Khoảnh Khắc Cuối Cùng - Chương 1
1
Hôm đó, tôi mang cơm đến công ty cho chồng. Ngay trước mắt tôi, anh ta ôm chặt cô em gái cùng cha khác mẹ của tôi.
Tôi lặng lẽ nhét lại tờ kết quả chẩn đoán ung thư vào trong túi.
Cứ vui vẻ mà tận hưởng đi, dù sao anh ta cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Thẩm An bị tôi bắt gặp, vội vàng đẩy kính mắt, gương mặt đỏ bừng.
Mạnh Vân Vân thì lại thản nhiên hơn. Cô ta còn dành thời gian liếc tôi một cái, nở nụ cười đắc thắng như thể bản thân là kẻ chiến thắng.
Một người là chồng tôi.
Một người là em gái cùng cha khác mẹ của tôi.
Thật ghê tởm!
Tôi quen biết Thẩm An từ cấp hai, yêu nhau từ cấp ba, cùng thi vào một trường đại học.
Từ đồng phục đến váy cưới, chúng tôi đã cùng nhau trải qua biết bao sóng gió.
Tôi đã chứng kiến anh ta khởi nghiệp, chật vật trong giai đoạn khó khăn, rồi dần dần thành công.
Anh ta từng nắm tay tôi, giúp tôi rời khỏi gia đình tồi tệ, cùng tôi xây dựng một mái ấm nhỏ của riêng hai đứa.
Ai cũng nói chúng tôi là một cặp trời sinh.
Lúc kết hôn, anh ta đã nhìn tôi với ánh mắt chân thành và thề thốt:
“Nếu anh phản bội em, trời đánh thánh vật, ch/ết không yên lành.”
Vậy nên, thề thốt đừng bao giờ nói quá tuyệt đối.
Ông trời đều nhìn cả đấy!
Ung thư tụy, giai đoạn cuối.
Tối đa chỉ còn sống được ba tháng.
Dù có cố gắng chữa trị thế nào cũng chỉ kéo dài thêm đau đớn.
Suy nhược, sụt cân, đau bụng dữ dội, không thể ăn uống.
Phương án điều trị tốt nhất là chăm sóc giảm nhẹ, giúp bệnh nhân ra đi trong thanh thản.
Nhưng mà… làm sao tôi có thể để đôi cẩu nam nữ đó sống yên ổn vui vẻ được chứ?
Đàn ông, chỉ khi treo trên tường mới là trung thành nhất.
2
Mạnh Vân Vân là người tôi ghét nhất.
Năm tôi tám tuổi, mẹ qua đời vì tai nạn. Vừa qua thất đầu, cha tôi đã dắt theo một cô bé nhỏ hơn tôi bốn tuổi về nhà, bảo tôi gọi cô ta là em gái.
Tôi cắn chặt răng không chịu mở miệng, kết quả bị cha giáng cho một cái bạt tai.
Tôi ngẩng cao đầu, không chịu cúi xuống, đau đến mức nghiến răng, nhưng không để rơi dù chỉ một giọt nước mắt.
Bên cạnh, người phụ nữ yếu ớt kia sợ hãi đến mức giả vờ khóc, còn Mạnh Vân Vân thì ôm chặt lấy chân cha tôi, khóc lóc thảm thiết.
Nhìn cảnh tượng ấy, họ cứ như một gia đình thực sự, còn tôi lại giống như kẻ xa lạ mang đầy phản nghịch.
Ngay từ lần đầu gặp cô ta, tôi đã biết mình ghét cô ta.
Từ nhỏ, cô ta luôn thích cướp đồ của tôi.
Mặc váy của tôi.
Xé nát bài tập của tôi.
Lần lượt quyến rũ ba người bạn trai của tôi.
Sau đó lại bày ra bộ dạng đáng thương, vùi vào lòng đàn ông mà giả vờ ngây thơ.
Về việc Thẩm An ngoại tình, thực ra tôi đã có dự cảm từ lâu.
Tôi vốn là người không có cảm giác an toàn. Vì cha phản bội mẹ, tôi chưa từng tin vào tình yêu. Ban đầu, tôi là người kiên định với chủ nghĩa không kết hôn, mãi đến khi gặp Thẩm An.
Tôi bị anh ta làm cho rung động.
Bản chất tôi nhạy cảm, thiếu thốn tình cảm.
Mà sự thiên vị của anh ta dành cho tôi lại quá mức lộ liễu.
Sữa bò ấm trong cặp sách.
Suất ăn sáng nóng hổi trong hộc bàn mỗi buổi tự học.
Trời mưa như trút nước, anh ta vẫn xếp hàng mua bánh phô mai tôi thích ăn.
Để được ở bên tôi, anh ta đã dành hai năm học tập điên cuồng, vượt hơn hai trăm điểm để đỗ vào cùng một trường đại học với tôi.
Tôi nghi ngờ tất cả mọi thứ, nhưng lại bằng lòng tin tưởng anh ta.
Tôi không muốn nghĩ đến khả năng một người chỉ toàn tâm toàn ý yêu tôi sẽ phản bội tôi.
Nhưng tôi đã quên mất, chân tình cũng có hạn sử dụng.
Mà hạn sử dụng của anh ta thì đặc biệt ngắn.
Tôi từng nghiêm túc cảnh cáo anh ta: “Không được nói chuyện với Mạnh Vân Vân. Cô ta là một con trà xanh, tâm cơ sâu hơn cả biển.”
Anh ta lại tỏ vẻ chán ghét, nói tôi suy nghĩ quá nhiều.
Kể từ khoảnh khắc đó, trong lòng tôi bắt đầu thấy bất an.
Tôi cố tình làm hỏng điện thoại của anh ta, nhân cơ hội sửa chữa mà nhờ người phục hồi dữ liệu.
Lịch sử giao dịch không kéo xuống hết được.
Còn nội dung trò chuyện thì bẩn thỉu không chịu nổi.
Từng câu từng chữ như đâm thẳng vào lồng ngực tôi.
“Cô bé ngốc, em mới chỉ mười chín tuổi, cái gì cũng chưa hiểu mà đã theo anh rồi. Anh sợ sau này em sẽ hối hận.”
“Mỗi lần thấy em ngoan ngoãn đợi anh, anh lại cảm thấy có lỗi với em. Em biết đấy, anh không thể ly hôn, không thể cho em một danh phận.”
“Anh chỉ có thể để em chịu thiệt thòi, như vậy em vẫn chấp nhận sao?”
“Anh rể, em không quan tâm những điều đó. Chỉ cần hai chúng ta ở bên nhau là đủ rồi.”
“Em chẳng dám tranh giành gì với chị, từ nhỏ đến lớn em chưa bao giờ thắng. Nhưng em không thể khống chế chính mình. Chỉ cần anh yêu em, dù có phải xuống địa ngục, em cũng cam tâm tình nguyện.”
Trên WeChat, tin nhắn qua lại nhiệt tình đến mức nóng rực.
Cuộc gọi kéo dài hơn một tiếng đồng hồ là chuyện thường.
Đến mức khó mà tách rời.
Họ hẹn nhau đến khách sạn.
Cùng đi Disneyland ngắm pháo hoa, xem diễu hành.
Lợi dụng lúc tôi đi công tác để lén lút gặp gỡ ngay trong chính căn nhà của tôi, đến mức con mèo nhỏ tôi nuôi sợ hãi, chui vào nhà vệ sinh trốn không dám ra.
…
Nhưng bọn họ không biết, vì lo lắng cho con mèo của mình, tôi đã lắp camera giám sát ở khắp các góc trong nhà.
Tôi có chút tò mò.
Đến khi Thẩm An ngày càng hốc hác, khô cằn như một bộ xương, trên mặt trên người đầy những vết vàng da, không kiểm soát được tiêu chảy, nôn mửa, cả cơ thể bốc mùi thối rữa nhơ nhớp…
Lúc đó, cô em gái vô tội đáng thương kia, liệu còn nguyện ý ở bên anh ta nữa không?
3
Thẩm An ngày càng gầy đi.
Dấu hiệu bệnh tật đã không thể che giấu.
Hóa trị tàn phá cơ thể anh ta một cách khủng khiếp. Chỉ trong vòng hơn mười ngày, tóc anh ta rụng từng nắm lớn, đau đớn hành hạ đến mức ăn không vào, ngủ không yên. Cả ngày nằm trên giường bệnh rên rỉ, cầu xin bác sĩ kê thuốc giảm đau.
Ngay cả Mạnh Vân Vân cũng bắt đầu đối xử với anh ta một cách hời hợt, chỉ là tên ngốc này lại không nhận ra.
Tôi nhiều lần trông thấy anh ta lén lút gửi tin nhắn, gọi điện cho cô ta.
Bị phớt lờ.
Thật đáng thương.
Chẳng phải rất muốn gặp cô ta sao?
Tôi giả vờ như vô tình nhắc đến chuyện muốn về nhà xem thế nào, ánh mắt Thẩm An sáng rực lên, đôi mắt đục ngầu bỗng bừng lên tia hy vọng.
Anh ta mặt dày đòi đi theo tôi bằng được.
Tôi đưa anh ta ra ban công, chọn một vị trí có tầm nhìn hoàn hảo, rồi viện cớ trời lạnh, đi lấy áo khoác cho anh ta.
Dưới khu vườn, “cô em gái ngoan” của tôi đang ung dung nhâm nhi trà chiều, vừa uống vừa trò chuyện điện thoại với đám bạn của mình.
“Mấy người không biết đâu, anh ta thảm hại lắm rồi. Già rồi, da dẻ nhăn nheo, trên người còn bốc ra cái mùi quái quỷ gì ấy, giống như người già sắp xuống lỗ. Không biết có phải là tè ra quần không nữa, ghê chết đi được.”
“Tôi cứ kéo dài thôi, dù sao anh ta cũng sắp chết rồi. Dỗ dành vài ngày, lừa lấy một khoản tiền, tốt nhất là dụ được anh ta lập di chúc. Căn biệt thự ở Hải Nam còn chưa trả hết nợ, đứng tên tôi đấy. Dù thế nào cũng phải moi tiền xong rồi mới để anh ta chết được.”
“Sau này à?”
“Chơi với mấy chàng trai trẻ cho vui cũng được.”
“Hoặc là đi tìm một thằng ngốc khác.”
“Dù sao tôi còn trẻ, chẳng lẽ lại phải ở vậy thủ tiết vì một tên sắp chết hay sao?”
…
Tôi quay lại, mang theo chiếc chăn mỏng, đắp lên chân anh ta.
Thẩm An run rẩy bật khóc.
4
Thẩm An bất ngờ ôm chặt lấy eo tôi.
Cả người anh ta như một đứa trẻ bị thương, nhào vào lòng tôi.
Tôi sững sờ.
Nhịn cơn ghê tởm đang trào lên trong lòng, tôi nhẹ nhàng đặt tay lên đầu anh ta, dịu dàng vỗ về:
“Thế nào? Không khỏe à?”
Cơ thể anh ta chợt cứng đờ trong giây lát, tiếng nức nở bị đè nén vang lên, từng chữ “xin lỗi” ngắt quãng thoát ra từ cổ họng anh ta.
Trong đôi mắt đục ngầu đó là nỗi day dứt mãnh liệt, cùng với sự bất an sâu kín:
“Nếu… nếu anh đã phạm phải một sai lầm rất lớn, em có bỏ rơi anh không? Có không cần anh nữa không?”
Tôi lắc đầu.
Bắt đầu từ khoảnh khắc anh ta ngoại tình, tôi đã không cần anh ta nữa rồi.
Thẩm An đặc biệt chống đối việc nhập viện, nhưng bệnh tình của anh ta đâu thể vì thế mà dừng lại.
Anh ta gần như không ăn uống được gì, ăn vào lại nôn, kiệt sức đến mức gục ngay trước cửa nhà vệ sinh, mồ hôi túa ra như tắm. Người đàn ông từng cao lớn vững chãi giờ chỉ còn da bọc xương.
Tôi nhận ra anh ta có xu hướng tự sát rất rõ ràng.
Đêm hôm đó, tôi nghe thấy tiếng động, nhìn thấy anh ta lặng lẽ rời khỏi giường, đi ra ban công.
Ánh sáng mờ mờ từ màn hình điện thoại hắt lên gương mặt trắng bệch của anh ta.
Anh ta khoác một chiếc áo ngủ mỏng manh, một tay kẹp điếu thuốc, ánh lửa lập lòe đỏ rực trong đêm.
Thật khổ sở nhỉ?
Cái chết đang cận kề.
Mạnh Vân Vân giờ đã không thể chờ thêm được nữa, cô ta nôn nóng muốn moi nốt khoản tiền cuối cùng từ anh ta. Con người đúng là tham lam vô độ.
Cô ta quá tham lam.
Lấy lý do muốn “làm rõ mọi chuyện” với tôi, cô ta liên tục gây sức ép, thúc ép từng bước một.
“Cô dám sao?”
Giọng nói trầm thấp đầy phẫn nộ của Thẩm An vang lên, mang theo sự đe dọa.
“Mạnh Vân Vân, nếu cô dám hé miệng nói thêm một câu, tôi có thể khiến ảnh nóng không che của cô lan truyền khắp các nền tảng mạng xã hội từ lớn đến nhỏ.”
“Để tất cả mọi người được chiêm ngưỡng cái bộ dạng bẩn thỉu, đê tiện của cô!”
“Dù sao tôi cũng là kẻ sắp chết rồi, tôi chẳng sợ gì cả.”
Anh ta im lặng rất lâu vẫn chưa quay lại phòng.
Tôi dậy đi tìm.
Tầng mười tám, gió lùa mạnh qua cửa sổ, dưới kia là thành phố sáng rực ánh đèn neon, những con người nhỏ bé tất bật ngược xuôi, lặng lẽ chờ đợi cái chết sau những vòng quay lặp đi lặp lại của cuộc đời.
Thẩm An đứng ở bậu cửa sổ, hai tay bấu chặt vào khung cửa.
Bóng lưng anh ta gầy gò, như đang gánh chịu một nỗi đau đớn khủng khiếp.
“Anh đang làm gì vậy?”