Khi Tình Yêu Trở Thành Gánh Nặng - Chương 3
16
Nếu trên đời này có thuốc hối hận.
Tôi chắc chắn sẽ không để bản thân mình thốt ra những lời điên rồ vào đêm đó.
Nhất là đối với một người đàn ông mà nói ra nghi ngờ hắn không được.
Hậu quả của việc này là cả buổi tối hôm đó, Lương Duật Hành giày vò tôi đến rã rời.
Chẳng những vô số lần hắn hôn tôi, thậm chí còn buộc tôi chủ động hôn hắn.
Nếu không phải cuối cùng tôi khóc lóc thảm thiết cầu xin hắn.
Có lẽ hắn còn sẽ không buông tha tôi.
Nhưng đêm nay lăn qua lăn lại, hiển nhiên hiệu quả vượt trội.
Ông nội lại bị bác sĩ tuyên bố bệnh tình nguy kịch.
Những người Hứa gia chặn tôi lại, ép tôi giao con dấu ra.
Tôi đã liên lạc trực tiếp với giới truyền thông để tổ chức họp báo.
Trong buổi họp báo, tôi công khai giấy khám thai của mình.
Cũng tuyên bố đứa bé sinh ra sẽ theo họ Hứa của tôi, kế thừa cơ nghiệp cha mẹ tôi để lại.
Sau khi trả lời phỏng vấn của phóng viên.
Tôi liền nhận được điện thoại của Chu Gia Thuật.
Hắn ở trong điện thoại nổi giận, thanh âm đều có chút khàn khàn.
“Hứa Nhan, tôi chưa từng chạm vào cô!”
“Đứa bé trong bụng cô từ đâu ra?”
“Là cô cố ý tạo ra trò lừa tôi đúng không?”
Tôi có thể hiểu được sự phẫn nộ của Chu Gia Thuật.
Dù sao tính ra, cho tới hôm nay tôi mang thai năm tuần, tôi và hắn chia tay cũng chỉ vừa tròn ba tháng.
Đương nhiên hắn chưa từng chạm vào tôi, mà tôi, cũng không nói ba đứa nhỏ là hắn.
Tôi đi vào thang máy nhìn mình trong gương thang máy.
“Chu Gia Thuật, chúng ta đã sớm chia tay, chuyện của chúng ta không liên quan đến nhau nữa, xin anh sau này đừng gọi điện thoại cho tôi nữa.”
“Hứa Nhan, cô thật sự mang thai?”
“Ba đứa nhỏ là ai? Con mẹ nó cô nói cho rõ đi……”
Tôi không trả lời.
Sau khi cúp điện thoại trực tiếp xóa số điện thoại của hắn.
Từ nay về sau đây sẽ là bí mật lớn nhất của tôi.
Người đàn ông tên Lương Duật Hành kia, đã mang theo tiền tôi đưa trở về Hồng Kông.
Cả đời này chúng tôi sẽ không gặp lại nhau nữa.
17
Tháng 5 năm sau, tôi sinh ra một đứa con trai đặt tên là Hứa Thừa Huân.
Khác với dự đoán của tôi đứa bé sinh ra cũng không phải vô cùng giống tôi, chú Châu nói, khuôn mặt của Thừa Huân mười phần giống Lương Duật Hành.
Tôi nhìn con, thường xuyên cảm thấy hoảng hốt.
Lúc trước để cho Lương Duật Hành bịt kín mắt là vì không cho hắn biết diện mạo của tôi.
Không cho hắn biết danh tính của tôi.
Nhưng chú Châu đã gặp qua hắn.
Nếu chú ấy đã nói như vậy, thì sẽ không phải là giả.
Thì ra khuôn mặt Lương Duật Hành là như vậy.
Cho dù là che mắt cũng có thể mơ hồ nhìn ra hắn rất đạp trai.
Mà người đàn ông như hắn, một khi thoát khỏi khốn khó, chắc chắn tiền đồ vô lượng.
Đối với một đoạn quá khứ không thể lộ ra ánh sáng như vậy.
Hắn muốn quên nhiều hơn tôi.
Cho nên, tôi không cần lo lắng hắn sẽ đột nhiên xuất hiện cùng tôi cướp con trai đi.
Cũng không cần lo lắng lại cùng hắn có ngày gặp lại.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy Thừa Huân, tôi vẫn nghĩ đến hai đêm đó.
Cả đời này, có lẽ tôi chỉ có một người đàn ông là hắn.
Có lẽ tôi cũng chỉ có hai đêm đó là thật sự vui vẻ.
18
Trong lễ đầy tháng của Thừa Huân, Trần gia thần bí nhất thành phố phái người đưa tới quà mừng.
Tôi có chút ngạc nhiên.
Đừng nói là Hứa gia trước kia, cho dù là danh tiếng Chu gia như bây giờ, cũng khó có thể bằng được Trần gia.
Hứa gia cùng Trần gia chưa bao giờ cùng xuất hiện, căn bản tôi cũng leo lên không nổi.
Sao Trần gia lại tặng quà?
Điều khiến tôi bất ngờ hơn là.
Khi Thừa Huân tròn trăm ngày tuổi.
Bà Trần lại tự mình đến nhà thăm tôi.
Còn mời tôi ba ngày sau tới tham gia bữa tiệc nhỏ của họ.
Trong lòng tôi vô cùng lo sợ rồi lại nghi hoặc không thôi.
Chỉ là bà Trần là một trưởng bối rất từ ái, bà ấy đối với tôi cũng không có nửa điểm ác ý.
Nhất là đối với Thừa Huân lại càng yêu thích không thôi.
Lần này đến nhà thăm, ngoại trừ tặng quà cho tôi.
Còn cố ý chuẩn bị quà trăm ngày cho Thừa Huân.
Trước khi đi, bà Trần ôm Thừa Huân mãi không buông tay, vài lần lưu luyến quay đầu nhìn xung quanh.
Càng làm cho trong lòng tôi nổi lên nghi ngờ.
Bởi vậy ba ngày sau, khi đến nơi hẹn, tôi cố ý bảo chú Châu ở nhà trông chừng Thừa Huân.
Lúc này mới dẫn theo trợ lý cùng tài xế đi tới chỗ bà Trần.
Xe của tôi vừa mới dừng lại đã có mấy người ra đón.
“Cô Hứa, mau vào đi bà chủ chúng tôi đã sớm chờ cô rồi.”
“Đúng vậy, bà chủ đã sớm dặn dò chúng tôi chờ xe của cô ở bên ngoài.”
“Làm phiền rồi.”
Tôi mỉm cười cảm ơn rồi theo bọn họ đi vào phòng khách.
Nhưng bất ngờ là cách đó không xa, một chiếc Bentley màu xám đậm vừa vặn chậm rãi dừng lại.
Tài xế chạy chậm mở cửa xe.
Một người đàn ông dáng người cực cao từ trên xe bước xuống.
Cách một hàng cây hoa, tôi chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng nghiêng.
Trái tim không hiểu sao lại đập thình thịch.
Ngay cả bước chân cũng dừng lại.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy Lương Duật Hành vào ban ngày hay trong ánh sáng.
Nhưng thân hình này, ở thời điểm tôi lần đầu tiên nhìn thấy, không hiểu sao cảm thấy rất quen thuộc.
Lương Duật Hành là người Hồng Kông.
Mẹ hắn cũng là người Hồng Kông.
Lúc trước cũng là vì hắn không phải người ở thành phố này, chú Châu mới có thể chọn trúng hắn.
Hắn sẽ không đột nhiên xuất hiện ở đây.
Nhưng thành phố này cũng không phải của họ Hứa, tôi cũng không có bản lĩnh làm cho Lương Duật Hành cả đời không thể đặt chân tới.
Cho dù hắn đến đây cũng không quá ngạc nhiên.
Nhưng…… sẽ là hắn sao?
“Cô Hứa?”
Người bên cạnh nhẹ giọng gọi tôi.
Tôi lấy lại tinh thần vội đuổi theo bước chân bọn họ: “Hôm nay bà Trần còn có khách khác không?”
Người trước mặt cười đến thân thiện: “Là cậu chủ nhà chúng tôi vừa mới trở về.”
Nói xong lại thuận tay chỉ chiếc Bentley kia: “Đó chính là xe của cậu chủ.”
Thì ra người vừa rồi là con trai duy nhất của bà Trần.
Bà Trần cũng là người Hồng Kông gả cho Trần gia ở thành phố này.
Con trai duy nhất của bà ấy đương nhiên là họ Trần.
Vậy thì không phải Lương Duật Hành.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Rồi lại không hiểu sao có chút mất mát nói không nên lời.
Chỉ là phần mất mát này làm cho chính tôi cũng cảm thấy buồn cười.
Tại sao tôi lại bị như vậy?
Chẳng lẽ ở trong lòng tôi còn đang ngóng trông có thể cùng Lương Duật Hành gặp mặt sao?
Giữa chúng tôi chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi.
Sau khi giao dịch kết thúc, hoàn toàn chấm dứt sạch sẽ.
19
Tôi nghĩ như vậy nhưng trong lòng vẫn có chút hoảng hốt.
Đợi đến khi vào phòng khách, nghe được bên trong truyền đến vài tiếng nói đùa.
Cùng bà Trần nói chuyện với nhau chính là con trai độc nhất của bà.
Tôi vô thức ngẩng đầu nhìn sang.
Nhưng cũng đối diện với đôi mắt của người đàn ông kia.
Đó là một khuôn mặt tôi chưa từng thấy qua.
Nhưng lại giống như đã sớm gặp qua vô số lần.
Tim tôi đã ngừng đập trong một khoảnh khắc.
Ngay cả tư duy hình như cũng đông cứng lại.
“Cô Hứa đến rồi.”
Bà Trần cười ha hả đứng dậy đi tới cầm tay của tôi kéo tôi ngồi xuống.
Lại dặn người hầu đi dâng trà.
“Duật Hành, vị này chính là cô Hứa.”
Bà Trần nhìn về phía con trai độc nhất của mình, lại nhìn về phía tôi, nụ cười càng sâu: “Cô Hứa, nó chính là đứa con trai của tôi.”
“Cô Hứa, nghe danh đã lâu.”
Trần Duật Hành đi tới trước mặt tôi, vươn tay muốn bắt tay với tôi.
Trái tim tôi bắt đầu trở nên kịch liệt.
Đầu óc vẫn trống rỗng nhưng bên tai lại dần dần vang lên tiếng ù ù.
Tôi không lịch sự trả lời cũng không đưa tay ra bắt tay với hắn.
Thậm chí là có chút thất lễ nhìn về phía bà Trần: “Bà Trần, bà vừa rồi gọi anh ấy cái gì?”
Bà Trần có chút kinh ngạc, nhưng vẫn cười nói: “Là tên của nó Duật Hành, Trần Duật Hành.”
Tôi kinh ngạc nỉ non lặp lại một lần: “Trần Duật Hành?”