Kết Cục Kẻ Phản Bội - Chương 4
11
Ngụy Yến Lễ vừa chăm lo đứa con của Thẩm Sở Sở, vừa cử người đến bắt mạch và kê thuốc cho ta.
Ta không hề từ chối, từng bát từng bát, ta đều uống cạn.
Ngày Thẩm Sở Sở sinh nở, cũng là ngày thành trì của Ngụy Yến Lễ sụp đổ.
Hắn muốn phong Thẩm Sở Sở làm Quý phi, còn muốn lập đứa trẻ này làm Thái tử. Ta đứng phía sau hắn, không nhịn được mà lên tiếng:
“Ta nghĩ không cần lập Thái tử đâu, dù sao ngươi cũng sắp mất ngôi rồi.”
Ngụy Yến Lễ quay phắt lại, nhìn thấy sau lưng ta là những vị tướng quân.
Thế gia có thể không đứng về phía ta, nhưng phần lớn những văn võ bá quan đã chống lên mảnh giang sơn này lại có hơn phân nửa là người của ta. Quân đội mà hắn cần đến hổ phù để hiệu lệnh, ta chỉ cần một câu nói liền có thể mang đi.
Hắn giận dữ nhìn ta.
“Tấn Phù Ngọc! Ngươi muốn tạo phản sao?!”
“Trẫm đã khi nào bạc đãi ngươi? Chúc Châu đã chết, trẫm đã truy phong cho nàng, cho phép ngươi tùy ý làm loạn, thậm chí để ngươi tự xử lý Hàn Dương. Trẫm có nạp phi tần cũng chưa bao giờ lay động vị trí hoàng hậu của ngươi. Ngươi còn không hài lòng sao?”
Rồi hắn lại nhìn về phía đằng sau ta.
“Các ngươi đang làm gì đấy? Trẫm là Hoàng đế, các ngươi phải trung thành với trẫm!”
Từ phía sau, một giọng nói đáp lại.
“Chúng thần không cần một vị Hoàng đế chỉ biết bán nước.”
Ngụy Yến Lễ nghĩ rằng làm Hoàng đế chỉ cần thuận theo ý mình, và rằng mọi người phải nhường nhịn vì cảm xúc của hắn.
Khi Hung Nô xâm lấn, hắn rụt rè không muốn phái người tiếp viện, khiến hàng vạn tướng sĩ nơi biên cương kiệt sức mà ngã xuống, dân chúng trong thành máu chảy thành sông. Rõ ràng lực lượng quân đội hơn mười lần quân Hung Nô, hắn lại lựa chọn cắt đất cầu hòa.
Văn võ bá quan đều xin phép được bắc phạt, nhưng hắn lại chẳng thèm quan tâm.
“Quản cái vùng đất nghèo nàn kia làm gì, kinh thành của chúng ta không phải vẫn phồn hoa đấy sao?”
Nhìn những vị quan quỳ la liệt dưới chân, ta cuối cùng cũng hiểu rằng khi bề mặt của một quả táo đã thối rữa, thì bên trong nó đã mục nát từ lâu.
Ngụy Yến Lễ chính là như vậy.
Ta từng nghĩ rằng hắn chỉ là kẻ bội bạc, vô ơn, nhưng hóa ra hắn vốn là người ích kỷ, vô tình.
Dưới lệnh của ta, Ngụy Yến Lễ bị đưa vào thiên lao.
Khi Thẩm Sở Sở tỉnh dậy, bên cạnh nàng ta chỉ còn lại một tiểu cung nữ. Nàng ta túm lấy cung nữ, hỏi dồn dập:
“Bệ hạ đâu rồi?”
Cung nữ run rẩy.
“Bệ hạ… ở trong thiên lao.”
“Ngươi điên rồi sao?! Tấn Phù Ngọc bảo ngươi nói vậy à? Ngươi nghĩ lời dối trá như thế sẽ lừa được ta ư? Bệ hạ từng nói sẽ phong ta làm Quý phi khi ta sinh hạ đứa nhỏ mà.”
Nàng ta gào thét trong tẩm cung, nhưng không ai đáp lại.
Ngay cả cung nữ vừa nãy cũng chẳng biết rời đi khi nào.
Trong cung không có một ngọn nến, Thẩm Sở Sở chìm trong bóng tối, không phân biệt được ngày hay đêm.
12
Đó là ý ta.
Ta đã lệnh cho người bịt kín toàn bộ cung điện nơi nàng ta ở, không cho lọt một tia sáng, không để bất kỳ tiếng động nào đến tai nàng. Ta muốn nàng sống trong môi trường như thế, không ai có thể bước ra khỏi đó, xem nàng liệu có thể chịu đựng được không.
Hàn Dương nghe tin trở về kinh thành, khi đó ta đã phò trợ tân đế lên ngôi.
Hắn quỳ trước mặt ta.
“Ta từng nghĩ ngươi chỉ hận ta, hóa ra là ta đã sai.”
13
Khi ta còn bé, phụ thân bảo là mèo đã cào rách áo ta, vậy nên ta muốn chứng minh lời ấy là đúng, để ông ấy bồi thường cho ta bộ y phục mới. Giờ Hàn Dương đã từng thề sống chết xin cưới Chúc Châu, thì khi hắn phá bỏ lời thề, ta đòi mạng hắn cũng là chuyện hợp lý mà thôi.
Chúc Châu không còn, chẳng còn ai dạy ta phải làm thế nào nữa. Vậy thì ta sẽ làm theo chuẩn mực của chính mình.
Hàn Dương định xin tân đế tha cho Ngụy Yến Lễ, nhưng hắn đã bị người của tân đế đánh đuổi ra ngoài bằng những cú đập tàn nhẫn.
Ta cảm thấy hơi chán nản, bèn đến thăm Ngụy Yến Lễ trong thiên lao. Hắn giờ đây chẳng còn chút phong thái nào của vị Hoàng đế quyền uy năm nào.
“Ngươi đến rồi.”
“Ừ, ta đến đây.”
Ta ngồi xổm trước mặt hắn.
“Ngươi có biết rằng, người Hung Nô đã xin đầu hàng không?”
“Bọn chúng sẵn sàng đầu hàng, nhưng có một điều kiện duy nhất: là giao ngươi cho chúng.”
Ngụy Yến Lễ mặt lạnh tanh lúc đầu, nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn thay đổi.
“Ngươi đã làm gì?!”
“Đừng căng thẳng, ta chỉ đổi lại bản đồ phòng thủ mà ngươi đã giao cho bọn chúng, đồng thời bắt sống đại vương của chúng. Đem ngươi đổi lấy bình yên cho hàng vạn dân chúng, không đáng sao?”
Ngụy Yến Lễ trở nên kích động, lao đến định túm lấy ta.
“Ngươi không thể làm vậy! Ngươi không được! Trẫm là Hoàng đế, trẫm là cửu ngũ chí tôn!”
Ta phủi nhẹ bụi trên áo, gọi người từ bên ngoài vào.
“Đem hắn đi, đừng để các sứ giả Hung Nô phải đợi lâu.”
Ta không cần tự tay làm bẩn mình; điều Chúc Châu dạy ta, ta chưa từng quên.
14
Ngụy Yến Lễ không chịu đựng nổi đến ngày thứ ba.
Nghe nói từ trong sứ quán mỗi ngày đều vang lên tiếng la hét thảm thiết. Bọn Hung Nô đã đập nát từng mảnh xương của hắn, giống như năm xưa kẻ thù của hắn đã làm với ta.
Nhưng hắn kém cỏi lắm, còn ta thì không kêu lấy một tiếng.
Ta ngồi trong quán rượu đối diện sứ quán, nhìn thấy bọn Hung Nô ném ra một cục thịt bầy nhầy, rất nhanh sau đó có người đã đá nó qua một bên.
“Cái thứ gì dơ bẩn thế này, chặn đường lão tử vào sòng bạc!”
Người đá chính là Hàn Nhất Nặc. Chẳng kiêng nể gì, hắn đá mạnh đến nỗi Ngụy Yến Lễ tắt thở. Sau đó hắn lại lao vào sòng bạc gần đó, bên trong vang lên những tiếng hò reo ồn ào.
Đến chiều tối, Hàn Dương mới tìm tới nơi này. Hắn nhìn thấy đống bầy nhầy Ngụy Yến Lễ, rồi nghe kể rằng chính con trai hắn là người đã đá phát cuối cùng.
Hàn Dương mang đao xông thẳng vào sòng bạc.
Lúc đi ra, lưỡi đao trắng toát đã loang lổ máu.
Sau đó, hắn nằm gần đó mấy ngày mới có người phát hiện ra hắn đã mất máu mà chết.
Hắn đã tự cắt cổ tay mình, chọn cái chết giống hệt như Chúc Châu, trong lòng vẫn ôm theo một cánh tay bị cắt rời.
Khi ta đến xem náo nhiệt, Hàn Dương vẫn chưa nhắm mắt, xung quanh có nhiều người bàn tán lớn tiếng.
“Nghe nói hắn là Hàn Dương, phu quân của Chiêu Dương quận chúa trước đây.”
“Vậy tại sao lại thành ra thế này?”
“Nghe nói hắn qua lại với một nữ nhân khác sau lưng quận chúa, khiến nàng phẫn uất mà chết, còn con trai thì nghiện cờ bạc.”
“Trời đất, nghiện cờ bạc không phải là chuyện nhỏ đâu, Hàn gia này tàn rồi.”
“Chứ còn gì nữa, xem ra làm quan cũng chẳng sướng gì, ta thấy vậy mà hả lòng hả dạ, đáng đời!”
Ta đang nghe đến thú vị thì người của tân đế đến tìm.
“Nơi đó không còn tiếng động nữa.”
Ta gật đầu, đến cung của Thẩm Sở Sở.
Khi vén lớp vải đen lên, ta thấy nàng ta nằm ngã bên cửa cung, chỉ một bước nữa là có thể ra ngoài.
Ta cho người mang đứa trẻ đến trước mặt nàng, để nó khóc vài tiếng.
Dù sao cũng là con nàng, cho nó khóc vài tiếng để bày tỏ lòng tiếc thương.
Tân đế hỏi ta muốn xử trí đứa trẻ thế nào, ta chỉ bảo hãy đem nó đến một nơi mà không ai thấy.
Ta không phải là người rộng lượng đến mức có thể không tức giận với đứa trẻ này. Bảo người ta đem nó đến nơi mà Chúc Châu đã từng cứu sống Thẩm Sở Sở, xem như ta đã khoan dung.
Trong cổ họng ta trào lên vị ngọt tanh, ta biết thời gian của mình không còn nhiều.
Nhưng dù sao, mọi chuyện cũng đã gần như được giải quyết.
Nhắm mắt lại, ta chìm vào giấc ngủ sâu.
Chúc Châu, ngươi thấy không, những kẻ đối xử tệ bạc với ngươi, ta đã bắt tất cả phải trả giá.
Ngày gặp lại, ngươi đừng trách ta độc ác.
Một lúc lâu sau, bên tai ta vang lên âm thanh quen thuộc.
“Tấn Phù Ngọc, là ngươi sao?”
Chúc Châu mặc bộ y phục ta chưa từng thấy, nở nụ cười thật rạng rỡ.
Hết.
Tính Phù Ngọc giống tui, ai mà có lỗi với tui, tui cũng sẽ khiến họ trả giá, chỉ là tui ko có nhiều tài nguyên và bản lĩnh bắt họ trả giá nhiều như Phù Ngọc, cùng lắm là khiến họ tức anh ách kên thôi