Kết Cục Kẻ Vô Ơn - Chương 5
22
Rõ ràng là đêm tân hôn, vậy mà phòng cưới trong Tạ phủ lại ầm ĩ như có biến.
Người đưa tin của ta, Ngư Dược, len lỏi đến gặp ta, kể lại toàn bộ cảnh tượng một cách sinh động.
Sau khi trải qua các nghi lễ phức tạp, Tạ Tinh Kiều vén khăn hỉ của Lý Cẩn Nguyệt. Thấy mỹ nhân trang điểm lộng lẫy, dung nhan tựa mẫu đơn, bao tâm tư cả đời của hắn dường như được giải tỏa vào khoảnh khắc đó.
Bọn hạ nhân đều thức thời lui ra ngoài.
Ngư Dược cùng một ma ma đứng canh bên ngoài phòng tân hôn, để phòng khi chủ nhân có gì phân phó.
Chỉ nghe bên trong đôi tân nhân thầm thì, tình ý triền miên.
Nhưng một lúc sau, trước tiên là âm thanh thứ gì đó rơi xuống đất, kế tiếp là tiếng Tạ Tinh Kiều gào lên giận dữ.
Ngư Dược cùng ma ma nhìn nhau, mặt đầy ngạc nhiên, không rõ bên trong xảy ra chuyện gì, cũng không biết có nên vào hay không.
Nhưng tiếng cãi vã bên trong càng lúc càng lớn, xen lẫn cả âm thanh của những cái tát chát chúa và tiếng kêu thất thanh của Lý Cẩn Nguyệt.
Ma ma ấy là nhũ mẫu của Lý Cẩn Nguyệt, nghe thấy vậy, chẳng quan tâm gì khác, liền đẩy cửa xông vào.
Ngư Dược cũng theo vào.
Chỉ thấy Tạ Tinh Kiều đứng đó, gân xanh nổi đầy, mắt trợn to giận dữ, như thể vừa trải qua sự phản bội đáng sợ nhất.
Còn Lý Cẩn Nguyệt thì ôm lấy mặt, ngồi trên mép giường, đôi mắt hạnh đẫm lệ, hung hăng nhìn Tạ Tinh Kiều.
Bất chấp có người xông vào, Lý Cẩn Nguyệt hét lên với Tạ Tinh Kiều: “Là ngươi tự hiểu lầm, chẳng lẽ còn muốn trách ta sao? Ngươi, một kẻ cô nhi nghèo khổ, phải tranh giành thức ăn với chó, dựa vào đâu mà mơ mộng có ai đến cứu ngươi? Tâm địa dơ bẩn, thật khiến người ta ghê tởm! Nói ra, ngươi còn phải cảm ơn ta mới phải, nếu không có ba đồng hoa tiền ta cho, ngươi đã chẳng biết chết ở đâu rồi, làm gì còn có chí lớn để trèo lên như hôm nay? Đừng quên, là ngươi mặt dày đến Lý phủ cầu cưới, cưới được ta, là ngươi trèo cao rồi đấy!”
Lời nói khiến Tạ Tinh Kiều đỏ bừng mặt, hắn nhào tới, hung hăng bóp lấy cổ Lý Cẩn Nguyệt.
23
Ta nhấm nháp miếng bánh phù dung, nghe chuyện mà đầy hứng thú, hỏi: “Sau đó thì sao?”
Ngư Dược mỉm cười tươi rói, đáp: “Sau đó, đám hạ nhân đều lao vào, tách hai người ra. Người nói có buồn cười không chứ, khó khăn lắm mới cưới được người trong mộng, vậy mà đêm tân hôn lại phải ngủ riêng. Đến ba ngày lại mặt, cũng chỉ có mình Lý tiểu thư trở về.”
Lý Cẩn Nguyệt không chỉ là người trong mộng của Tạ Tinh Kiều, mà còn là chấp niệm của hắn. Chấp niệm ấy qua bao năm được thêu dệt, càng ngày càng trở nên hoàn mỹ, khiến hắn vì nàng mà mê muội, mà điên cuồng.
Hắn không thể chấp nhận rằng, vầng trăng sáng trong lòng mình, chẳng những không hiền lành thanh khiết như hắn tưởng, mà còn kiêu ngạo và xấu xa gấp bội người thường.
Như thế, bao năm hắn theo đuổi si mê, đều hóa thành trò cười lớn nhất thế gian.
Giờ đây, Lý Cẩn Nguyệt đâu còn là tiểu thư khuê các sa cơ thất thế như kiếp trước, nàng có Lý gia làm chỗ dựa. Nếu Tạ Tinh Kiều chiều chuộng, nhường nhịn tính khí tiểu thư của nàng thì thôi, nhưng nếu có gì trái ý, nàng chẳng ngại bộc lộ bộ mặt xấu xí, quyết đấu với hắn.
Tiếng vỡ mộng của Tạ Tinh Kiều, quả thật nghe rất êm tai.
Ta vô cùng hả dạ, rút một nắm bạc, trao cho Ngư Dược: “Ngươi làm tốt lắm, đây là phần thưởng cho ngươi.”
Ngư Dược quỳ xuống, cung kính dập đầu: “Năm ấy đều nhờ tiểu thư kịp thời gọi đại phu đến, giúp muội muội của tiểu nhân được cứu chữa, giờ đây nó có thể chạy nhảy như người bình thường. Tiểu thư là ân nhân của cả nhà tiểu nhân, được làm việc cho tiểu thư là vinh hạnh của tiểu nhân.”
Ta gật đầu: “Sau khi chuyện thành công, ta sẽ giúp ngươi thoát thân, ngươi có thể về nhà đoàn tụ với gia đình, tiếp tục làm việc cho ta.”
24
Tạ Tinh Kiều và Lý Cẩn Nguyệt dù chán ghét lẫn nhau, cuối cùng vẫn không thể hòa ly.
Tạ Tinh Kiều và Lý đại nhân đều là người dưới trướng Ngũ hoàng tử, mà Ngũ hoàng tử cần giữ họ gắn kết với nhau.
Vậy nên, họ trở thành cặp phu thê oán hận nổi danh trong kinh thành.
Có người nói: “Biết rõ lòng dạ nam nhân dễ đổi thay, khi cầu cưới thì khiêm nhường, sâu nặng, vậy mà chưa đầy mấy tháng đã thành ra thế này.”
Cũng có kẻ bảo: “Nếu Lý thị thực sự tốt đẹp, đã chẳng đến nỗi bị đối xử như thế. Khi xưa nhị thiếu gia Vương gia đã coi thường nàng, giờ thiếu gia Tạ gia dốc sức cầu hôn, sau khi cưới lại tránh như rắn rết, xem ra bản thân nàng ta chắc chắn có chỗ không ổn.”
Hôn nhân đã như vậy, may mà con đường làm quan của Tạ Tinh Kiều vẫn thuận lợi nên phần nào an ủi được lòng hắn.
Với sự hậu thuẫn của Ngũ hoàng tử và mối quan hệ gắn bó với những người dưới trướng, Tạ Tinh Kiều dần có danh tiếng trong Hàn Lâm Viện. Dù còn chưa đến kỳ sát hạch ba năm để phân bổ công việc, hắn đã được coi là ứng viên chắc chắn sẽ được lưu lại.
Nhưng giấc mộng đẹp này cũng chẳng kéo dài được lâu.
Phụ thân ta từ Giang Nam trở về, dâng lên một bản mật tấu, tố cáo Ngũ hoàng tử lôi kéo thế gia, chiêu dụ văn nhân và sĩ phu vùng Giang Nam. Ở đó, đã có những bài ca dao lan truyền, ám chỉ Ngũ hoàng tử là ngôi sao văn tinh giáng thế, người được trời định.
Hoàng đế ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng trong lòng đã nổi giận, ngầm ra lệnh điều tra.
Cuộc điều tra này quả là kinh thiên động địa.
Ngũ hoàng tử ở Giang Nam, trong triều đình cũng có vô số phe cánh. Hắn tự cho mình là người kế vị không thể thay thế, mọi lễ nghi trong phủ đều mô phỏng theo thiên tử.
Hoàng đế nổi trận lôi đình, phế bỏ tước vị của Ngũ hoàng tử, bắt giữ tất cả đảng phái của hắn.
Tạ Tinh Kiều, dẫu chỉ là một nhân vật nhỏ bé dưới trướng Ngũ hoàng tử, nhưng xét về mức độ thân tín, lại là kẻ đã hiến không ít mưu kế trong mấy năm qua, toàn là những chuyện bày trò ám hại, gian trá hãm hại người khác.
Lý Cẩn Nguyệt, vốn dĩ là nữ nhi đã xuất giá, lẽ ra không bị liên lụy. Kiếp trước cũng vì vậy mà khi Lý gia bị bắt cả nhà, nàng mới thoát được. Nhưng kiếp này, nàng đã gả cho Tạ Tinh Kiều.
Hai phu thê bọn họ, thế là cùng bị tống giam vào ngục.
25
Có lẽ để răn đe các hoàng tử còn lại, vụ án của Ngũ hoàng tử được xử lý rất nhanh.
Ngũ hoàng tử bị giam cầm suốt đời tại Tông Chính viện, còn các tay chân thân cận, như Lý đại nhân, thì được ban cho cái chết.
Tạ Tinh Kiều và Lý Cẩn Nguyệt đều bị phán lưu đày.
Đêm trước khi Tạ Tinh Kiều và Lý Cẩn Nguyệt rời khỏi kinh thành, ta khoác áo choàng, che mặt bằng mạng sa, đến nhà lao gặp họ.
Việc này khá nguy hiểm, nhưng dựa vào chỗ dựa vững chắc là Lục hoàng tử có quân công, ta không sợ.
Tóc họ rối bù, quần áo rách rưới, cả hai bị giam trong một phòng giam, nhưng vẫn ngồi cách xa nhau.
Thấy ta bước vào, Tạ Tinh Kiều không nhận ra, còn Lý Cẩn Nguyệt thì càng bối rối.
Chỉ khi ta tháo mạng che mặt, Tạ Tinh Kiều mới bừng tỉnh.
Ban đầu, hắn còn tưởng ta đến thăm hắn, có chút kích động.
Dù gì, trong lòng hắn, ta vẫn là “cô gái si tình, bị hắn phụ bạc mà phải đóng cửa không ra ngoài”, thật nực cười.
Ta mỉm cười, thở dài: “Tạ Tinh Kiều, ngươi trở nên ngu ngốc rồi.”
Tạ Tinh Kiều sửng sốt.
Ta hỏi: “Ngươi không biết ai đã hại ngươi đến mức này, chẳng phải ngu ngốc sao?”
Tạ Tinh Kiều chấn động, mặt đầy vẻ sợ hãi, phẫn nộ, oán hận, theo bản năng định lao tới.
Nhưng hai lính canh hai bên liền đè hắn xuống đất.
Ta lạnh lùng nói: “Ngươi tưởng ngươi có thể muốn đánh thì đánh, muốn bóp thì bóp sao?”
Hắn nghẹn giọng nói: “Vì… vì sao? Ta chưa từng đắc tội ngươi.”
Ta vẫn hỏi lại: “Mưu tính tài sản Thẩm gia, định biến ta thành bàn đạp để ngươi tiến gần đến người trong mộng, sau đó xóa sổ ta, chẳng lẽ không phải đắc tội sao?”
Tạ Tinh Kiều chấn động, run rẩy hỏi: “Ngươi… ngươi làm sao biết được?”
Ta dùng mũi giày đá vào mặt hắn: “Ngươi không xứng đáng để biết.”
26
Suốt thời gian đó, Lý Cẩn Nguyệt chỉ lạnh lùng quan sát, không hề nhúc nhích hay lên tiếng.
Ta liếc nhìn về góc tường nơi nàng ngồi, quay lại bảo Tạ Tinh Kiều: “Nhưng ngươi yên tâm, nể tình quen biết, ta sẽ cho ngươi toại nguyện, để ngươi và người trong mộng cùng lên đường.”
Nghe hai chữ “lên đường,” Lý Cẩn Nguyệt cuối cùng cũng có phản ứng, nàng xông lên, chắn trước mặt ta, hét lớn: “Lên đường? Tại sao ta phải lên đường? Người có thù oán với ngươi là Tạ Tinh Kiều, kẻ đáng chết cũng là hắn, đừng kéo ta vào!”
Nàng mắng chửi om sòm, chẳng mấy chốc đã bị đám lính đè xuống, nhét vào cùng Tạ Tinh Kiều.
Nàng dùng tay đấm đá không ngừng vào Tạ Tinh Kiều, rồi nhổ vào hắn: “Đều là tại ngươi, đều tại ngươi! Lấy ngươi, kẻ vô dụng, mệnh bạc, ta chưa từng được hưởng một ngày sung sướng, nay lại phải cùng ngươi đi chết!”
Người đi theo ta nhìn sang, ta khẽ gật đầu, bọn họ liền buông Tạ Tinh Kiều ra.
Tạ Tinh Kiều lao tới, quấn lấy Lý Cẩn Nguyệt, cả hai vật lộn với nhau.
Tạ Tinh Kiều là nam nhân, sức mạnh vượt trội, chẳng mấy chốc đã đè được Lý Cẩn Nguyệt, bóp chặt lấy cổ nàng.
Hắn hét lên: “Nếu không vì ngươi, vì đồ độc phụ như ngươi, ta đã chẳng đầu quân cho Ngũ hoàng tử, để rồi rơi vào kết cục như ngày hôm nay!”
Nhìn cảnh chó cắn chó này, ta chẳng còn hứng thú, bèn ra lệnh cho người tách bọn họ ra, rồi bịt kín miệng mà dìm chết.
Cách chết giống như ta đã từng chịu kiếp trước.
Với bên ngoài, cứ nói rằng họ không chịu nổi cảnh lưu đày, nên đã cùng nhau tự vẫn vì tình.
Để bọn họ, ở dưới cửu tuyền cũng mãi mãi làm đôi oán lữ.
27
Sau khi Lục hoàng tử lên ngôi, ngài muốn phong cha ta tước Hầu, nhưng cha ta từ chối nhiều lần. Thế là hoàng thượng phong ông làm Thành Ý Bá, còn phong ta làm Ngũ phẩm Cung Chính, không có chức vụ cụ thể, chỉ là để tỏ ý khen ngợi.
Ngài còn đặc cách, cho phép ta, một nữ tử, thừa kế vị trí hoàng thương của gia tộc.
Đây chính là điều ta mong muốn.
Ta vẫn chưa thành hôn, cũng không tìm người ở rể. Chỉ nhận nuôi hai đứa trẻ mồ côi trong tộc, đưa về dạy dỗ.
Đêm trăng tròn, ta dẫn hai đứa trẻ ra vườn hóng mát, ngắm trăng.
Ánh trăng thanh khiết giữa bầu trời đêm thăm thẳm, rắc xuống ánh sáng bạc trong trẻo.
Đệ đệ nhìn trăng, thốt lên: “Thật đẹp quá.”
Tỷ tỷ liền ngâm một câu thơ: “Cố viên tùng quế phát, vạn lý cộng thanh huy.”
Ta cười, hỏi bọn trẻ: “Các con thích trăng không?”
Bọn trẻ vui vẻ gật đầu, đồng thanh đáp: “Thích!”
Chốc lát, một đứa bưng bánh đoàn tử, một đứa mang trái cây, đưa cho ta ăn.
Chúng hỏi: “Mẫu thân thích trăng không?”
Ta lần lượt nhận lấy, dịu dàng đáp: “Thích chứ.”
Thực ra ta biết rõ, ta, hay Lý Cẩn Nguyệt, đều chỉ là chiến lợi phẩm của Tạ Tinh Kiều mà thôi.
Cái gọi là truy đuổi vầng trăng sáng trong lòng, sâu đậm chẳng đổi thay, cuối cùng chẳng qua chỉ là sự tự luyến.
Vì tham vọng mà leo cao, vì tiền đồ mà không từ thủ đoạn. Chỉ là vở kịch si tình diễn quá nhập vai, đến mức người diễn cũng tin mình mãi mãi không đổi thay.
Sai lầm chẳng bao giờ là do vầng trăng cả.
Hết.