Kết Cục Kẻ Vô Ơn - Chương 2
6
Kinh Mặc từ quê trở về, vừa thấy chiếc chuông gió trên bàn liền biết đó là tác phẩm của Tạ Tinh Kiều.
Nàng khẽ gọi: “Tiểu thư…”
Ta đang ngồi trên giường xem sổ sách, nghe thấy bèn ngẩng đầu lên, chờ nàng mở lời.
Kinh Mặc là nha hoàn thân cận nhất của ta, đương nhiên biết rõ những chuyện xảy ra gần đây.
Nàng do dự một lúc rồi nói: “Tiểu thư, xin người đừng trách nô tỳ mạo phạm. Nô tỳ chỉ cảm thấy, Tạ công tử thực không phải là người xứng đôi với tiểu thư…”
“Tại sao?”
Kinh Mặc cắn môi, rồi vẫn quyết định nói ra: “Cũng chỉ là mấy lời đồn thổi giữa các nha hoàn, rằng Tạ công tử đến phủ chưa bao lâu đã khiến hai nha hoàn phải lòng, vì tranh giành sự chú ý của hắn mà ngấm ngầm đấu đá nhau. Dù nói đó chỉ là si tâm của kẻ khác, nhưng không có lửa làm sao có khói. Tạ công tử tuy bề ngoài tỏ ra giữ mình trong sạch, nhưng sợ rằng lại là kẻ chuyên dụ ong gọi bướm.”
Ta nhìn nàng một hồi lâu, khẽ thở dài.
Kiếp trước, sau khi Tạ Tinh Kiều cắt đứt liên hệ giữa ta và thế giới bên ngoài, Kinh Mặc là người duy nhất ở bên ta, hết lòng bảo vệ.
Thế nhưng, cuối cùng nàng bị Tạ Tinh Kiều đưa cho một quản sự đã thèm muốn nàng từ lâu, nhân lúc đêm tối liền đưa nàng vào viện của gã. Đến sáng hôm sau, ta mới hay biết chuyện.
Ta làm ầm lên, ra tay đánh Tạ Tinh Kiều, nhưng hắn khi ấy đã nắm đại quyền, chẳng hề xem sự phản kháng của ta là gì.
Lúc ấy, ngày ta bị hắn bóp chết cũng chẳng còn xa.
Ta không biết Kinh Mặc cuối cùng có kết cục ra sao, nhưng e rằng cũng chẳng tốt đẹp gì.
Nàng là người ta tin tưởng nhất, ngoài cha ra.
Ta nắm lấy tay nàng, kéo lại gần, để nàng ngồi xuống bên cạnh.
Nàng hơi ngơ ngác, còn ta thì nhìn nàng, khẽ nói: “Ngươi yên tâm, ta không để ý đến hắn đâu. Ta chỉ có vài việc cần làm thôi. Kinh Mặc, ngươi có tin ta không?”
Không một chút chần chừ, nàng gật đầu, đôi mắt trong sáng chứa đựng niềm tin tưởng và ngưỡng mộ không che giấu.
Kinh Mặc tốt của ta, kiếp này, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi.
7
Hôm ấy, Thẩm phủ mở yến tiệc, khoản đãi những thân hữu thường lui tới.
Là nữ chủ nhân hiện tại của Thẩm phủ, ta phải bận tiếp đón các quý phụ, chỉ đến khi buổi hát kịch trên đài bắt đầu, mới có chút thời gian để nghỉ ngơi.
Đột nhiên, một nha hoàn lén lút chạy tới, hốt hoảng bẩm báo rằng có người nằm bất tỉnh bên hòn giả sơn, gia nhân không dám tự tiện động vào.
Theo lý, ta không nên biết nàng, nhưng nàng từng bị Kinh Mặc nhắc đến là một trong những nha hoàn có ý với Tạ Tinh Kiều.
Ta liền đoán ra, Tạ Tinh Kiều muốn giở trò trong hôm nay.
Nhưng ta giả vờ không biết, theo chân nha hoàn đến hòn giả sơn. Quả nhiên có một người đang nằm đó, nhìn y phục thì là khách của buổi tiệc, chắc hẳn là uống say mà nằm xuống.
Xung quanh đã có mấy gia nhân đứng chờ, ta liền bảo họ mang xuân đằng (ghế nhỏ) đến, đưa người này vào phòng để tỉnh rượu.
Bỗng trên đầu có tiếng động khẽ, ta ngẩng lên, liền thấy một tảng đá từ trên cao đang rơi xuống.
Tạ Tinh Kiều từ bên cạnh xông tới, đẩy ta ngã xuống, ôm ta vào lòng để che chắn.
Ta dựa vào lồng ngực ấm áp của hắn, được đôi cánh tay rắn chắc bảo vệ.
May thay, phong tục hiện thời không còn khắt khe như triều trước, lễ giáo giữa nam nữ cũng nới lỏng hơn nhiều, nếu không, chỉ cần một cú ngã này, ta đã phải gả cho hắn rồi.
Tạ Tinh Kiều không thực sự muốn hủy danh tiết của ta, hắn chỉ muốn đi nước cờ hiểm, chiếm được lòng ta, nên mới chọn cách ra tay trong bóng tối.
Hắn luôn cầu toàn mọi thứ, nếu gượng ép chuyện hôn nhân, danh tiếng của hắn cũng sẽ bị tổn hại.
Khi ta được các nha hoàn chạy tới dìu dậy, vừa trấn tĩnh lại liền nhìn sang Tạ Tinh Kiều.
Lúc này, trời vẫn còn nóng, áo mỏng, dễ dàng thấy cánh tay hắn bị thương, máu rỉ ra.
Thế nhưng hắn như không hề hay biết, vẫn ân cần nhìn ta.
Đúng là kẻ nhẫn tâm.
Ta cũng làm ra vẻ tiểu thư khuê các không biết sự đời, hốt hoảng kêu lên: “Ta… ta không sao, các ngươi mau xem tay Tạ công tử, hắn bị thương rồi!”
8
Vì chuyện này, cha ta nổi giận, nghiêm phạt những hạ nhân và quản sự đã sơ suất.
Theo lời Tạ Tinh Kiều, vị khách kia là bằng hữu mà hắn kết giao trong yến hội, hôm nay uống quá chén, ra vườn muốn giải rượu nhưng mãi không thấy quay lại. Hắn lo lắng trong lòng, bèn đi tìm kiếm lại tình cờ gặp ta đang xử lý chuyện này, hắn không biết nên làm gì, có phần do dự. Đang băn khoăn không biết có nên tránh đi hay không, hắn lại trông thấy tảng đá từ trên cao sắp rơi xuống, không kịp lên tiếng, chỉ có thể xông vào cứu ta.
Vì có lời ta dặn, cha ta đối với hắn vẫn giữ sự cảnh giác. Sau khi cùng ta thương nghị, cha đã biết rõ đây là chuyện do hắn cố ý sắp đặt, nhưng bề ngoài vẫn phải tỏ ra cảm kích.
Không chỉ liên tục tạ ơn, cha còn mời thái y đến xem vết thương trên tay hắn.
Thái y xem xong nói, chỉ là vết trầy xước, dưỡng vài ngày sẽ khỏi.
Ta ở trong phòng nghe hạ nhân bẩm báo, bề ngoài giả vờ thản nhiên, nhưng trong lòng tiếc rẻ vô cùng.
Một ngày nọ, Tạ Tinh Kiều được gia nhân dẫn đến hoa sảnh, nói rằng cha ta đang chờ hắn ở đó.
Nhưng khi hắn đến nơi, không thấy cha ta đâu, chỉ thấy sau tấm bình phong có một bóng người thấp thoáng, hương thơm dịu dàng phảng phất.
Hắn hạ thấp giọng hỏi: “Có phải là Thẩm tiểu thư không?”
Ta ngồi sau bình phong, khẽ cười: “Tạ công tử quả là thông minh. Hôm nay, ta đến đây là để tạ ơn ngươi.”
Nói rồi, ta đứng dậy, cách bình phong hành một lễ.
Tạ Tinh Kiều cười lớn: “Thẩm lão gia đã tạ ơn ta không biết bao nhiêu lần rồi. Ta vốn chỉ hành động theo lòng mình, là chuyện nhỏ nhặt, không mong cầu gì báo đáp, như thế lại khiến ta thấy không yên lòng.”
Ta khẽ thở dài: “Phụ thân tạ ơn ngươi là ý của người, còn lòng ta, lại là một chuyện khác. Chỉ là, ngươi thông minh như vậy, sao hôm ấy lại làm chuyện hồ đồ như thế. Tảng đá rơi xuống, xung quanh có gia nhân, ta chưa chắc sẽ bị thương. Nhưng tay của ngươi, là tay cầm bút, sau này còn phải viết sách luận, báo đáp ân quân, cứu giúp thiên hạ. Nếu vì ta mà không may bị thương, lỡ mất tiền đồ, thì phải làm sao?”
Nói xong lời này, ta cũng thấy nổi da gà, may mà có tấm bình phong che đi vẻ mặt chán ghét.
9
Tạ Tinh Kiều nhận ra đây là thời điểm vô cùng quan trọng, bèn suy nghĩ một lúc rồi lớn tiếng nói: “Thẩm tiểu thư, tay của ta tuy là tay cầm bút, nhưng làm sao sánh được với thân ngọc thể vàng của nàng, không thể có tổn hại. Huống chi ta… ngưỡng mộ tiểu thư, vì tiểu thư mà làm gì cũng cam lòng.”
Nói rồi, hắn tự giễu cười: “Chắc nàng nghĩ ta điên rồi mới thốt ra lời như vậy. Thân phận chúng ta khác biệt một trời một vực, nàng đối với ta tựa như đóa hoa kiều diễm treo trên cao, không thể với tới, càng không thể trèo cao. Nhưng kẻ tầm thường vẫn ngẩng đầu ngưỡng mộ, nảy sinh tình yêu thương mến mộ.”
Quả là diễn quá xuất sắc!
Ta là hoa trên cành, nhưng hoa trên cành nào sánh bằng trăng giữa trời?
Ta ngồi sau bình phong, im lặng hồi lâu, như thể thẹn thùng, như thể tức giận, để hắn trải qua một khoảng thời gian dài bồn chồn lo lắng.
Hắn đợi trong hoa sảnh, có chút sốt ruột, bất an hỏi: “Phải chăng ta đã quá đường đột? Nếu vậy, tiểu thư cứ đuổi ta ra khỏi Thẩm phủ đi, chỉ cần tiểu thư không giận, ta cam nguyện nhận mọi hình phạt.”
Lúc này, ta mới dịu giọng: “Không phải như vậy, ta chỉ… chỉ không biết phải đáp lại thế nào. Không ngờ có ngày, ngoài người nhà, lại có người coi ta như trân bảo. Thâm tình ý nặng như thế, ta làm sao không cảm kích. Chỉ mong một ngày công tử kim bảng đề danh.”
Dường như ta thực sự là một thiếu nữ vừa mới biết yêu.
Giọng Tạ Tinh Kiều phấn khởi: “Chỉ cần tiểu thư không chê, ta nhất định sẽ vì nàng mà cố gắng, chỉ mong có ngày xứng đáng với nàng.”
Ta khẽ “Ừ” một tiếng.
Thẩm gia đối đãi với hắn đã là ân sâu nghĩa trọng, nhưng lòng tham của hắn quá lớn.
Hắn nhất định nghĩ rằng, cha ta chỉ có mình ta là con, nếu ta đối với hắn có tình ý, một lòng trợ hắn, cha ta cũng chỉ có thể thuận theo.
Trên đời này, cha mẹ nào có thể chống lại mong muốn của con cái? Đó chính là cách hắn tính toán, lấy con gái ép cha, giống như “kẻ cầm thiên tử mà sai khiến chư hầu”.
Rồi đến khi chính thức bước chân vào gia tộc, bước tiếp theo của hắn chính là rút cạn mọi lợi ích từ Thẩm gia.
Kiếp trước, ta và cha đã quá ngây thơ.
10
Xiêm y tinh mỹ từ cửa hàng thêu của Thẩm gia được gửi đến viện của Tạ Tinh Kiều dưới danh nghĩa của cha ta.
Tạ Tinh Kiều vốn đã phong lưu tuấn mỹ, khoác lên bộ y phục này, nhất định lại càng thêm phần nổi bật.
Quản sự mang y phục đến nói rằng, Vinh An Hầu gần đây chuẩn bị tổ chức yến hội Đan Thải, mà Tạ Tinh Kiều mặc bộ này, mang thiếp mời của Thẩm phủ đến, nhất định sẽ trở nên danh chấn, đó cũng là ý của lão gia.
Tạ Tinh Kiều thoáng hiện vẻ hân hoan trên gương mặt, nhưng chỉ trong chớp mắt hắn đã kìm lại, nhanh đến nỗi khiến người khác ngỡ đó là ảo giác.
Hắn cẩn thận hỏi: “Với thân phận như ta, liệu có thể đi được không?”
Quản sự cười: “Tạ công tử nghĩ nhiều rồi. Vinh An Hầu yêu thích người có tài, bất kể thân phận ra sao, chỉ cần lọt vào mắt xanh của ông, tương lai nhất định thuận lợi. Hơn nữa, không chỉ Vinh An Hầu, mà cả Lễ bộ Thượng thư và Lưu Hàn Lâm đều sẽ có mặt, được bọn họ để mắt đến cũng là điều tốt. Tương lai công tử muốn bước lên con đường làm quan, quen biết thêm vài nhân vật lớn cũng chẳng hại gì.”
Tạ Tinh Kiều khựng lại: “Lễ bộ Thượng thư?”
Quản sự đáp: “Đúng vậy, chính là Lý đại nhân của Lễ bộ. Tạ công tử quen biết ngài ấy sao?”
Tạ Tinh Kiều điềm tĩnh đáp: “Không quen, chỉ là từng nghe danh thanh liêm mà thôi. Được, ta sẽ đi, cảm tạ Thẩm lão gia đã vì ta mà bày mưu tính kế.”
Quản sự khẽ cười: “Lão gia nói, ngài đã cứu viên minh châu của ông, nên nay coi ngài như con cháu mà đối đãi. Công tử vốn là rồng giữa loài người, chỉ thiếu cơ hội để tỏa sáng trước mắt thiên hạ mà thôi.”
Tạ Tinh Kiều đứng dậy hành lễ.
Khi quản sự thuật lại từng chi tiết cho ta nghe, ta khẽ gật đầu, cho hắn lui xuống.
Thanh danh thanh liêm?
Nực cười.
Có cha của người trong lòng hắn ở đó, cho dù là núi đao biển lửa, hắn cũng sẽ đi, huống chi đây lại là cơ hội tốt để ra mắt.
Chỉ là hắn không biết, Vinh An Hầu, Lý Thượng thư và Lưu Hàn Lâm ba người, kiếp trước đã phạm sai lầm nghiêm trọng, cùng bị xử trí.
Rồi Lý Cẩn Nguyệt bị phu quân bỏ rơi, Tạ Tinh Kiều khi ấy đã là Thám hoa lang hiển hách, rốt cuộc có dịp làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Kiếp này, ta sẽ buộc Tạ Tinh Kiều vào sợi dây trói chung với bọn họ.