Kẹo Sữa Bạch Thố - Chương 7
Tiêu Lễ nói:
“Cố Nghiêm làm quản trị nhóm rất cẩn trọng. Muốn vào nhóm fan em không dễ.”
“Cho nên anh phải ‘giả moe’ để qua mặt?”
“Cũng coi là vậy…”
Nghe tôi cười mãi không ngớt, khoé môi Tiêu Lễ cũng khẽ nhếch lên.
Khi anh chuyển số xe, tiện tay nắm lấy tay tôi.
“Ốc Ốc.” Anh nói,
“Chờ em khoẻ lại một chút, chúng ta kết hôn nhé.”
Tôi đang cười vì cái tên mạng cũ của anh, nghe đến đây thì khựng lại.
Tiêu Lễ căng thẳng cau mày:
“Sao vậy?”
“Sao lại bất ngờ thế? Chẳng lẽ là vì…”
Tôi nhìn nghiêng gương mặt anh, không nói hết câu.
“Vì cái gì?”
Yết hầu dưới cổ áo sơ mi của Tiêu Lễ khẽ động, trông có vẻ rất sốt ruột.
Tôi cười cười:
“Chẳng lẽ là vì… anh đã có con của tụi mình?”
Tiêu Lễ siết chặt tay tôi:
“Lâm Ốc Ốc, em mong có con đến vậy à?”
“…”
“Nếu muốn thì được thôi, nhưng phải cưới anh trước đã.”
Tôi bỗng nhớ tới hồi nhỏ, đêm nào Tiêu Lễ cũng bị mẹ đánh khóc oe oe, bất giác co người lại.
“Ba mẹ anh… có thích kiểu người như em không?”
“Chờ gặp rồi biết. Mẹ anh thì từ lâu đã muốn gặp em rồi.”
Nghe xong câu đó, tôi chết sững.
“Cái gì?! Mẹ anh muốn gặp em?!”
20.
Tiêu Lễ bảo mẹ anh rảnh thì muốn gặp tôi, nhưng tôi không ngờ… bà ấy rảnh đến vậy.
Sáng hôm sau, tôi đã thấy mẹ Tiêu Lễ ngồi chễm chệ trong phòng khách nhà tôi — một cô trung niên hơi tròn trịa, tóc uốn xoăn kiểu sành điệu, mặc váy hoa rực rỡ.
Tôi:
“……”
Chẳng phải là cô giáo trường danh tiếng, khí chất lạnh lùng, cao quý sao?
Tôi còn đang lo cái đầu nhuộm, bộ nail kiểu Pháp của mình sẽ không lọt vào mắt cô, ai ngờ vừa gặp tôi, bác ấy đã khen lấy khen để:
“Màu tóc này làm da con sáng quá, bộ móng ombre Pháp này cũng sang thật sự luôn! Làm ở tiệm nào đó, share WeChat của bé làm móng cho bác đi. Lần sau tụi mình đi chung nha~”
Tôi:
“???”
Không hiểu nổi.
Trong ký ức hồi nhỏ của tôi, mẹ Tiêu Lễ là người đoan trang, lúc nào cũng mặc váy dài màu ngọc bích hay trắng ngà quá gối.
Hàng xóm chào hỏi, bác ấy chỉ gật đầu nhẹ, cực kỳ lạnh nhạt.
Còn người phụ nữ trước mặt đây… một mình có thể diễn trọn một vở kịch nói, tiếng cười “ha ha” vang như chuông.
Tôi còn chưa kịp định thần, bác ấy đeo cho tôi một tượng Phật bằng vàng to chà bá lên cổ.
“Nghe nói con mới nằm viện, bác tới tiệm vàng mua riêng cho đấy. Phụ nữ mà, đeo vàng tốt cho sức khoẻ.”
“……”
“À đúng rồi, còn mấy cái này nữa.”
Chưa đầy một lúc, bàn trà đã chất đống quà: cao quy linh, nhân sâm, tổ yến… Và cuối cùng, bác ấy rút ra một túi kẹo Bạch Thố to đùng từ trong túi xách.
“Kẹo nè con yêu~ Bác biết con với Tiểu Lễ nên duyên từ viên này, hôm nay bác tới là để tặng con đó.”
“Kẹo… kẹo ạ?”
“Ừa, Tiểu Lễ trong nhật ký đều gọi con là ‘kẹo kẹo bảo bối’ mà~ Con không thích cái tên đó à?”
Bác ấy nghĩ ngợi một lúc, rồi khoác tay tôi cười tươi rói:
“Hay là… từ giờ bác gọi con là chị em luôn cho thân?”
Sau tiếng “chị em” ngọt lịm, mẹ Tiêu Lễ lập tức kéo tôi tám chuyện ầm ầm.
Bắt đầu từ chuyện Tiêu Lễ hồi nhỏ bị dị ứng thế nào, đến thời dậy thì viết nhật ký đơn phương ai ra sao, rồi từ “kẹo kẹo bảo bối” trong nhật ký nhảy thẳng sang… kế hoạch cưới xin của hai đứa.
Khoan đã???
Nhìn Tiêu Lễ đang ngồi đối diện, môi mím cười đầy ý nhị, tôi mới nhận ra… mình đã bị anh gài một vố.
Từ đó trở đi, mẹ Tiêu Lễ cứ cách ngày lại ghé nhà tôi chơi.
Lần nào cũng tiện tay lau dọn nhà cửa, rồi trổ tài làm một bàn cơm đầy ú ụ.
Cho đến một ngày, tôi không nhịn được nữa, hỏi Tiêu Lễ:
“Sao bác lại thay đổi tính cách ngoạn mục vậy? Tự nhiên thành người cởi mở hoạt bát thế?”
“Vì mẹ anh thích có con gái. Hồi nhỏ bà hay đánh anh với ba, chỉ vì giận ba không cho bà sinh con gái.
Mà cái sự đoan trang kia… toàn là giả vờ. Từ sau khi bà nội anh mất, bà mới sống đúng bản chất.”
Tiêu Lễ ôm tôi vào lòng, cười nói:
“Nói ngắn gọn thì: không sinh con trai, không sống chung với mẹ chồng, mỗi ngày dần cho chồng một trận.”
“Ra là vậy.”
Tôi nghe xong cười toe:
“Kiểu mẹ chồng này… chơi được đấy!”
21.
Mười tháng sau, tôi và Tiêu Lễ tổ chức hôn lễ.
Trong ngày cưới, mẹ tôi đẩy cậu em trai tàn tật của tôi tới định “làm trò”, kết quả là bị mẹ chồng tôi chỉ thẳng vào mặt chửi một trận bằng tiếng Trung pha tiếng Anh.
Mẹ tôi ít học, đến cãi lại cũng không làm nổi.
Vừa định vỗ đùi ngồi xuống đất lăn ra ăn vạ, thì bị ba chồng tôi cao mét chín, người đầy cơ bắp – một tay xách lên ném thẳng ra ngoài.
Ba chồng tôi đấm ngực mình một cái, nhìn tôi đầy hào sảng:
“Con dâu à, đã bước vào cửa nhà họ Tiêu, thì từ nay chính là người nhà họ Tiêu. Đừng sợ, ba sẽ luôn chống lưng cho con!”
Tôi cảm động quay sang hỏi Tiêu Lễ:
“Ba anh trước đây dạy thể dục đúng không?”
Tiêu Lễ đeo nhẫn vào ngón áp út cho tôi, cười đáp:
“Không, ba dạy nhạc.”
“……”
Tôi không nhịn nổi nữa, bật cười khanh khách giữa buổi lễ.
Đúng lúc có chút ngượng, mẹ chồng tôi bước lên giải vây. Bà xúc động nắm micro hô to:
“Chị em ơi, em mãi là đẹp nhất!”
Nhìn ba mẹ chồng vỗ tay hoan hô vì tôi, nhìn những vị khách phía dưới cười rạng rỡ, mắt tôi bỗng ướt.
Tiêu Lễ vén khăn voan trước mặt tôi lên, cúi người hôn tôi. Khi ôm lấy nhau, anh khẽ nói bên tai tôi:
“Còn nhớ điều ước chúng ta từng gửi vào ngôi sao gấp từ giấy kẹo không? Hôm nay đã thành sự thật rồi.”
Tôi nhìn anh, mỉm cười đáp:
“Của em cũng vậy.”
Từ nay về sau, tôi đã có nhà.
Và có anh.
Chúng tôi có cả một đời, để ăn cho hết… một hũ kẹo.
(Hết)