Kẹo Sữa Bạch Thố - Chương 5
Đúng vậy, tôi đã nhớ ra tất cả.
Thật ra tôi chưa từng quên đoạn ký ức đó, chỉ là chưa bao giờ nghĩ đến chuyện… chàng trai cao ráo, lạnh lùng như Tiêu Lễ, lại là cậu nhóc trắng tròn ngày xưa trong trí nhớ.
Sau khi cha mẹ ly hôn, tôi dọn về sống cùng bà ngoại.
Bà sống một mình, ngày thường nhận làm vài công việc vặt. Tuổi thơ của tôi gần như bị bỏ mặc.
Nhà bên cạnh có một cậu anh trai, hoàn cảnh lại hoàn toàn trái ngược tôi.
Ngoài giờ đi học, tôi hầu như chẳng bao giờ thấy cậu ta bước chân ra khỏi nhà. Cửa sổ cửa chính luôn đóng kín, thảm trước nhà và bậc thang được cọ rửa sạch bóng.
Ngay cả đồng phục học sinh của cậu ấy cũng vậy, luôn sạch sẽ, tinh tươm.
Còn đồ của tôi thì hai ba ngày mới được giặt một lần, mà giặt cũng chỉ bằng nước giếng lạnh.
Không như cậu ấy, áo quần lúc nào cũng thơm mùi xà phòng.
Tôi rất thích đi sau lưng cậu, nhảy chân sáo tiễn cậu đi học.
Có lần, vài bạn cùng lớp của cậu vây quanh tôi, hát bài “Bé bẩn thỉu”. Tôi không chịu được, nhìn bộ đồng phục trắng như tuyết trên người cậu mà rơi nước mắt.
Không ngờ cậu lập tức cởi đồng phục ra, vò lại rồi đưa cho tôi.
Cậu nói: “Thích thì thử mặc thử xem.”
Tôi đáp: “Không phải, em thích mùi hương trên đồng phục của anh.”
Cậu ngẩn ra một lúc, hôm sau liền lén giấu nửa gói bột giặt đưa cho tôi.
Tối hôm đó, tôi nghe thấy tiếng mẹ cậu đánh cậu.
Mà thật ra cũng không phải lần đầu, mẹ cậu hay nổi giận lúc nửa đêm, tiếng quát tháo vang khắp sân. Rõ ràng cậu đã học rất giỏi rồi.
Bà ngoại tôi nói cậu ấy cũng khổ. Ba mẹ cậu là giáo viên của một trường nổi tiếng trong vùng, nên rất nghiêm khắc với con cái.
Bà bảo tôi đừng sang tìm cậu ấy nữa, hoàn cảnh gia đình khác nhau, tôi qua tìm cậu chỉ khiến cậu thêm phiền.
Tôi nghe lời bà, không làm “đuôi nhỏ” của cậu nữa. Thay vào đó, mỗi đêm tôi lại ném một viên kẹo Bạch Thố vào sân nhà cậu.
Ba tháng sau, tôi nhận được một chiếc lọ thủy tinh đầy sao giấy. Là cậu gấp từ giấy bọc kẹo Bạch Thố.
Tôi rất thích, ôm mãi không rời.
Cậu ngồi cạnh tôi, nhìn mái tóc nâu hạt dẻ của tôi rồi hỏi:
“Sao nhỏ xíu mà đã nhuộm tóc rồi?”
Tôi nói cho cậu biết: mẹ tôi dẫn tôi tham gia một cuộc thi, tôi được chọn. Bây giờ tôi là người mẫu rồi.
Cậu nhíu mày: “Người mẫu là gì?”
Tôi đưa thêm ba viên kẹo, cười toe toét:
“Em cũng chẳng rõ lắm. Mẹ nói làm người mẫu thì ngày nào cũng được ăn kẹo, còn có tiền nữa.”
Tôi kéo cậu ra sau gốc cây lớn, khoe với cậu bịch mì tôm tôi tự mua bằng tiền làm người mẫu.
Buổi trưa hôm đó, hai đứa chui vào bãi cỏ, chia nhau một gói. Không có nước sôi, cả hai đứa đều ăn sống.
Cậu còn ăn ngon lành hơn cả tôi, tôi không nhịn được đưa tay lau vết bột gia vị dính bên mép cậu, trêu:
“Anh ăn như trăm năm chưa thấy mì tôm vậy đó.”
Cậu cụp vai xuống:
“Mẹ anh không cho anh ăn mấy thứ này.”
Tôi sững người, bàn tay nhỏ khựng lại bên má trái của cậu, nơi đó in hằn vài vết tay.
Cậu cười nhạt:
“Không sao đâu, anh quen rồi. Em đúng là sướng, ngày nào cũng được tự do.”
Đó là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy cười trước mặt người khác. Nhưng nhìn nụ cười ấy, mắt tôi lại cay xè.
Cậu ấy ghen tị với sự tự do của tôi. Còn tôi lại ghen tị với gia đình ba người của cậu, với việc có người quan tâm quản lý.
Nếu được chọn, thật ra tôi cũng chẳng muốn “tự do” như vậy.
Hôm đó, hai đứa cùng nhau ước nguyện với ngôi sao gấp từ giấy kẹo.
Sau đó, cùng nhau chôn nó dưới gốc cây. Để dễ tìm lại sau này, cậu ấy còn làm thêm một lá cờ nhỏ từ bao mì gắn lên trên.
Chỉ là… chưa kịp quay lại thực hiện lời ước, cậu ấy đã chuyển nhà cùng gia đình.
14.
“Hồi đó, vừa thấy anh là em gọi ‘anh trai’ liền.”
Tiêu Lễ nhớ lại chuyện cũ, cuối cùng cũng dịu lại, khoé mắt ánh lên sự dịu dàng hiếm thấy.
Lúc này tôi mới chợt nhận ra, chẳng trách lúc chơi Liên Quân, tôi gọi người khác là “anh trai” thì anh giận, còn gọi anh, thì anh vui như mở hội.
Tôi nói:
“Thật ra… có khi nào là vì… hồi đó anh chưa bao giờ nói tên cho em biết?”
Tiêu Lễ lập tức đáp:
“Là do em chưa từng hỏi.”
“Vậy anh phát hiện ra em chính là con bé ‘bẩn thỉu’ ngày xưa bằng cách nào?”
Tiêu Lễ lấy từ ví ra một tấm bưu thiếp. Mực in đã nhạt màu theo thời gian, nhưng nụ cười của cô bé trong ảnh vẫn rạng rỡ.
Góc trái phía dưới in nghệ danh tôi dùng hồi làm mẫu nhí “Tiểu Thố Đường Đường”.
“Lớn rồi, anh vẫn chưa từng quên em.”
Ngón tay cái của Tiêu Lễ vuốt nhẹ một góc bưu thiếp, trong mắt như có ánh sáng le lói.
Anh nói:
“Thời đại Internet, muốn tìm một người đâu có khó. Một đêm nọ, anh thử tra tên nghệ danh lúc nhỏ của em, rồi lần ra được tên thật, Lâm Ốc Ốc, người mẫu ảnh của một công ty.”
Nghe anh nói xong, tôi cúi đầu, hai tay xoắn lấy góc chăn, bất an.
“Vậy chắc… anh cũng thấy mấy lời đồn xấu xí về em trên mạng rồi?”
Tiêu Lễ khẽ ừ một tiếng. Tim tôi chùng xuống.
Nhưng rồi tôi nghe thấy anh nói:
“Nhưng tin đồn sẽ chấm dứt nơi người hiểu chuyện. Lâm Ốc Ốc, anh không dùng tai để yêu em.”
Tôi ngẩng đầu lên, mặt đỏ ửng.
Anh nhẹ nhàng vén tóc trên vai tôi, mỉm cười nói:
“…Cũng không dùng mắt.”
Đêm đó, Tiêu Lễ ngồi tựa đầu giường tôi. Anh để tôi tựa vào lồng ngực, nghe nhịp tim của anh, tôi ngủ một giấc yên bình hiếm có.
Nửa đêm, anh nhận được một cuộc điện thoại.
Tôi lúc đó mơ màng, anh chỉ khẽ hôn trán tôi rồi bước ra khỏi phòng bệnh.
Tôi tưởng là bệnh viện có chuyện cần gọi anh, nên cũng không để tâm.
Nhưng đến tận trưa hôm sau vẫn không thấy anh quay lại. Tôi không nhịn được mà gọi cho anh mấy cuộc, nhưng chẳng cuộc nào được bắt máy.
Linh cảm bất an cứ dâng lên trong lòng, khiến tôi thấp thỏm không yên.
Cô y tá tới thay chai nước biển cho tôi nhìn tôi, trông có vẻ muốn nói gì đó.
Cô ấy do dự một lúc rồi quay lại bên giường tôi.
“Xin hỏi, chị là bạn gái của bác sĩ Tiêu đúng không?”
“Vâng, là tôi.”
“Bác sĩ Tiêu… xảy ra chuyện rồi.”
15.
Tôi bấm vào đường link mà cô y tá gửi, là một đoạn video quay lại cảnh một bác sĩ ngoại khoa ở bệnh viện tuyến đầu hành hung người khác. Video được đăng lên mạng từ nửa đêm hôm qua, đến sáng nay đã gây xôn xao dư luận.
Video không có mở đầu, vừa vào là cảnh Tiêu Lễ đang đè Thẩm Khải xuống đất đánh.
Góc quay cực kỳ hiểm hóc, bắt trọn gương mặt của Tiêu Lễ rõ mồn một.
Ở cuối video, khi ống kính lướt qua cửa nhà tôi, hình ảnh đã bị xử lý kỹ càng.
Mặt tôi và cả số nhà đều bị làm mờ bằng hiệu ứng mosaic.
Rất rõ ràng, đoạn video này nhằm vào Tiêu Lễ. Nhưng chắc chắn không phải mẹ tôi hay Thẩm Khải tung ra.
Mẹ tôi trình độ văn hóa không cao, lại dốt công nghệ. Còn Thẩm Khải… vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu.
Cô y tá nói với tôi, chàng trai bị đánh trong video bị đâm nhiều nhát, được xe cấp cứu chở tới lúc bốn giờ sáng, vẫn đang được cấp cứu.
Tiêu Lễ trở thành nghi phạm lớn nhất, bị cảnh sát dẫn đi ngay trước khu dân cư xảy ra vụ việc.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, thái dương giật liên hồi đau nhói.
Tôi xem đi xem lại đoạn video đó mấy lần, đột nhiên phát hiện một chi tiết bất thường.
Nếu video do ai đó cầm điện thoại quay lén thì rõ ràng là không thể.
Vì hành lang nhà tôi rất sạch sẽ, không có bất kỳ đồ đạc nào có thể dùng để ẩn nấp.
Nếu không phải người quay, thì chỉ có thể là… camera giám sát.
Là loại camera siêu nhỏ, cực kỳ khó phát hiện, kiểu như camera siêu nhỏ gắn ngụy trang dạng kim tiêm…
Nghĩ tới đây, sống lưng tôi lạnh toát.
Tôi cầm điện thoại lên, vừa định gọi cho Thẩm Mặc thì bất ngờ bị một bàn tay giật lấy.
“Anh Tiêu gọi bảo tớ tới viện. Ốc Ốc, cậu không sao chứ?”
Thẩm Mặc nhìn thấy video đang phát dang dở ở giao diện sau của tôi, cau mày:
“Chuyện này… cậu biết rồi à?”
“Thẩm Mặc, giúp tớ một việc.”
Tôi túm lấy cánh tay cậu ấy, cố ngồi dậy khỏi giường.
“Tớ vừa nhớ ra một chuyện rất quan trọng. Làm ơn chở tớ tới tiệm xăm một chuyến.”
“Đến đó làm gì?”
Thẩm Mặc chặn tôi lại:
“Cậu đừng hành động bừa! Có gì thì để tớ còn biết đường nói với anh Tiêu.”
“Tớ muốn kiểm tra camera. Có chuyện tớ cần xác minh.”
Tôi nói, mắt đỏ hoe:
“Chỉ khi nào Tiêu Lễ có chuyện, tớ mới thật sự gặp chuyện. Làm ơn… giúp tớ.”
Cuối cùng, Thẩm Mặc cũng đồng ý:
“Được, tớ đưa cậu đi.”
16.
Bãi đỗ xe ngầm u ám của bệnh viện, Thẩm Mặc đỡ tôi đi rất chậm. Cậu ngượng ngùng bảo hôm nay xe đỗ hơi xa.
Khi đến bên xe, Thẩm Mặc mở cửa trước để bỏ túi xách của mình vào.
Còn tôi thì sững người trước loạt dấu chân ướt sũng in đầy trên mặt sàn. Những dấu chân đó cứ như đã vòng quanh xe Thẩm Mặc không biết bao nhiêu vòng — trong lòng tôi dâng lên một linh cảm chẳng lành.
“Phạch.”
Cửa xe đối diện khép lại.
Tôi nhìn qua ô kính, thấy Thẩm Mặc đã ngã gục xuống ghế sau, còn phía đối diện xe, là một bóng người cao lớn đang đứng.
Tôi lùi về một bước, cổ họng như bị bóp nghẹt, không phát ra nổi âm thanh nào.
Cố Nghiêm ung dung châm điếu thuốc, rít một hơi sâu rồi từ từ nhả khói.
Anh ta nhìn tôi, qua làn khói mỏng mờ ảo, nở một nụ cười nhàn nhạt.
“Chị à, định đi đâu vậy? Để em chở đi.”
Tôi chưa kịp bước được bao nhiêu, đã bị anh ta bắt lấy.
Giống như một con chim ưng săn mồi, anh ta siết chặt cổ sau tôi, những ngón tay lạnh toát cọ nhẹ lên động mạch.
Như thể đang cảnh báo tôi, chỉ cần anh ta muốn, một tay cũng có thể bóp gãy cổ tôi bất cứ lúc nào.
Đúng lúc ấy, có một chiếc xe con chạy tới từ phía trước. Tôi vừa định kêu cứu.
Anh ta liền ghé sát, thì thầm bên tai tôi:
“Suỵt… nếu muốn cứu bác sĩ Tiêu, thì chị phải biết nghe lời.”
Tôi siết chặt nắm tay, trơ mắt nhìn chiếc xe con lướt qua trước mặt.
Cố Nghiêm hài lòng nắm lấy tay tôi:
“Đi thôi, chị.”
Tôi bị dẫn lên xe, nhìn Thẩm Mặc nằm bất tỉnh ở hàng ghế sau, hỏi:
“Cậu đã làm gì bạn tôi?”
“Không sao đâu, giống như uống say rồi ngủ một giấc thôi.”
Cố Nghiêm cười nhạt:
“Ngủ một tí là tỉnh lại ngay ấy mà.”
Anh ta tự tay thắt dây an toàn cho tôi, vừa làm vừa dỗ dành như đang nựng trẻ con:
“Sao vậy chị? Đừng trưng ra cái vẻ mặt đó nữa, nhìn thấy em lại thấy áy náy.”
“Tấm video trên mạng… là cậu đăng lên phải không?”
“Ừ, cảnh bác sĩ Tiêu anh hùng cứu mỹ nhân á? Hiệu ứng hơi chán, nên em sửa lại tiêu đề tí, để anh ấy nổi tiếng chút.”
Cố Nghiêm vẫn cười nói tỉnh bơ như chẳng có chuyện gì xảy ra, còn tôi thì nghe mà lạnh cả sống lưng.
“Nhưng mà, anh ta xuống tay nhẹ quá. Với thể loại rác rưởi như em trai chị, đáng lẽ phải chết mới đúng.”
Ánh mắt Cố Nghiêm tối sầm lại, anh ta dụi tắt điếu thuốc trong tay:
“Ai bảo nó cứ bắt nạt chị mãi.”
“Vậy… người đâm Thẩm Khải là cậu?”