi đài thì Diệp Tố chưa từng dừng việc tự suy ngẫm, thần thức trong linh phủ hóa thành người tí hon mang bộ dáng của Diệp Tố, không chỉ một mà nàng tạo hẳn ra mười Diệp Tố tí hon, lơ lửng bên trên thức hải, mười Diệp Tố này không ngừng nhớ lại nội dung trong bút ký của Đồ Thế tiền bối, học tập kết trận, một lần lại một lần.
Pháp trận mà mỗi Diệp Tố mini học đều không giống nhau, còn bản thân Diệp Tố thì vẫn luôn học tập pháp trận của Cốc Lương Thiên.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi trên lôi đài, mọi người chỉ thấy nàng học theo Cốc Lương Thiên, không một ai biết rằng trong linh phủ của Diệp Tố còn có mười Diệp Tố khác cũng đang đồng thời học pháp trận.
Diệp Tố dựng Tứ Lăng Địa Tạng Pháp Trượng đứng bên người, sau đó khẽ nhắm mắt.
Giờ khắc này, mười Diệp Tố tí hon trong linh phủ đồng thời hành động theo Diệp Tố, hai tay chụm lại, khởi trận, sau đó hai tách ra, thoăn thoắt họa trận, kết trận.
Pháp trận của Đồ Thế vô cùng thô bạo, sát ý nồng đậm, thậm chí giữa trận còn ẩn chứa lực lượng gông cùm xiềng xích cuồn cuộn, trận vừa khởi thì Cốc Lương Thiên liền cảm nhận được một cổ sát ý đổ ập xuống người hắn khiến người hít thở không thông.
Hắn đồng thời cũng nhanh chóng kết trận, chuẩn bị chống đỡ, ánh mắt không cách nào khống chế được mà dõi theo xem Diệp Tố kết trận, theo bản năng muốn học theo nàng.
Chẳng qua với pháp tu có căn cơ tốt như hắn thì học thủ thế lập trận không khó, chỉ khó ở chỗ liên kết linh khí vào pháp trận thì cần phải làm nhiều lần mới có thể hoàn toàn thành công.
Tất nhiên Diệp Tố không cho hắn thời gian đó, pháp trận của nàng đã thành, nàng tung nó lên không trung, khi nó rơi xuống thì áp thẳng xuống đỉnh đầu Cốc Lương Thiên.
Cốc Lương Thiên giơ pháp trận trong tay lên chống đỡ, nhưng mà không kiên trì được bao lâu thì pháp trận trong tay liền nát, pháp trận của Diệp Tố cứ thế ập xuống đầu hắn.
Cốc Lương Thiên tránh né không khỏi, bị thương nghiêm trọng, lập tức phun ra một búng máu.
Hắn ôm ngực, chậm rãi ngồi dậy: “……Ngươi được lắm.”
“Đây chỉ là một trong số các pháp trận của Đồ Thế tiền bối thôi.” Diệp Tố khí định thần nhàn nhìn hắn, “Ta vẫn còn nhiều lắm, để ngươi từ từ trải nghiệm.”
Cốc Lương Thiên chật vật đứng lên, linh khí xung quanh hắn chợt biến đổi, không ít mây đen đột nhiên kéo đến bên trên lôi đài.
Từng cụm mây đen cuồn cuộn tụ tập lại cực kỳ mau, tình huống này mọi người không thể nào quen thuộc hơn dược nữa, bởi vì cách đó không xa Dịch Huyền vẫn còn đang chắn lôi kiếp tiến giai, vì thế các lôi đài khác đều đã dời ra xa không ít.
“Lúc này chủ động tiến giai lên Hóa Thần kỳ?”
“Lá gan của Phật Tử không khỏi quá lớn rồi, lần trước đã thất bại một lần, lần này mà vẫn thất bại thì sợ tâm cảnh của hắn sinh ra vấn đề không nhỏ đâu.”
“Sai rồi, lôi kiếp rất nhanh sẽ giáng xuống, Diệp Tố lại không thể rời đi. Một chiêu này của Cốc Lương Thiên tàn nhẫn thật sự, hơi nữa hắn còn rất có kinh nghiệm, canh chuẩn thời gian để lôi kiếp tới.”
Quả nhiên lôi kiếp không bao lâu sau liền giáng xuống, Cốc Lương Thiên chạy ngay về phía Diệp Tố, hắn như là một cây thu lôi hình người, đi đến đâu sét đánh xuống tới đó.
Thế trận lôi kiếp của Hóa Thần kỳ tuyệt đối không nhỏ, chỉ sau vài đạo lôi thì kết giới xung quanh lôi đài đã vỡ nát, các tu sĩ vây xem sớm đã dịch chuyển đến chỗ rất xa.
Lôi đài không tính là nhỏ nhưng lôi kiếp vừa đánh xuống thì tức khác liền cảm giác khu vực có thể chạy trốn không có bao nhiêu.
Diệp Tố tránh tới tránh lui, dựa vào pháp trận và phù chú để chống đỡ lôi kiếp của Thiên Đạo nhưng hiển nhiên là chẳng thấm vào đâu.
So với Diệp Tố chật vật thì Cốc Lương Thiên với các pháp khí tránh lôi đã chuẩn bị tốt trước đó nhẹ nhàng hơn không ít.
Tu chân giới phải tuân theo pháp tắc của Thiên Đạo, không thể tùy ý phá việc tiến giai của người khác, nếu không tương lai khi bản thân tiến giai cũng sẽ chịu nghiệp quật tương ứng.
Việc này đồng nghĩa Diệp Tố không thể tùy tiện ra tay với Cốc Lương Thiên, nhưng hiện tại nếu nàng rời khỏi lôi đài thì tương đương với việc tự động nhận thua, còn ở lại thì chỉ có một con đường bị thiên lôi nướng khét.
Diệp Tố nghĩ đến đây, dứt khoát đứng lại, xoay người nhìn Cốc Lương Thiên: “Ngươi vì thắng mà bất chấp thủ đoạn như vậy?”
“Luân Chuyển tháp quan trọng như thế nào, xem ra người còn chưa rõ.” Cốc Lương Thiên khởi động một kiện pháp khí, ngăn cản tia sét vừa đánh xuống, đấy nó về phía nàng, tia sét thế mà thật sự chuyển hướng, bổ xuống Diệp Tố.
Diệp Tố cũng không né, tùy ý để tia sét đó đánh trúng, trong nháy mắt nàng liền bị đánh đen thui như cây cột nhà cháy.
“Có một chuyện ngươi hình như cũng không biết rõ.” Nàng lau mặt qua loa nói, “Cái nết không từ thủ đoạn của ngươi, ta cũng muốn học.”
Cốc Lương Thiên sửng sốt, bỗng nhiên sinh ra dự cảm bất hảo.
Diệp Tố ngửa đầu nhìn lên trời, mây càng lúc một đen kịt, bầu trời giống như một mặt hồ nước đen, có thể nhỏ giọt bất cứ lúc nào, “Lôi kiếp mà ngươi cũng muốn chia cho ta, vậy lôi kiếp của ta làm sao ta có thể ích kỷ mà không chia cho ngươi được.”
Nàng thật sự muốn nhìn xem, lôi kiếp của Cốc Lương Thiên mạnh hay lôi kiếp của nàng mạnh.
Tác giả có lời muốn nói:
Lôi kiếp: Ta là hàng mua một tặng một à???