Kẹo Sữa Bạch Thố - Chương 6
“Chứ còn ai nữa?”
Cố Nghiêm bật cười khẽ:
“Cái bác sĩ Tiêu của chị chỉ biết dùng dao mổ để cứu người thôi.”
Không sai.
Chính anh ta là người ra tay, rồi đổ tội lên đầu Tiêu Lễ. Cũng chính anh ta gắn camera trước cửa nhà tôi.
Vậy mục đích của anh ta là gì? Theo dõi? Hay… rình mò?
Nếu là theo dõi, thì tôi đoán đúng rồi.
Chắc chắn trong tiệm xăm cũng bị gắn camera. Nếu không thì Cố Nghiêm sao có thể biết chuyện tôi từng xăm mình?
Bởi vì bản vẽ thiết kế đó là tôi làm trên máy tính ở nhà, ngoài tôi ra, chẳng ai trong tiệm từng thấy nó.
Tôi hỏi Cố Nghiêm:
“Cậu muốn đưa tôi đi đâu?”
Anh ta mỉm cười:
“Thật ra, em luôn muốn mời chị ghé nhà một lần. Không biết hôm nay chị có nể mặt không?”
17.
Bốn mươi phút sau, xe dừng lại tại một gara riêng. Nhà của Cố Nghiêm là một căn biệt thự biệt lập, thậm chí còn có cả bể bơi và vườn.
Điều này hoàn toàn trái ngược với những gì anh ta từng nói khi đến xin việc tại tiệm xăm của tôi. Có lẽ, ngay từ khi đó, anh ta đã bắt đầu cố tình ngụy trang bản thân rồi.
Nhưng mục đích của anh ta là gì? Tôi chắc chắn trước đây chưa từng gặp Cố Nghiêm.
“Chào mừng chị đến nhà em chơi.”
Cố Nghiêm trói chặt tay chân Thẩm Mặc để lại trong gara, sau đó mở cửa xe phía tôi, định cúi người bế tôi xuống.
Tôi từ chối anh ta.
Anh ta chẳng bận tâm, chỉ cười nhạt, rồi kéo tay tôi vòng qua cổ anh ta một cách ép buộc.
“Hôm đó, hai người cũng rời khỏi trước mặt em như thế. Anh ta bế chị, chị không ngoái đầu lại lấy một lần. Chị biết lúc đó em cảm thấy thế nào không?”
Cố Nghiêm bế tôi lên, từng bước từng bước đưa vào trong nhà.
Anh ta dẫn tôi vào một căn phòng không có ban công, kéo kín toàn bộ rèm cửa.
Ánh sáng bị chắn hết bên ngoài. Trong bóng tối, Cố Nghiêm đứng yên, rót cho tôi một cốc nước.
“Chị, để em cho chị xem cái này thú vị lắm.”
Anh ta ngồi xuống bên cạnh, bật máy chiếu.
Trên bức tường trắng bắt đầu chiếu slide từng tấm ảnh tôi chụp khi còn làm người mẫu, lúc nhỏ, lúc lớn, luân phiên thay đổi.
Cố Nghiêm đắm chìm trong đó, ánh mắt cuồng dại.
“Chúc mừng kỷ niệm mười năm, chị.”
Anh ta bấm nút tạm dừng, trên tường hiện lên một bức ảnh mà tôi vừa đăng trên story gần đây.
Đáng lẽ là ảnh chụp chung với Tiêu Lễ, nhưng giờ Tiêu Lễ bị cắt mất, thay vào đó là… Cố Nghiêm.
Anh ta chỉ vào bức ảnh ghép tình tứ đó, cười nói:
“Em thích chị đúng mười năm rồi. Tạp chí chị làm, nhãn hàng chị đại diện, lần nào em cũng mua. Em đã chi hơn một trăm triệu vào chị rồi đấy.”
“Nhưng cái bác sĩ kia thì sao? Anh ta đã làm được gì cho chị? Anh ta có thích chị lâu như em không?”
Cố Nghiêm ghé sát lại, ánh bạc từ khuyên môi trên môi anh ta lạnh toát.
Tôi ghê tởm đưa tay lên tát, nhưng chưa kịp đánh đã bị anh ta bắt lại, bẻ tay ra sau lưng.
Anh ta luồn tay vào áo tôi, lấy đi chiếc điện thoại mà tôi giấu.
“Chị đang ghi âm?”
Sắc mặt anh ta sầm xuống. Sau khi tắt máy, anh ta ném thẳng điện thoại vào bể cá.
Ánh mắt anh ta u ám nhìn tôi:
“Chị đang định báo cảnh sát đúng không?”
“Đúng! Người nên bị bắt là cậu! Rõ ràng là cậu làm, sao lại đổ hết lên đầu Tiêu Lễ!”
“Chị hỏi tại sao à?”
Anh ta gầm lên, lật áo mình lên.
Tôi nhìn những hình xăm chằng chịt trên người anh ta, da đầu tê rần, lạnh sống lưng.
Cố Nghiêm thực sự điên rồi…
Trên lưng anh ta là đầy những hình chân dung của tôi. Thì ra mảnh xăm hở ra hôm đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
Anh ta hét lên với tôi:
“Biết chị muốn mở tiệm xăm, em đi học liền! Em luôn ở bên cạnh chị, cùng chị đi đến hôm nay. Sao chị không bao giờ để ý đến em vậy?!”
Như một chiếc lò xo bị nén quá lâu cuối cùng cũng bật tung, Cố Nghiêm mở máy xăm để cạnh giường, mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào bụng tôi.
Anh ta vừa khóc vừa cười, dỗ dành:
“Chị ơi, xăm một cái hình của em lên người đi… hoặc chí ít là… tên em cũng được…”
Tôi bị dáng vẻ của anh ta dọa đến chết lặng, nhân lúc anh ta quay người đi lấy dây thừng, tôi vội chạy đến cửa, vặn tay nắm.
Khóa rồi.
Cố Nghiêm đã đi tới phía sau tôi, lôi tôi ngược lại, đẩy tôi ngã xuống giường.
“Cố Nghiêm, đừng lại gần!”
Tôi hét lên trong tuyệt vọng.
Phép màu xảy ra.
Cửa phòng ngủ bị ai đó đá văng, cảnh sát tràn vào.
Tiêu Lễ cũng có mặt. Anh là người đầu tiên lao lên đấm Cố Nghiêm một cú.
Cố Nghiêm bị đòn bất ngờ, ngã lăn ra bàn trà kính.
Máu chảy từ trán xuống, nhưng anh ta như không cảm thấy đau, chỉ nhìn Tiêu Lễ cười mỉa:
“Anh không ở đồn cảnh sát, sao lại rảnh đến đây?”
“…Cố Nghiêm.”
Tiêu Lễ nhìn anh ta lạnh lùng:
“Không, phải gọi anh là Cố Tiểu Nghiên, quản trị viên nhóm hậu viện fan Lâm Ốc Ốc.”
Tiêu Lễ nhìn quanh căn phòng đầy ảnh và đồ ủng hộ, mặt đầy ghê tởm:
“Nhiều năm qua, anh giả danh fan nữ, lấy tư cách ‘chị Nghiên’ làm quản lý nhóm, tiếp cận đời tư của Lâm Ốc Ốc. Vừa ăn cắp ảnh đời thường, vừa dùng vô số nick nam ghép ảnh tình cảm, đăng lên mạng giả vờ như hai người đang yêu nhau…”
Nghe xong lời Tiêu Lễ, tôi sững người nhìn Cố Nghiêm:
“Anh… là chị Nghiên trong nhóm?”
Cố Nghiêm bật cười:
“Trong nhóm fan của chị ấy có hàng trăm người, sao anh lại nghi ngờ tôi được?”
Tiêu Lễ lạnh lùng nói:
“Bởi vì tôi cũng ở trong nhóm.”
“…”
Tôi và Cố Nghiêm đồng loạt sửng sốt.
Tiêu Lễ chậm rãi nói:
“Lâm Ốc Ốc rất đơn thuần, thích chia sẻ cuộc sống trong nhóm. Tôi phải đảm bảo trong đó không có tên biến thái giả làm fan nữ như anh.”
Cố Nghiêm gào lên:
“Tiêu Lễ, anh cũng là đàn ông! Anh giả làm fan nữ không thấy nhục à?!”
“Anh ấy không tính. Với tôi, anh ấy mãi mãi có đặc quyền.”
Tôi nhìn Tiêu Lễ, đáp.
18.
Cuối cùng, cảnh sát đã tìm được các chứng cứ liên quan tại nhà Cố Nghiêm, thậm chí còn phát hiện hung khí dùng để gây thương tích cho Thẩm Khải trong phòng tắm.
Sau khi Cố Nghiêm bị dẫn đi, Tiêu Lễ bế tôi quay lại xe. Tôi vùi đầu vào lòng anh, còn anh thì nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.
Một cảnh sát đi tới, gõ cửa xe.
“Bác sĩ Tiêu, lần này chúng tôi bắt được tội phạm thuận lợi như vậy, đều nhờ có đầu mối từ anh. Những tin đồn thất thiệt về anh trên mạng, bên phía công an sẽ đứng ra làm rõ và gỡ bỏ.”
“Ừ, phiền các anh rồi.”
Cảnh sát rời đi, Tiêu Lễ kể với tôi, hoá ra mấy năm gần đây trên mạng liên tục xuất hiện những tin đồn bịa đặt về tôi, nào là đời tư hỗn loạn, người yêu không đếm xuể — đều là có người cố tình tạo ra.
Tiêu Lễ vẫn luôn âm thầm điều tra những chuyện đó.
Anh phát hiện có kẻ dùng rất nhiều tài khoản phụ, giả dạng bạn trai tôi, đăng ảnh “yêu đương hằng ngày” của chúng tôi lên mạng.
Từ những bức ảnh có vẻ rất đời thường, anh phán đoán người đó chắc chắn là một fan cứng.
Mà fan cứng, nhất định phải có mặt trong nhóm hậu viện.
Vì vậy, Tiêu Lễ đã lập một tài khoản giả làm fan nữ, lặng lẽ gia nhập nhóm chỉ để tìm manh mối trong bóng tối.
Cuối cùng, anh xác định được mục tiêu là quản trị viên tên Cố Tiểu Nghiên. Bởi vì người này chưa từng gọi video hay voice chat, ảnh tự chụp thì toàn là mặt trang điểm đậm như búp bê, thậm chí chỉ lộ nửa mặt.
Nhưng ngày hôm đó, vừa thấy Cố Nghiêm trong phòng bệnh, Tiêu Lễ liền nhận ra.
Khuyên môi của Cố Nghiêm và của Cố Tiểu Nghiên giống nhau từ vị trí đến kiểu dáng. Không chỉ vậy, hình dáng môi và rãnh nhân trung của hai người cũng cực kỳ tương đồng.
Nghe đến đây, tôi không nhịn được mà thầm tán thán:
Tiêu Lễ đúng là dân học y… để ý chi tiết chuẩn không cần chỉnh.
“Vậy… hôm anh nói Cố Nghiêm là ‘chị em tốt’ trong viện, thật ra lúc đó anh đã nghi ngờ rồi?”
“Chưa.”
Tiêu Lễ nói,
“Phải đến khi thấy mảnh hình xăm khả nghi ở eo hắn ta, anh mới thật sự chắc chắn.”
Anh siết lấy tay tôi:
“Cho nên, sau khi nhận được cuộc gọi lạ nửa đêm hôm qua, anh đã báo cảnh sát từ trước. Để không làm kinh động đến hắn, anh đành giả vờ mắc bẫy. Nhưng vì sợ em ở bệnh viện một mình, nên anh đã gọi cho Thẩm Mặc. Không ngờ… mọi thứ vẫn xảy ra như vậy…”
Nói đến đây, khoé mắt Tiêu Lễ đã hơi ửng đỏ.
Tôi lấy từ túi ra một viên kẹo, đút vào miệng anh.
“Anh, anh làm cho em quá nhiều rồi. Không có gì báo đáp… thôi thì tặng anh viên kẹo.”
Anh hơi sững lại, rồi khẽ vòng tay ôm cổ tôi, hôn tôi bằng một nụ hôn mang vị ngọt của kẹo sữa.
Nụ hôn có vị Bạch Thố.
Ngọt lịm.
19.
Khi còn đang bịn rịn chưa muốn rời nhau, xe cứu thương đã đến. Nhân viên y tế đưa được Thẩm Mặc đi, xe cảnh sát cũng lần lượt rời khỏi hiện trường.
Mọi chuyện hôm nay, cùng với những rối ren dai dẳng suốt bao năm qua, cuối cùng cũng khép lại.
Trên đường về, tôi dựa cả người lên vai Tiêu Lễ, thư thái và nhẹ nhõm chưa từng thấy.
Tiêu Lễ:
“Chắc chắn không cần quay lại bệnh viện?”
“Không cần.”
Tôi ngáp một cái,
“Giờ em chỉ muốn ngủ một giấc trong vòng tay bác sĩ Tiêu thôi.”
“Được. Vậy về nhà.”
“Nếu bây giờ anh có thể nói cho em biết cái tên giả mà anh dùng để làm đặc vụ nằm vùng trong nhóm fan em mấy năm qua, thì càng tuyệt.”
“…”
Tiêu Lễ im lặng vài giây, rồi trả lời:
“Tiểu tiên nữ sống bằng sương sớm. Tiêu Lị Lị.”
Tôi không nhịn được nữa, bật cười đến mức đau cả vết mổ.
Tiêu Lễ nhíu mày:
“Cẩn thận một chút.”
“Ha ha ha ha ha ha! Cái cô gái hay gửi sticker mèo dễ thương đó chính là anh hả?”