Khi Tình Yêu Trở Thành Gánh Nặng - Chương 1
1
Khi tôi đẩy cửa phòng ra.
Chu Gia Thuật đang quỳ gối xuống, cầm một chiếc nhẫn kim cương cực lớn để cầu hôn.
Chỉ là người được cầu hôn không phải tôi.
Trước mặt hắn là một cô gái trẻ tuổi mặc váy trắng, vô cùng xinh đẹp và có khí chất.
Cô ta cảm động đến nước mắt lã chã, đang gật đầu, vừa khóc vừa nói: “Em đồng ý.”
Tôi đi vào, mắt Chu Gia Thuật cũng không thèm nâng, chuyên tâm đeo nhẫn cho cô gái ấy.
Cho đến khi cô gái kia được bạn thân đưa đi rửa mặt trang điểm lại.
Chu Gia Thuật mới thản nhiên nhìn tôi: “Tiểu Duy đơn thuần, lá gan cũng nhỏ, tôi theo đuổi cô ấy tốn rất nhiều công sức.”
“Cùng với chuyện cũ của cô, tốt nhất đừng để Tiểu Duy biết.”
“Còn nữa, cô ấy đã đồng ý lời cầu hôn của tôi, tôi chuẩn bị ngày mai sẽ công bố tin tức kết hôn.”
Tôi và Chu Gia Thuật yêu đương lén lút ba năm.
Ngoại trừ người lớn hai nhà, trong giới cũng chỉ có vài người biết tình hình sự việc.
Lời này của hắn vừa nói ra khỏi miệng, mấy người trong phòng bao kia đều giương mắt nhìn về phía tôi.
Tôi hít sâu một hơi: “Chu Gia Thuật, có thể tạm thời đừng công bố tin tức kết hôn được không?”
“Cho dù chậm lại một tháng, không, nửa tháng…”
Chu Gia Thuật nở nụ cười, đáy mắt mang theo vẻ mỉa mai:
“Hứa Nhan, đã đến nước này rồi, cô còn muốn quấn quít không buông sao?”
2
“Chu Gia Thuật, nể tình ngày xưa…”
“Đủ rồi!” Chu Gia Thuật đột nhiên lạnh mặt ném ly rượu.
“Trong ba năm Chu gia giúp Hứa gia bồi thường trên ba trăm triệu, còn chưa đủ sao?”
Tôi không nói nên lời.
“Cô đi đi, đừng để cho Tiểu Duy lát nữa quay lại thấy cô lại hiểu lầm.”
Tôi quay người một cách cứng nhắc.
Lúc mở cửa đi ra ngoài còn nghe được Chu Gia Thuật nói với ai đó một câu: “Nếu anh đau lòng, không bằng cưới một người nghèo như cô ta đi?”
Tôi không thể không mỉm cười với chính bản thân mình.
Nhà họ Hứa quả thật đã suy tàn, nhất là sau khi cha mẹ tôi qua đời, công ty gần như sụp đổ.
Nhưng Chu Gia Thuật cũng quên mất, chính là Hứa gia đổ nát của chúng tôi nhiều năm trước đã cứu mạng hai ông cháu hắn ta.
Nhưng hắn chỉ ghi hận Hứa gia ép buộc hắn phải giúp đỡ.
Trong mắt hắn chỉ có hận thù Hứa gia, và nỗi hận đó lại bị đẩy lên người tôi.
3
Tin tức kết hôn của Chu Gia Thuật và Tống Duy nhanh chóng truyền khắp thành phố.
Ông nội tôi bởi vì cha mẹ tôi qua đời mà bệnh nặng, phải nằm ở phòng ICU.
Lúc tôi ở bệnh viện chăm sóc cả ngày lẫn đêm, chú họ lại dẫn người xông vào công ty.
Trước kia có Chu gia chống lưng, bọn họ còn kiêng kị không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hôm nay đối với người không cha không mẹ, không có người chống lưng như tôi đương nhiên là không chút cố kỵ.
Ông nội trong lúc còn tỉnh táo, cầm lấy tay tôi chỉ nói một câu.
“Nhan Nhan, công ty là tâm huyết cả đời của ba mẹ con, cho dù bị sụp đổ, cũng không thể để những kẻ lòng lang dạ sói kia cướp đi được.”
Tôi nhịn không được khóc đỏ mắt: “Ông yên tâm đi, con đã có cách rồi.”
Cả nhà chú họ cắn mãi không buông lý do con gái Hứa gia thì không thể kế thừa gia nghiệp.
Lấy cớ này muốn chiếm lấy công ty của cha mẹ tôi.
Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ được như ý nguyện.
4
Tuần thứ hai sau khi Chu Gia Thuật tuyên bố chuyện kết hôn, tôi cũng đưa ra quyết định hoang đường nhất, nhưng cũng là quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời.
Tôi cần một đứa con để kế thừa sản nghiệp Hứa gia.
Bởi vì không đáp ứng điều kiện thụ tinh ống nghiệm, cuối cùng tôi chọn cách thụ thai tự nhiên.
Về phần cha đứa bé —
Quản gia theo ông nội tôi cả đời, đem tư liệu sàng lọc đặt ở trước mặt tôi.
“Cô chủ, cô xem một chút đi.”
Tư liệu về hắn rất đơn giản, là người Hồng Kông, theo họ mẹ, chắc là gia đình đơn thân.
Trình độ học vấn cũng rất tốt, chỉ số thông minh rất cao, gen sẽ không kém.
Báo cáo kiểm tra sức khỏe vô cùng chi tiết chứng minh thân thể hắn rất khỏe mạnh, không có bất kỳ bệnh nào.
Quan trọng nhất là khuôn mặt trong bức ảnh.
Thật sự là đẹp trai đến mức khiến người ta hoảng hốt.
“Chú Châu, chú xác định người đàn ông ưu tú như vậy, cũng cần làm… giao dịch như vậy?”
Chú Châu từ ái nở nụ cười: “Hình như trong nhà có người bệnh nặng, cần tiền gấp.”
Tôi nghĩ đến ông nội còn đang ở bệnh viện, liền nổi lên lòng thương cảm.
“Cho hắn thêm năm mươi vạn đi.”
“Vâng, cô chủ.”
5
Ngày thứ mười hai sau khi Chu Gia Thuật tuyên bố kết hôn.
Đúng lúc cũng là ngày dễ mang thai của tôi.
Tôi gặp được người đàn ông tên là Lương Duật Hành kia.
Hắn mặc áo sơ mi màu đen và quần dài rất bình thường, nhìn không ra là nhãn hiệu gì, chắc hẳn là hàng siêu thị giá rẻ.
Nhưng quần áo rẻ tiền mặc ở trên người hắn, lại không lộ ra vẻ rẻ tiền.
Như trong hợp đồng đã nói, hai mắt hắn sẽ bị dải lụa màu đen bịt kín.
Khi tôi đẩy cửa đi vào, hắn theo bản năng đứng lên nhìn về phía cửa.
Lúc này tôi mới phát hiện hắn rất cao ít nhất cũng phải 1m88.
Dáng người cũng rất đẹp, vai rộng eo hẹp chân dài.
“Cô chủ?” Lương Duật Hành mở miệng.
Giọng nói cũng rất êm tai, trong lòng tôi càng thêm hài lòng.
“Là tôi, anh đừng khẩn trương.”
Tôi chậm rãi bước lên trước giơ tay vỗ vỗ cánh tay hắn.
Cơ bắp cũng thật tuyệt vời.
“Tắm chưa?” Tôi hỏi.
“Tắm xong rồi.”
Thật ra tôi đã khẩn trương đến mức sau lưng tứa ra một tầng mồ hôi.
Lại cố ý làm ra vẻ bình tĩnh: “Vậy bắt đầu đi.”
6
Lương Duật Hành không nhìn thấy tôi, nhưng tôi có thể nhìn thấy hắn.
Sau khi tôi nói câu đó.
Khóe môi Lương Duật Hành khẽ nhếch lên.
Hắn đối mặt với tôi, cách lớp vải đen khẽ vuốt cằm: “Được, cô chủ.”
Nút áo sơ mi bị ngón tay thon dài của hắn cởi ra từng nút từng nút.
Mặt tôi trong nháy mắt đỏ bừng.
Hoảng hốt trực tiếp xoay người.
Tiếng quần áo xột xoạt dừng lại.
Giọng nói người đàn ông mang theo sự gợi cảm trầm khàn vang lên: “Cô chủ, có thể rồi.”
……
7
Tôi cố gắng chống đỡ để cho mình thoải mái tự nhiên.
Nhưng bỗng dưng mở to hai mắt.
Dải ruy băng màu đen dài, từ mái tóc ngắn gọn gàng của hắn rủ xuống.
Mặt hắn bị vải che khuất nhưng sống mũi lại cao thẳng.
“Cô chủ?”
Có lẽ là vì tôi vẫn không nói gì, Lương Duật Hành nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Lại tiến lên một bước vươn tay như đang tìm người.
Đầu ngón tay hắn chạm vào vai tôi.
Nhẹ nhàng nắm lấy vai tôi.
Trong nháy mắt lại trực tiếp ôm ngang tôi.
8
Cơ thể tôi chìm vào chiếc giường mềm mại.
Tim đập quá nhanh khiến tôi choáng váng đến mức gần như không thể thở được.
Lương Duật Hành cúi đầu, dây dải lụa màu đen rủ xuống, lướt qua xương quai xanh của tôi.
Ngón tay hơi lạnh của hắn vuốt ve mặt tôi, hôn nhẹ lên cổ tôi.
Lúc hắn tiến gần tôi hơn, điện thoại di động của tôi lại đột nhiên vang lên.
9
Lương Duật Hành theo bản năng ngừng động tác.
Tôi đứng thẳng dậy đưa tay lấy điện thoại di động.
Lại bất ngờ nhìn thấy ba chữ “Chu Gia Thuật”.
Tôi giật mình rồi vẫn cúp máy.
Nhưng rất nhanh người bên kia lại gọi tới.
Ánh mắt của tôi rơi vào trên mặt Lương Duật Hành đang ở bên cạnh.
Môi người đàn ông mỏng, nghe nói người như vậy trời sinh bạc tình.
Tôi hoảng hốt trong chớp mắt, gặp phải người bạc tình rồi.
Nhưng bạc tình thì mới thích hợp với việc làm ăn này hơn.
Xong chuyện sau đó không còn liên quan gì tới nhau nữa.
Tôi bấm nút để nghe.
Giọng nói Chu Gia Thuật nghe vào trong tai lại có chút xa lạ.
“Hứa Nhan, ông nội nằm viện sao không nói cho tôi biết?”
“Đây cũng không phải là bí mật gì.”
“Cô đang ở đâu? Tôi đi đón cô, cùng đi bệnh viện thăm ông nội…”
“Không cần.”
“Hứa Nhan, ông nội đối với tôi rất tốt, tôi cũng nguyện ý diễn với cô một chút để cho ông an tâm.”
“Tôi nói rồi, không cần, cảm ơn ý tốt này của anh.”
“Hứa Nhan…… đạo lý biết chừng mực, cô hiểu chứ?”
Trong giọng nói của Chu Gia Thuật là sự tức giận không kiềm chế được.
Tôi hiểu hắn, hắn là người ngạo mạn, chủ động gọi điện thoại lấy lòng tôi.
Xem như hiếm lắm mới có được.
“Nhưng mà, thật sự không cần.”
“Dù sao, đã muộn rồi.”
Tôi nắm chặt điện thoại, liếc mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
“Chu Gia Thuật……”
Tôi còn chưa nói xong, Lương Duật Hành bỗng nhiên trầm khàn mở miệng: “Cô chủ?”
Nụ hôn nóng bỏng lại một lần nữa rơi vào khóe môi tôi.
Điện thoại rơi từ lòng bàn tay xuống sàn nhà.
Tôi nhíu mày phát ra một tiếng hừ nhẹ kêu đau……
Giọng nói Chu Gia Thuật vang lên: “Hứa Nhan…… Con mẹ nó cô đang ở cùng với ai?”
Màn hình tối dần.
Lương Duật Hành cúi người vô cùng ôn nhu rồi lại vô cùng cường thế.
Hôn lên môi tôi.
……