Khi Hoa Nở, Gió Tự Tìm Về - Chương 1
1.
Mỗi năm vào mùng năm, sau khi tế giỗ công công, bà mẫu đều đến Bạch Mã Tự cầu phúc.
Một là cầu cho Tạ Trường Đình con đường quan lộ hanh thông.
Hai là cầu cho cả nhà hòa thuận, bình an.
Ba là cầu cho ta thân thể khỏe mạnh, sớm ngày sinh hạ một nhi, một nữ.
Có lẽ con người đến tuổi xế chiều, điều lo nghĩ trong lòng càng thêm nhiều. Năm này qua năm khác, dần dần từ một năm một lần thành tháng nào cũng đến, chỉ mong thần linh cùng tổ tiên lắng nghe nguyện vọng. Từ khi mặt trời mọc, bà ở lại đến tận lúc hoàng hôn buông xuống.
Bà thường nói, tâm thành thì linh, ắt có thể sở cầu như nguyện.
Ta không lay chuyển được bà, hàng tháng đều theo cùng. Nhưng ta không tin Phật, mỗi lần đến đều chỉ ngồi lại một góc đình ngoài chùa, hoặc đọc thơ, hoặc vẽ tranh, hoặc gảy đàn…
Có người nói, ta thực không giống một nữ nhi được nuôi dạy trong nhà võ tướng. Cầm kỳ thi họa đều tinh thông, bộ dáng lại như thiên kim khuê tú trong danh môn thế gia, dung nhan tựa hoa đào, tài mạo kinh người.
Mãi đến khi ta vung kiếm, đánh rơi ngọc quan trên đầu một tên công tử bột trong kinh thành, lời đồn này mới bị phá bỏ. Bọn họ lại đổi sang bảo rằng ta cầm kiếm tiêu dao, phong tư như trăng, quả không hổ là nữ nhi của Phó tướng quân.
Ta từ nhỏ lớn lên ở nơi biên ải, đọc binh thư, luyện võ nghệ. Trong cung từng âm thầm phái những ma ma giỏi nhất kinh thành đến để dạy ta thêu thùa nữ công, cầm kỳ thi họa, lễ nghi giáo dưỡng.
Các bà ấy cũng dạy ta tâm kế nơi cung cấm, nói cho ta biết sự dơ bẩn trong hậu trạch, tuyệt đối không để ta trở thành một con thỏ trắng đơn thuần lương thiện.
Ta vừa là nữ nhi của phụ thân, mẫu thân, lại cũng không phải nữ nhi của phụ thân, mẫu thân.
Bà mẫu ở Bạch Mã Tự lễ Phật cả ngày, chép kinh, ăn chay.
Ba năm trước, sau khi phụ mẫu ta qua đời, ta thủ hiếu ba năm, ngày ngày ở trong phủ, ẩn cư nhàn nhã, sống một đời như mây trôi hạc bay.
Chỉ thỉnh thoảng mới nhận lời mời của Gia Ninh công chúa và Thụy An quận chúa, cùng đi thưởng hoa, du hồ, đạp thanh.
Nhìn thấy mặt trời đã ngả về Tây, bà mẫu hẳn là sắp ra rồi. Ta uống cạn chén trà cuối cùng trong tay.
Bỗng thấy vài nha hoàn dìu một nữ tử xinh đẹp tiến vào đình, hẳn là vừa cầu phúc xong, định đến nghỉ chân.
Nàng ngồi xuống ghế đá, nha hoàn lập tức bưng lên một chén yến sào đã được hầm kỹ, nói rằng lão gia đã dặn dò, bảo nàng phải ăn nhiều một chút.
Nữ tử nghe vậy, đôi mày cong cong, nở nụ cười rạng rỡ.
“Chàng ấy à, lúc nào cũng lo lắng thái quá.”
“Nếu có các ngươi ở đây, sao có thể để ta và con chàng bị đói?”
Vừa nói, vừa vô tình hay hữu ý vuốt ve chiếc bụng vẫn chưa lộ rõ, trên mặt ngập tràn vẻ hạnh phúc.
Nhận ra ánh mắt ta đang dừng trên người mình, nàng thẹn thùng, hai má ửng đỏ, dịu dàng cất giọng hỏi:
“Phu nhân cũng đến để hoàn nguyện sao? Nghe nói Bạch Mã Tự rất linh thiêng trong việc cầu tự, phu thê cùng đi, treo dải lụa cầu phúc thì nhất định sẽ toại nguyện.”
Ta khẽ mỉm cười, nhấp một ngụm trà nhạt:
“Ta chính là đã nguyện thành, nên mới đến đây hoàn nguyện.”
Nữ tử cười vui vẻ, xoa xoa bụng, thấp giọng làm nũng:
“Tiểu tử trong bụng ta thật đúng là một tiểu ma vương, ngày đêm quấy phá, khiến ta ăn không ngon ngủ không yên. Không biết phu nhân lúc trước có từng bị giày vò thế này không? Có cách nào để dịu bớt không?”
Nàng mặc lụa là gấm vóc thượng hạng, trên tay đeo một đôi vòng ngọc bạch ngọc, đầu cài trâm bộ dao tinh xảo, tai mang đôi khuyên trân châu Đông Hải.
Thuở bé ta tùy hứng kiêu căng, cả kinh thành không ai không biết tiếng xấu của ta. Công tử tiểu thư của các danh môn thế gia không ít người từng bị ta bắt nạt. Mãi đến khi ta gả cho Tạ Trường Đình, mới thu liễm lại.
Ba năm trước, phụ mẫu mất, ta thương tâm quá độ. Thái y trong cung đến bắt mạch, nói ta lúc nhỏ từng tổn thương thân thể, bạc phúc đường con cái, rất khó hoài thai.
Tạ Trường Đình biết chuyện, đã từng ở trước mặt bệ hạ thề rằng, đời này vĩnh viễn không nạp thiếp, trong lòng chỉ có một người.
Toàn bộ kinh thành đều biết chuyện này.
Thanh danh ta vốn không tốt, cũng không ai dám nhắc đến chuyện ấy trước mặt ta.
Ta nhìn về phía nữ tử trước mặt, trong mắt nàng tràn đầy trong trẻo, e lệ chờ ta trả lời.
Ta khẽ nhếch môi, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt.
“Đại phu từng nói, ta chỉ là bạc phúc đường con cái, chưa từng hoài thai bao giờ.”
Nàng sững sờ, rồi xấu hổ thở dài.
“A! Là ta lỡ lời rồi, mong phu nhân đừng trách.”
“Thật đáng tiếc, làm mẫu thân là một chuyện vô cùng hạnh phúc. Nhìn hài tử ngày ngày lớn lên, dù vất vả, nhưng lại đầy mong đợi.”
Ta lặng lẽ nhìn nàng thật sâu, ánh mắt lướt qua miếng ngọc bội màu lam nhạt, hoa văn lưu vân đeo bên hông nàng, dừng lại một thoáng.
“Không biết muội muội là người nhà nào? Gặp nhau chính là duyên, ta cũng muốn hôm khác đến thăm một chuyến.”
Sắc mặt nàng chợt trắng bệch, nụ cười cũng cứng lại.
Nha hoàn bên cạnh nàng phản ứng nhanh nhạy, lập tức lên tiếng:
“Phu nhân, trời không còn sớm, lão gia chắc đang sốt ruột đợi rồi.”
Nàng như chợt tỉnh, vội vàng gật đầu, lúng túng cáo từ rồi vội vã rời đi.
Ta nhìn theo bóng lưng nàng khuất dần, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh lẽo.
“Bạch Nguyệt, bám theo, tra cho rõ ràng, đừng để bị phát hiện.”
“Thanh Điểu, mấy ngày tới theo dõi Tạ Trường Đình, xem hắn đang bận rộn chuyện gì.”
“Vâng, quận chúa.”
Tạ Trường Đình, có lẽ đã từng yêu ta.
Miếng ngọc bội lưu vân màu lam kia ta đã thấy qua ở Kỳ Vật Các trong kinh thành.
Kỳ Vật Các cất giữ vô số trân bảo, giá cả xa xỉ, hơn nữa đều là độc nhất vô nhị, thế gian chỉ có một.
Khi đó, ta chê ngọc bội này kiểu dáng đơn giản, chất liệu bình thường, quá mức tầm thường, nên đã chọn một món trang sức lưu ly tinh xảo hơn.
Sau đó, đến sinh thần Tiêu Cẩm Ngọc, hắn năn nỉ ỉ ôi đòi ta tặng lễ vật, ta liền nhớ đến miếng ngọc bội ấy.
Nhưng lúc đó, Kỳ Vật Các nói nó đã có chủ.
Một nha hoàn nhỏ lén nói cho ta biết, là Tạ Trường Đình đã mua đi, có lẽ muốn lặng lẽ tặng ta.
Tâm trạng ta lúc đó rất tốt, bèn chọn cho Tiêu Cẩm Ngọc một chuôi kiếm tua bạch ngọc.
Ta chờ đợi rất lâu, thì ra lễ vật từ lâu đã có chủ nhân khác.
Bà mẫu đã ra khỏi chùa, ta dìu bà lên xe ngựa của phủ, màn xe treo bốn góc cao có gắn chuông đồng khẽ lay động, phát ra những tiếng leng keng trong gió.
Hôm nay thành tâm lễ Phật cả ngày, bà có chút buồn ngủ, ta chủ động tìm chuyện nói cùng bà.
“Mẹ, hôm nay con gặp một nữ nhân thú vị.”
“Ồ?”
Bà mẫu có chút ngạc nhiên. Hai năm nay ta càng thêm biếng nhác, thường chỉ ngồi trong viện, ngắm mây trôi nước chảy, hiếm khi chủ động tìm bà trò chuyện.
“Nữ nhân ấy mặc một thân lưu quang cẩm sắc khói hồng, nói là đến hoàn nguyện. Nhưng khi ta hỏi nàng là phu nhân nhà nào, nàng lại ấp úng không đáp.”
“Mẹ, người nói xem, đây là ngoại thất của nhà ai? Thật không biết liêm sỉ.”
Sắc mặt bà mẫu thoáng cứng lại, hàng mi khẽ run.
“Thanh Nhược, đây là chuyện nhà người khác, ta có chút mệt rồi.”
“Mẹ nói phải, con chỉ thấy thú vị mà thôi.”
Tạ Trường Đình trở về, ta đang dựa vào tháp, cầm một quyển thoại bản đọc đến say mê.
“Sao đột nhiên lại đọc thoại bản?”
Hắn nắm lấy tay ta, thuận thế ném quyển sách sang một bên.
“Thanh Nhược, hôm nay theo mẹ đi lễ Phật, có mệt không? Có nhớ ta không?”
Ta cẩn thận quan sát hắn, muốn tìm ra chút manh mối trên gương mặt tuấn mỹ kia.
Trong đôi mắt sâu thẳm ấy, chỉ phản chiếu bóng hình ta.
Những năm lăn lộn quan trường, hắn đã sớm học được cách quan sát sắc mặt người khác, không để lộ cảm xúc, không còn là thư sinh hàn môn ngay thẳng ngày nào.
Chỉ là, trên người hắn thoang thoảng mùi hoa quế, chính là một sơ hở trí mạng.
Ta làm bộ như đã mệt rã rời, tựa vào lòng hắn, khẽ ngửi mùi hương ngọt ngào ấy.
Ngoại thất kia từng vui vẻ nói với nha hoàn:
“Ta thích hoa quế, phu quân liền trồng một rừng quế nhỏ vì ta. Không biết hắn tìm được giống từ đâu, mà hoa quế nở quanh năm suốt tháng, chưa từng tàn lụi.”
“Hắn nói với ta, hôm nay khi ta về phủ, hắn sẽ tự tay làm cho ta một phần bánh hoa quế.”
Về muộn như vậy, trên người nồng nặc hương ngọt, thì ra là vì người khác mà rửa tay nấu canh.
Ta không thích hoa quế, chỉ yêu lan thảo.
Chỉ tiếc biên cương lạnh giá, không thích hợp để lan thảo sinh trưởng, trồng thế nào cũng không sống.
Mãi đến khi hồi kinh, cha mẹ mới bỏ số bạc lớn tìm về cho ta một gốc lan quý hiếm khó gặp.
Gả cho Tạ Trường Đình, ta cũng mang theo những chậu lan ấy đến đây.
Lan thảo mong manh, khó nuôi, không thể xa người chăm sóc.
Tạ Trường Đình thường hay phàn nàn rằng, vì lo chăm lan mà ta lạnh nhạt với hắn.
Sau này, ta đem hết những chậu lan quý báu ấy tặng người khác, từ đó không còn nuôi lan nữa.
Thì ra, khi ta nhượng bộ vì tình yêu, hắn đã học được cách dung dưỡng một tình yêu khác.
Dùng cả tấm lòng để bao dung sở thích và thói quen của một người khác.
Thực ra, những ngày tháng hạnh phúc như thế, ta cũng từng có.
Khi ấy, ta vẫn chưa thành thân với Tạ Trường Đình.
Mười hai năm trước, hoàng đế băng hà, truyền ngôi cho thái tử.
Tam hoàng tử bất phục, giương binh tạo phản.
Mẫu thân ta – Đoan Dương công chúa, cùng phụ thân vì che chở cho thái tử mà bị phản tặc sát hại.
Ta và biểu ca, cùng với hai hài tử của phu thê Phó gia bị bắt.
Để cứu chúng ta, hai người họ đổi thân phận với ta và biểu ca, cuối cùng bị tàn sát, chịu đủ tra tấn mà chết.
Chiến loạn kéo dài suốt một năm.
Một hài tử hai tuổi, trong một năm đó, đã trưởng thành nhanh chóng.
Phu thê Phó gia sau trận chiến ấy thân thể chịu tổn thương nặng nề, lưu lại bệnh căn, từ đó không thể có con.
Hoàng đế cữu cữu khôi phục thân phận của biểu ca, truy phong mẫu thân ta là Trưởng công chúa Đoan Dương, phụ thân là Quốc An hầu.
Lúc người muốn phong ta làm quận chúa, ta từ chối.