Khoảnh Khắc Cuối Cùng - Chương 4
“Nếu không, tôi sẽ không bao giờ công nhận.”
“Tòa án cũng sẽ không chấp nhận.”
Cuộc gặp gỡ kết thúc trong bế tắc.
Ngày hôm sau, Mạnh Vân Vân kéo cả gia đình cô ta đến trước cửa nhà tôi.
Họ đập cửa điên cuồng.
Tôi mở một bộ phim kinh dị chủ đề “phòng kín trốn thoát”.
Đeo tai nghe, loại bỏ hết tiếng ồn, vui vẻ tận hưởng một buổi sáng lười biếng.
Mãi đến trưa, bụng tôi đói cồn cào, tôi mới đặt đồ ăn giao tận nơi.
Khi shipper gọi điện báo giao hàng đến cửa, tôi mới phát hiện bọn họ vẫn còn đứng đó.
Cha ruột của tôi một tay bám chặt khung cửa, không cho tôi đóng cửa.
“Dù gì thì Vân Vân cũng là em gái con, con nhẫn tâm nhìn nó chết sao? Nó mới mười chín tuổi thôi!”
Dì kế của tôi đứng bên cạnh khóc lóc, nước mắt giàn giụa, vừa khóc vừa định quỳ xuống ôm chân tôi.
“Dì xin con đấy, con hãy thương em con một chút, cho nó một con đường sống.”
“Mẹ con nó cũng phải ăn cơm chứ!”
Vừa nói, bà ta vừa kéo Mạnh Vân Vân lại, muốn cùng nhau quỳ xuống.
Tôi bật cười lạnh lẽo.
“Lúc cô ta gian díu với Thẩm An, có từng nghĩ đến việc tôi là chị cô ta không?”
“Coi thường luân thường đạo lý, hành xử chẳng khác gì cầm thú.”
“Giờ thì lại khóc lóc, gọi chị này chị nọ, thậm chí có quỳ xuống gọi là tổ bà nội cũng vô dụng!”
“Tôi còn chưa tìm cô ta tính sổ, vậy mà cô ta lại dám giở trò trước mặt tôi?”
“Cút ngay!”
“Không đi, tôi báo cảnh sát bắt các người ngay bây giờ!”
Tôi chỉ nói cứng, nhưng khi nhìn thấy bàn tay ông ta đang kẹt giữa khe cửa, tôi vẫn chưa dùng hết sức đẩy ra.
Hai người họ nhìn nhau, rồi đột nhiên xông tới, dùng sức kéo toang cửa.
Một mình tôi không thể địch nổi bốn bàn tay.
8
Tôi nhanh chóng bị đẩy ngã xuống bên cửa, ôm đầu gối, mãi không thể đứng dậy.
Ba người bọn họ như một bầy châu chấu càn quét, lũ thổ phỉ xông vào cướp bóc, nhào vào phòng tôi lục tung mọi thứ.
Để lấy mẫu xét nghiệm ADN, bọn họ đúng là đã dốc hết tâm sức.
Không chỉ ôm chặt lấy hộp tro cốt như bảo bối, mà còn lật tung ga giường, chăn gối, vơ vét cả kem đánh răng, bàn chải.
Đến cả những sợi tóc rơi vãi trên sàn nhà cũng bị bọn họ cúi người, nhặt lên như báu vật.
Sau khi gom hết những thứ đó, bọn họ định rời đi.
Nhưng vừa quay người, liền lao thẳng vào lòng cảnh sát.
“Đứng lại! Chính mấy người gây rối trật tự à?”
Tôi ở bên cạnh vừa lúc nhắc nhở:
“Giờ đã thành xâm nhập gia cư trái phép, trộm cắp tài sản rồi đấy.”
“Bắt quả tang tại trận, cảnh sát các anh đúng là làm việc hiệu quả quá, không hổ danh là cảnh sát nhân dân, quân dân như cá với nước!”
“Ngày mai tôi nhất định đặt làm một bức cờ đỏ để cảm ơn các anh.”
Tôi ngước mắt nhìn bức ảnh đen trắng trên ban công.
Chướng mắt quá.
Ngày mai phải thay đi mới được.
Hộp tro cốt, tất nhiên là trống không.
“Xin lỗi nhé.”
“Chồng tôi khi còn sống là người thích tự do, phong lưu phóng khoáng, trước khi qua đời đã đặc biệt dặn dò tôi phải rải tro cốt của anh ấy khắp năm hồ bốn biển.”
“Bây giờ, có lẽ anh ấy đang yên giấc dưới lòng đại dương, tận hưởng sự tự do vĩnh hằng rồi.”
“Nhưng mà, chiếc hộp này lại là loại cao cấp nhất.”
“Bên ngoài là gỗ tử đàn, bên trong là vàng nguyên chất, chạm trổ rồng bay phượng múa, chế tác công phu, giá bán tám vạn tám nghìn tám.”
“Hàng chính hãng, có cả hóa đơn đỏ.”
“Còn mấy thứ như kem đánh răng, bàn chải, chăn ga gối đệm, tôi không thèm tính toán với bọn họ nữa.”
“Nhưng theo luật, trộm cắp tài sản trị giá từ ba vạn đến mười vạn tệ đã được tính là số tiền lớn rồi.”
“Cảnh sát các anh mau đưa bọn họ đi đi.”
“Trời lạnh thế này, để cả nhà ba người bọn họ vào đó ăn ngon uống đủ, còn có chỗ trú ấm, đón một cái Tết vui vẻ.”
Mãi đến lúc này, Mạnh Vân Vân mới bừng tỉnh.
Cô ta hung hăng trừng mắt nhìn tôi đầy căm hận.
“Mày… mày cố tình gài bẫy tao!”
“Cảnh sát ơi, đây là vu oan! Là hãm hại!”
Cha tôi cũng lập tức hớt hải chen vào hòa giải.
Ông ta cười gượng gạo, nịnh nọt:
“Không có, không có! Con nít nói linh tinh ấy mà!”
“Đều là người một nhà, nói gì mà trộm với chả cắp!”
Vừa nói, ông ta vừa cúi đầu, khom lưng, rút bao thuốc ra mời cảnh sát, cười cười lấy lòng.
“Nó là con gái ruột của tôi mà, nó đùa thôi ấy mà!”
“Con bé này vừa mất chồng, bị kích động quá, giờ thần kinh có chút không bình thường.”
“Mấy lời nó nói, không đáng tin đâu.”
Tôi bình thản nhìn ông ta, giọng nói lạnh băng:
“Đến cả tài sản của con ruột mình cũng muốn cướp, ông còn xứng làm người không?”
“Đúng, tôi là quả phụ.”
“Nhưng không có nghĩa là tôi dễ bắt nạt.”
“Ông và mụ đàn bà này ngoại tình với nhau, ép mẹ tôi đến chết, vét sạch tài sản của gia đình tôi, dốc hết cho con hồ ly tinh này còn chưa đủ.”
“Bây giờ còn muốn ép chết cả tôi sao?”
Nữ cảnh sát nhẹ nhàng vỗ vai tôi an ủi.
Tôi bật đoạn ghi hình từ camera trong nhà, toàn bộ cảnh ba người họ ngang nhiên xông vào nhà tôi, lật tung từng ngóc ngách, trắng trợn trộm cắp.
Camera ghi lại rõ ràng từng hành động:
Bọn họ tự tiện xông vào, coi nhà tôi như nơi không người.
Tôi bị đẩy ngã, co rúm bên cửa, không thể đứng dậy.
Yếu đuối, đáng thương, bất lực.
Ba người họ lục tung khắp nơi, sục sạo từng ngóc ngách.
Vừa nhặt vừa bàn tán:
“Lấy cái này không?”
“Cái kia có giá trị không?”
Còn bà dì giả vờ yếu đuối của tôi thì sao?
Bà ta nhân cơ hội mở hộp trang sức của tôi, lén cầm dây chuyền, vòng tay, nhét vào trong áo.
Trông đến buồn nôn.
Ba người họ, đường hoàng nhận lấy cặp còng bạc sáng loáng.
9
Trước khi bị áp giải đi, Mạnh Vân Vân vẫn còn nhào đến định cào cấu tôi.
Tôi thản nhiên đâm thêm một nhát vào tim cô ta:
“Vào trong đó rồi thì lo mà ngủ sớm dậy sớm, tích cực cải tạo, chăm xem bản tin thời sự, đạp máy may nhiều vào.”
“Nhân dịp này, có khi còn học được một nghề mới đấy.”
Sau đó, Mạnh Vân Vân bị tạm giam.
Nhiều năm sau, tôi mới gặp lại cô ta.
Hôm đó, tôi vừa rời khỏi trung tâm thương mại, mở cửa xe thì nghe thấy tiếng cãi vã từ xa.
Ngoài đường tụ tập một đám đông.
Có người đang chửi ầm ĩ.
Nghe nói có đứa trẻ ăn trộm bánh mì trong tiệm bánh ngọt, bị quản lý giữ lại.
Thằng bé không những không nhận lỗi, còn cắn ngược lại tay của quản lý, phải mất bao nhiêu sức mới bắt được.
Thằng bé nghịch ngợm, bẩn thỉu, chọc vào đồ ăn của người khác.
Cả khay bánh su kem đã bị nó làm bẩn, chủ tiệm yêu cầu phụ huynh phải trả tiền.
Hai bên tranh cãi dữ dội.
Một đứa trẻ bảy tám tuổi đang điên cuồng đấm đá mẹ nó.
Vừa hét lên, vừa giật quần áo của bà ta, ép bà ta trả tiền, muốn rời đi ngay.
Người phụ nữ trông chừng hơn ba mươi tuổi.
Bà ta mặc một chiếc váy đen cũ kỹ, ren viền vừa rẻ tiền vừa nhăn nhúm, giống hệt như làn da khô ráp, đầy nếp nhăn của bà ta vậy.
Tôi cảm thấy khuôn mặt bà ta quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Quan sát kỹ hơn, tôi mới kinh ngạc nhận ra—
Là cô ta!
Mọi người xung quanh chỉ trỏ bàn tán.
Mạnh Vân Vân đứng chết trân tại chỗ, như thể mọc rễ xuống đất, không nhúc nhích nổi.
Chỉ biết khóc lặng lẽ, mặc cho xung quanh mắng chửi con trai bà ta là đứa trẻ không có giáo dục, bất hiếu, không biết thương mẹ.
“Mới tí tuổi đầu mà đã hư hỏng thế này, phải dạy dỗ cẩn thận, không thì lớn lên sẽ hư người mất.”
“Đến mẹ ruột mà còn đánh, đúng là nhân cách phản xã hội!”
Cô ta không phản bác, mà còn hùa theo đám đông.
Lợi dụng việc mọi người chĩa mũi dùi vào thằng bé, để thỏa mãn cảm giác ưu việt của chính mình.
Cô ta ăn mặc sạch sẽ, tươm tất.
Nhưng thằng bé thì…
Toàn thân lấm lem bùn đất, quần áo bẩn đến mức không còn nhận ra màu sắc ban đầu.
Ống tay áo, ống quần đều đã ngắn hơn nửa khúc.
Gầy đến mức trông như một que diêm.
Tôi khẽ thở dài.
Xem như làm việc thiện không cần để lại tên, tôi đưa tài xế hai trăm tệ, nhờ anh ta đi trả tiền cho tiệm bánh.
Quản lý bị làm phiền cả buổi, cũng muốn chấm dứt chuyện này cho nhanh, nên không tính toán nữa.
Nhưng Mạnh Vân Vân thì không chịu dừng lại.
Cô ta nhất quyết đòi lấy toàn bộ khay bánh su kem mà con trai mình đã làm bẩn.
Lần này, ngay cả những người xung quanh cũng không thể nhịn nổi.
Cha mẹ thế nào, con cái thế ấy.
Vẻ ngoan ngoãn đáng thương lúc trước của cô ta biến mất ngay lập tức.
Chỉ trong chớp mắt, khi nhìn thấy tôi, nét mặt cô ta vặn vẹo méo mó.
Sau khi biết chính tôi là người trả tiền, cô ta càng điên cuồng hơn.
Giống như một thùng thuốc nổ bị châm ngòi.
Hai mắt đỏ ngầu, cô ta lao về phía tôi, gào thét:
“Ai thèm bố thí của mày!”
“Mày đến để chế giễu tao, đúng không?”
“Con đàn bà khốn nạn!”
“Tất cả là tại mày!
“Tại mày mà tao mới ra nông nỗi này!”
Nhưng chưa kịp đến gần, cô ta đã bị tài xế phản đòn, đẩy ngã xuống đất.
Mạnh Vân Vân ngồi bệt dưới đường, điên cuồng gào rú trong vô vọng.
“Tao nguyền rủa mày!”
“Cả đời này mày sẽ không bao giờ có được tình yêu của đàn ông!”
Tôi bình thản nhìn cô ta, chậm rãi mỉm cười.
“Tao cần thứ dơ bẩn đó để làm gì?”
“Tao có tiền, có thời gian, tinh thần thoải mái, sống rất tốt.”
“Chưa bao giờ tao phải dựa vào ai để tồn tại cả.”
Tôi ra hiệu cho tài xế khởi động xe.
Từ cửa sổ xe, tôi thấy bóng dáng của Mạnh Vân Vân ngày càng xa, càng nhỏ, rồi biến mất hẳn.
Trước mắt chỉ còn những tòa cao ốc, cửa hàng ven đường, dòng người qua lại.
Ánh hoàng hôn màu cam đỏ dần dần lặn xuống giữa những khe hở của các tòa nhà.
Bóng tối dần bao trùm.
Nhưng…
Đèn neon rực rỡ đã lần lượt sáng lên, thắp sáng màn đêm của thành phố như ban ngày.
Tôi không còn sợ bóng tối nữa.
Ngày mai, mặt trời vẫn sẽ mọc.
Lại là một ngày mới.