Khát Vọng Sinh Con Của Đích Tỷ - Chương 1
01.
Khi đích tỷ giành trước lựa chọn tiểu binh thủ thành, ta liền biết nàng cũng trùng sinh rồi.
Nàng vênh váo tự đắc: “Lần này, phúc khí có năm nam hai nữ cùng lời tán thưởng của bệ hạ đều là của ta.”
Ta nhịn cười đến nỗi khóe miệng cũng kìm không được mà nhếch lên: “Đều là của tỷ, đều là của tỷ!”
Nàng cười nhạo: “Ngươi cùng tiểu Hầu gia, những kẻ chẳng có gì ngoài vẻ bề ngoài, cùng nhau biến thành trò cười của cả kinh thành đi!”
Ta ngoan ngoãn: “Ta nào có phúc khí như đích tỷ, không sinh được nhi tử bị người cười nhạo cũng là đáng.
Nói xong, ta che mặt giả khóc chạy ra khỏi phòng……
Nếu không chạy, tiếng cười như chuông bạc của ta sẽ không áp chế được!
Đại tỷ ngốc nghếch của ta.
Cuộc sống nhàn hạ phú quý ngươi lại không cần, nhất định muốn sinh năm nam hai nữ, nhất định muốn cầu một lời ngợi khen bỏ đi của bệ hạ!
Vậy ngươi liền thay ta chịu đựng mười năm mười thai, sinh non, sẩy thai, khó sinh cùng với nám sạm sau sinh, rạn bụng, rụng tóc, bệnh trĩ, bệnh động kinh, co giật, viêm vú, són tiểu, xuất huyết, chóng mặt, đau xương cùng với hạ thể đau đớn như bị xé rách đi!
02.
Ta thảnh thơi trở về thiên viện, cao hứng đến đứng ngồi không yên.
Đi lang thang quanh sân, lên kế hoạch cho quãng đời nhàn nhã còn lại.
Về sau.
Ngày xuân phải đi Tây đê đạp thanh, gọi theo Liễu gia tỷ tỷ.
Mùa hè phải đi chèo thuyền ngắm sen, rủ theo Dương gia muội muội.
Ngày thu nhất định phải uống rượu thưởng cúc, đám tiểu tỷ muội kia của ta đều là dân mê rượu, hiện tại nên ủ chút rượu hoa cúc để chuẩn bị.
Mùa đông, nghe nói phía nam bốn mùa như xuân, đã sớm muốn đi về phía nam xem một chút……
Đúng rồi, lúc rảnh rỗi còn muốn học đánh mã cầu! Chơi ném thẻ vào bình rượu ta cũng còn chưa thử qua……
Không có nôn nghén, không bị tiểu són, hạ thể không bị xé rách đau đớn……
Nghĩ đi nghĩ lại, ta bất giác bật cười một cách ngu ngốc.
“Cô nương, cô nương!”
Nha hoàn Tiểu Quất từ ngoài viện vội vã chạy vào.
“Làm sao vậy?”
Ta vẫn còn đắm chìm trong mộng đẹp, còn mỉm cười, chợt phát hiện trời đã tối.
Tiểu Quất thở hổn hển: “Tiểu Hầu gia, tiểu Hầu gia đến từ hôn!”
Ta giật mình: “Cái gì!
“Tính toán canh giờ, Hầu phủ hẳn là vừa mới nhận được tin đính hôn cùng tiểu thư, tiểu Hầu gia một khắc cũng không ngừng mà chạy tới từ hôn!”
Tiểu Quất lau nước mắt, hận đến giậm chân: “Hầu phủ chết tiệt, không phải là ghét bỏ tiểu thư là thứ xuất đấy chứ!”
Ta không quan tâm an ủi Tiểu Quất, xách váy vội vã đi ra ngoài viện.
Tiểu Hầu gia Lục Thừa Uyên tự mình tới.
Hắn đứng ở ngoài cửa nhỏ của Thẩm phủ, nơi ít có người qua lại.
Một bộ trường bào màu bạch ngọc tôn lên dáng người cao ngất của hắn, phong thần tuấn lãng.
Chỉ là sắc mặt hơi có chút…… đỏ bừng?
“Thẩm Minh Nguyệt,” Hắn đỏ mặt tiến về phía trước một bước, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, ”Ngươi đi nói với phụ mẫu của ngươi, huỷ hôn với ta đi. Nói ngươi chướng mắt ta, như vậy có thể bảo toàn thể diện của ngươi và Thẩm gia.”
“Vì sao?”
Ta gấp gáp, những ngày tốt đẹp thậm chí còn chưa bắt đầu, như thế nào lại đột nhiên đi đến hồi kết!
“Ngươi có phải ghét bỏ ta là thứ xuất hay không?”
“Đương nhiên không phải!” Hắn lắc đầu,” Đích thứ thì có liên quan gì?”
“Chính là…” Sắc mặt hắn hơi đỏ lên, khẽ cắn môi, “Ta không muốn giấu ngươi.”
“Ta không thể vô duyên vô cớ làm chậm trễ cả đời của ngươi được, kỳ thật ta không thể…”
Ta nhìn thần sắc thấy chết không sờn của hắn, đột nhiên lại trở nên linh động.
“Không thể sinh con đúng không?”
Hắn sững sờ ngẩng đầu: “Sao ngươi biết…”
Mà ta đã kích động kéo tay áo hắn.
“Ta gả! Ta gả! Ta gả!”
“Thẩm Minh Nguyệt ta, không phải ngươi thì không gả!”
Cười chết, không gả cho hắn chẳng phải là uống phí một lần trọng sinh!
03.
Kiếp trước, đích tỷ cùng phụ thân vừa khóc vừa nháo, như ý nguyện gả cho Lục Thừa Uyên.
Lại cùng đích mẫu hứa gả ta cho tiểu binh trông coi cửa thành.
Không nghĩ tới thành thân mười năm, đích tỷ vẫn không thể có thai, nàng đi khắp nơi cầu y, thử đủ mọi phương thuốc dân gian.
Kết quả lại phát hiện người không thể sinh không phải là mình, mà là Lục Thừa Uyên.
Nhân tiện phát hiện ra đứa con của thiếp thất mà nàng ta nhét cho Lục Thừa Uyên cũng không phải là cốt nhục của hắn.
Đích tỷ muốn nhi tử, ngày ngày chỉ vào Lục Thừa Uyên mắng phế vật, lại ở trong phòng Vĩnh An Hầu cùng Vĩnh An Hầu phu nhân tìm cái chết, đem Hầu phủ to như vậy nháo đến gà chó không yên.
Mọi người trong Hầu phủ đều cảm thấy mắc nợ nàng, sơn hào hải vị hầu hạ, vàng bạc châu báu cung phụng nàng.
Tòa nhà ở kinh thành, ruộng tốt ở ngoại ô kinh thành, đích tỷ nói một câu, tiểu Hầu gia không chớp mắt đã mua về tặng nàng.
Đích tỷ vẫn cảm thấy không đủ, ngày ngày nháo muốn cùng cách .
Hầu phủ bất đắc dĩ, nguyện ý thả đích tỷ rời đi, để đích tỷ viết hưu thư, hứa hẹn tương lai vì nàng tìm một gia đình tốt, còn nguyện ý bồi thường đưa cho nàng một số tài sản lớn.
Đích tỷ rồi lại không bỏ được quyền quý của Hầu phủ, khắp kinh thành bôi nhọ Hầu phủ bất nhân bất nghĩa lại muốn bỏ vợ, khiến cho Vĩnh An Hầu phủ trở thành trò cười của toàn bộ kinh thành.
Mà tiểu binh thủ thành ta gả lại bởi vì ngẫu nhiên cứu Hoàng đế cải trang vi hành một mạng, từng bước thăng chức, cuối cùng phong Định Bắc Đại tướng quân.
Không chỉ như thế, hắn còn cùng ta cầm sắt hài hòa, tương kính như tân, thuận lợi sinh ra năm nam hai nữ.
Kinh thành người người nói ta thật có phúc khí.
Ngay cả hoàng đế cũng muốn được hưởng không khí vui mừng thịnh vượng của phủ tướng quân, đặc biệt ban cho ngự biển “Phù Tư Diễn Khánh”, phong cáo mệnh nhị phẩm cho ta.
Đích tỷ vừa ghen tị vừa oán hận, vào ngày ta thụ phong cáo mệnh lén lút hạ Hạc Đỉnh Hồng trong chén của ta.
Lần nữa mở mắt ra, chúng ta đã cùng nhau trùng sinh.
Lúc này, nàng phải gả cho tiểu binh thủ thành kia, vì hắn sinh ra năm nam hai nữ.
Đích tỷ cười đắc ý: “Muội muội tốt, về sau ta cao phong cáo mệnh phu nhân, ngươi lại ngay một trái trứng cũng không đẻ được, bị cả kinh thành cười nhạo!”
Ta cười.
Ta không sinh không dưỡng, thân thể cường kiện. Phú quý thanh nhàn, quyền lực to lớn như vậy. Cha mẹ chồng rộng rãi, phu quân tuấn lãng.
Bị cả kinh thành cười nhạo chút thì đã sao?
Đó cũng là điều ta nên có!!
Về phần tấm biển rách “Phù Tư Diễn Khánh” cùng cáo mệnh nhị phẩm phu nhân……
Nàng muốn, vậy thì đưa nàng đi.
Chỉ là không biết cái giá phải trả đằng sau nó, tỷ có chịu nổi không?
04.
Một tháng sau, ta và đại tỷ xuất giá cùng ngày.
Đoàn xe rước dâu của phủ hầu đỏ rực, kéo dài mấy phố, vừa đi vừa đánh chiêng gõ trống, rải ngân phiếu, khiến cả kinh thành đổ ra xem.
Đích tỷ lại chỉ có một kiệu nhỏ bốn người khiêng, lặng yên không một tiếng động gả cho tiểu binh thủ thành Tần Nghị.
Mặc dù đích mẫu chuẩn bị đồ cưới phong phú cho đại tỷ, nhưng nó thậm chí không thể so sánh với số lẻ Hầu phủ cho ta.
Trước khi chia tay, ta nghe thấy đích tỷ tức giận nói nhỏ.
“Năm đó lúc cưới ta, Hầu phủ cũng không có thanh thế lớn như vậy……”
“Hừ, thanh thế lớn hơn nữa thì như thế nào? Sau này không phải là gà mái đẻ không được trứng sao!”
Dưới khăn voan đỏ, khóe miệng ta nhếch lên thật cao.
Tiệc cưới ở Hầu phủ rất lớn, có các hoàng tử, quý tộc, sênh tiêu ca múa, ầm ĩ đến tận nửa đêm mới kết thúc.
Một bàn tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng mở khăn trùm đầu của ta ra.
Dưới ánh nến đỏ dịu dàng chiếu rọi khắp căn phòng, ta nhìn thấy khuôn mặt thanh tú, mày kiếm sắc bén của Lục Thừa Uyên.
Hắn uống rượu say, đôi mắt đen như mực ướt sũng nhìn ta, lại rủ xuống.
“Nàng thật sự không ghét bỏ ta?”
Ta sững sờ nhìn tiểu Hầu gia mặc hỉ bào đỏ thẫm trước mắt, sắc mặt hơi say, khóe mắt ửng đỏ.
Trong lòng kinh hô, không phải chứ, đích tỷ ngươi ăn ngon như vậy sao?!