Khi Hoa Nở, Gió Tự Tìm Về - Chương 4
Ta vừa vẽ tranh, vừa thản nhiên tán gẫu với hắn:
“Phu quân có nghe chưa? Trương thị lang bị đồn là nuôi ngoại thất bên ngoài.”
“Không biết hắn nghĩ thế nào nhỉ? Đã là người có đầu óc, hẳn phải hiểu hành vi này nói lên gia giáo và xuất thân thế nào chứ?”
“Nghe nói phu nhân của Trương thị lang đang làm ầm ĩ đòi hòa ly kìa.”
“Bỏ mặc một chính thất xuất thân danh môn như vậy, lại đi bao dưỡng ngoại thất, thật là nực cười.”
Sắc mặt Tạ Trường Đình trắng bệch, cả người khẽ run.
Hắn và Trương thị lang vốn là bạn bè tốt, nếu phu nhân Trương thực sự muốn hòa ly, Trương thị lang tuyệt đối không dám giấu giếm chuyện này.
“Phu quân còn nhớ chứ? Lần trước chúng ta đến Bạch Mã Tự cầu phúc cho phụ mẫu ta?”
Tạ Trường Đình miễn cưỡng kéo ra một nụ cười gượng gạo.
“Đương nhiên nhớ.”
“Mẫu thân hẳn là đến giờ uống thuốc rồi, ta qua thăm bà một chút.”
Nói xong, hắn vội vã đứng dậy bỏ đi, nhưng ta gọi hắn lại, mỉm cười, chỉ vào vết máu nhỏ dính trên tay áo hắn:
“Phu quân, y phục của chàng… sao lại có máu thế này?”
“Phu quân chớ quên, thay bộ y phục khác, giữ lại chút thể diện.”
Hạ Nhu đáng hận, nhưng một kẻ ăn cây táo rào cây sung, hai mặt ba lòng như Tạ Trường Đình—tội không thể tha.
Hôm sau, ta đến Bạch Mã Tự cầu phúc, đồng thời xin lại tấm thẻ nguyện cầu mà ta và Tạ Trường Đình đã treo lên để cầu phúc cho phụ mẫu ta năm đó.
Nhưng thứ được đưa đến lại không phải tấm thẻ khi xưa.
Lúc khắc tên, ta đã để lại một ký hiệu ẩn trên đó, nhưng nay lại không thấy.
Ta hỏi phương trượng, nhưng ông ta lại khăng khăng bảo ta nhớ nhầm.
Ta nhếch môi cười nhạt, thong thả bước ra khỏi Bạch Mã Tự.
“Phương trượng, Bạch Mã Tự, sắp đổi trời rồi.”
Rời khỏi Bạch Mã Tự, ta tiến thẳng vào cung.
Hoàng đế cữu cữu từng nói, đợi đến khi vợ chồng Phó gia qua đời, người sẽ khôi phục thân phận cho ta.
Nhưng ta nghĩ, làm con phải có đạo hiếu, chí ít cũng phải thủ tang ba năm.
Giờ đây, ba năm hiếu kỳ đã mãn.
Trước đó, ta đã truyền tin vào cung.
Hoàng đế cữu cữu bảo tùy ta hành động.
Còn hoàng hậu cữu mẫu thì hận không thể đem Tạ Trường Đình ra lăng trì băm vằm.
Có được sự bảo đảm của hai người, ta rốt cuộc cũng có thể yên tâm.
Tạ Trường Đình đã lâu không rời phủ.
Nhưng vừa thấy ta ra khỏi cửa, hắn liền lập tức chuồn đi tìm người đẹp của hắn.
Đáng tiếc thay, khi phu nhân Hạ gia đánh Hạ Nhu, trên móng tay bà ta có bôi độc.
Dù đã dùng thuốc quý trị giá ngàn vàng, vẫn không thể cứu nổi dung nhan khuynh thành của nàng ta.
Tòa tiểu viện mà Tạ Trường Đình mua cho nàng ta, từ lâu đã trở thành nơi nổi danh trong kinh thành với danh xưng viện ngoại thất.
Hắn cũng không dám đến đó gặp nàng ta nữa, chỉ có thể chọn một tửu lâu thanh vắng để hẹn hò.
Vừa thấy hắn, Hạ Nhu liền khóc lóc sướt mướt, ôm lấy eo hắn làm nũng:
“Tạ lang, chẳng phải chàng từng nói thiếp vừa mềm mại vừa đáng yêu, hận không thể dính lấy thiếp suốt ngày sao? Vậy sao mấy hôm nay chàng không đến gặp thiếp? Chỉ vì trên mặt thiếp có vết sẹo ư?”
Tạ Trường Đình vội vàng dỗ dành:
“Nàng nói gì thế? Dù thế nào đi nữa, nàng vẫn là bảo bối trong lòng ta, không ai có thể thay thế.”
Hạ Nhu nghe vậy liền vui vẻ, dịu dàng vòng tay qua cổ hắn.
“Tạ lang, chàng có biết thiếp nhớ chàng đến nhường nào không?”
“Ngốc à, ta biết. Trong lòng trong mắt ta, chỉ có nàng và con. Bây giờ chẳng qua chỉ là tạm thời nhẫn nhịn, nàng chịu khó một chút.”
“Nàng ta là Phó Thanh Nhược, người có tiếng hung ác trong kinh thành, không ít kẻ từng bị nàng dạy dỗ. Ta sao có thể không làm chu toàn, tránh để nàng ta khi dễ nàng chứ?”
Tạ Trường Đình nhẹ giọng dỗ dành, hai người vừa cười đùa vừa tình tứ ân ái.
Ta đẩy cửa bước vào.
Tạ Trường Đình cứng đờ người, sắc mặt tái nhợt.
Nhìn thấy nụ cười của ta, hắn hoảng loạn vô cùng.
Hạ Nhu lập tức biến sắc, vội vàng nép sau lưng hắn, như thể có thể tìm được chỗ dựa.
Nàng ta che mặt bằng một lớp mạng sa, đôi mắt đẫm nước long lanh, nhìn thật đáng thương.
Ta tiến lại gần, ngón tay nhẹ nhàng chỉ vào sợi dây chuyền đông châu trên cổ nàng ta.
“Dây chuyền của ta, chàng lại tặng cho nàng ta?”
“Đồ của ta, ta chưa từng đồng ý cho đi. Hôm nay, ta có thể lấy lại chứ?”
Giọng ta dịu dàng, nụ cười vẫn giữ nguyên, nhưng lời nói lại không chừa chỗ cho bất kỳ ai từ chối.
Tạ Trường Đình vội chắn trước Hạ Nhu, như sợ ta sẽ làm hại nàng ta.
“Phu quân, đừng lo, ta chỉ muốn lấy lại dây chuyền thôi.”
Tước Nhi từ phía sau đưa ta một con dao găm.
Trước ánh mắt kinh hãi của Tạ Trường Đình, ta nhẹ nhàng cứa đứt sợi dây chuyền trên cổ Hạ Nhu.
Những viên đông châu quý giá rơi xuống nền gạch, lăn tứ tung.
Ta chỉ xuống đất, rồi lại chỉ về phía cửa sổ, giọng thản nhiên:
“Nhặt lên, ném ra ngoài.”
Không biết là do ánh mắt ta quá đáng sợ, hay do con dao trong tay ta quá lạnh lẽo, mà Hạ Nhu run rẩy quỳ xuống, từng viên từng viên nhặt lên.
Tạ Trường Đình định lên tiếng cầu xin cho nàng ta.
Nhưng ta chỉ khẽ lướt lưỡi dao qua cổ hắn, để lại một vệt máu mảnh.
Hắn lập tức im bặt.
Bạch Mã Tự đã xong đời.
Hoàng hậu nương nương cử người đến Bạch Mã Tự cầu phúc, mang về một tấm thẻ phúc.
Ngay trong đêm, bà liền gặp ác mộng.
Ngay sau đó, hoàng đế và thái tử cũng liên tục rơi vào những cơn mộng quỷ dị.
Thái y viện lật tung tất cả sách y thuật, chẩn đoán hết lần này đến lần khác vẫn không tìm ra nguyên nhân.
Có lẽ, đây chính là tà thuật vu cổ.
Bạch Mã Tự bị niêm phong, phương trượng bị bắt giam, các tiểu hòa thượng còn lại đều bị lưu đày.
Khi phương trượng bị áp giải, ta đã đến gặp ông ta một lần.
“Phương trượng, ta đã nói rồi mà—Bạch Mã Tự, đổi trời rồi.”
Ánh mắt ông ta tràn đầy kinh hoàng, như thể không thể tin vào những gì đang diễn ra.
Ta không nói thêm lời nào, chỉ nâng dao lên, gọn gàng cắt đứt đầu lưỡi của ông ta, phế bỏ tứ chi.
Ông ta như một con chó, bị lôi đi giữa những tiếng rên rỉ đầy đau đớn.
Sau sự việc ở tửu lâu, Tạ Trường Đình và Hạ Nhu im lặng hẳn, như hai con chim cút run rẩy trong lồng.
Bạch Mã Tự không còn, bà mẫu Tạ muốn lễ Phật, chỉ còn cách đến An Quốc Tự ở phía Tây thành.
Trước đây, mỗi lần đi chùa, bà đều yêu cầu ta đi cùng.
Nhưng lần này, lại ghét bỏ ta xui xẻo, chỉ dẫn theo hai bà lão hầu cận rồi lên đường.
Tạ Trường Đình dõi theo bóng lưng mẫu thân xa dần, khóe miệng lộ ra một nụ cười khó che giấu.
Ta biết hắn và Hạ Nhu đang toan tính chuyện gì.
Chỉ không biết, lần này bà mẫu có còn mạng để trở về hay không.
Tạ Trường Đình từng phát thệ trước cha mẹ ta, lại từng lập lời thề trước mặt bệ hạ—nếu không có lời của mẹ ruột, thì không nạp thiếp.
Bởi vậy, muốn đưa người mới vào cửa, hắn chỉ có một con đường duy nhất—mượn danh hiếu đạo.
Nếu không có lý do chính đáng, hắn chính là bội tín bội nghĩa, chỉ cần có người dâng tấu sớ, thanh danh trong sạch của Tạ gia ắt trở thành trò cười, từ nay không thể ngẩng đầu.
Trừ phi—có ân cứu mạng.
Chỉ cần lập được công cứu mạng cho bà mẫu, muốn danh chính ngôn thuận vào phủ, dễ như trở bàn tay.
Nên bọn họ bày mưu tính kế, dàn dựng một vụ “giả cướp đường, thật cứu người”.
Để khi bà mẫu trên đường đi lễ Phật gặp nạn, Hạ Nhu sẽ đứng ra “hi sinh thân mình”, đổi lấy một ân tình trọn đời.
Chỉ là, bọn họ tính sai rồi.
Kẻ ta phái đi, không phải là đám cướp diễn trò.
Ta rời phủ, cùng Công chúa Gia Ninh và Quận chúa Đoan Dương uống trà, thưởng hoa.
Cũng kể cho họ nghe vài chuyện thú vị gần đây.
Mãi đến lúc hoàng hôn, ta mới theo bóng chiều tà trở về.
Vừa bước chân vào cửa, tin dữ đã truyền đến tai—bà mẫu gặp đại nạn, nguy kịch đến tính mạng.
Ta lập tức dẫn theo ngự y lao về Tạ phủ, vừa kịp giữ lại một mạng cho bà ta.
Ngự y sắc mặt nặng nề:
“Lão phu nhân vốn đã cao tuổi, thân thể không tốt. Nhát đao này lại đâm trúng tim mạch, dù có dưỡng khỏi, về sau cũng chỉ có thể nằm trên giường, sống không bằng chết.”
Bà mẫu Tạ đã phế.
Không nói được, cũng chẳng thể cử động.
Nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng mọi thứ bên ngoài—giống như một người chết chưa chôn.
Ta quay sang nhìn Tạ Trường Đình, giọng lạnh lùng:
“Mẫu thân chẳng qua chỉ đi lễ Phật, sao lại bị đâm chém?”
Hắn há miệng, nhưng không trả lời được.
Ta biết—bọn họ sắp đặt thế nào.
Bọn “sơn tặc” kia vốn là diễn trò.
Còn Hạ Nhu, sẽ xông lên cứu người, dù có bị thương chút ít, cũng đủ để đổi lấy lòng tin tuyệt đối của bà mẫu.
Khiến ta không còn lý do gì để từ chối nàng ta vào cửa.
Nhưng bọn họ không ngờ rằng—kẻ ta cài vào, không phải là đám “sơn tặc diễn kịch” mà là sơn tặc thực sự.
Hai bà lão hầu cận của bà mẫu đã bị giết ngay tại chỗ.
Thấy tình thế không ổn, Hạ Nhu đẩy bà mẫu ra chặn dao, rồi bỏ chạy.
Nhưng Hạ Nhu lại nói với hắn rằng—nàng ta nhận ra có điều không ổn, vì con trong bụng nên buộc phải chạy trốn.