Kẹo Sữa Bạch Thố - Chương 4
“…”
Tiêu Lễ tức không nói nên lời:
“Lâm Ốc Ốc, em có thể có một chút ý thức an toàn được không?”
Tôi vẫn không hiểu nổi, cuối cùng Tiêu Lễ đành dịu giọng:
“Thôi, dù sao từ giờ về sau… đã có tôi ở đây rồi.”
11.
Vừa về đến nhà, tôi đã được thể nghiệm đủ kiểu “niềm vui” mà câu nói “dù sao đã có tôi ở đây” của Tiêu Lễ mang lại.
Tôi không biết nấu ăn, trong nhà đến một cái nồi tử tế cũng không có.
Tiêu Lễ vừa đến, nồi có luôn, cơm nóng canh nóng cũng đầy đủ. Mấy bữa cơm ba bữa mà hồi nhỏ tôi chưa từng được ăn cùng cha mẹ, giờ đều được Tiêu Lễ bù lại.
Ăn tối xong tôi nổi hứng muốn tự mình gội đầu, cuối cùng vẫn bị Tiêu Lễ giành lấy làm hộ.
“Em phẫu thuật ruột thừa chứ có phải bị liệt đâu…”
“Trong mắt tôi, em liệt cũng đâu phải ngày một ngày hai.”
“…”
Tiêu Lễ kéo một cái ghế vào phòng tắm, tôi ngồi lên ghế, vừa ngồi vừa lướt mấy video trai đẹp.
Biến hình với kiếm ánh sáng, vuốt cổ, lắc hông… xem đến nỗi khoé miệng tôi sắp dính luôn vào vai rồi.
“Lâm Ốc Ốc, ngẩng đầu lên.”
Một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía trên đỉnh đầu.
Tôi theo phản xạ ngẩng đầu, khoé miệng vẫn còn treo nụ cười, vừa ngước lên đã thấy Tiêu Lễ đang cởi khuy áo sơ mi của mình.
Lộ ra đường nét cổ và xương quai xanh hoàn hảo không tì vết.
Tôi ngậm miệng lại, nuốt nước bọt.
“Còn muốn xem nữa không?”
“Có.”
“Chọn một trong hai.”
Anh dùng cằm chỉ về phía bồn rửa mặt.
Cần gì chọn chứ?
Tôi lập tức gỡ cài ứng dụng Douyin, đặt điện thoại lên bồn.
Tôi nhìn vào gương, thấy bóng dáng thẳng tắp của Tiêu Lễ đang đứng phía sau. Ngón tay anh dài, trắng, đang nhẹ nhàng xoa bóp giữa tóc tôi.
Không thể không thừa nhận, đúng là một bữa tiệc thị giác. Ôi trời, thơm thật.
Xem một lúc, đầu óc tôi bắt đầu bay xa.
“Em cười gì đó?”
Anh cúi người, sát vào tai tôi hỏi nhỏ.
“Em đang nghĩ, không biết sau này lúc em sinh con, anh có chăm em giống thế này không?”
“Bác sĩ sản khoa còn không muốn sinh con, em cũng đừng sinh.”
Tôi vừa định cảm động, Tiêu Lễ lại nói tiếp:
“Chăm em một người thôi chưa đủ mệt à?”
Tôi trừng mắt:
“Tiêu Lễ, ý anh là gì đó?”
“Tôi nói…”
Anh nhẹ nhàng véo má tôi, giọng dịu dàng:
“Suốt quãng đời còn lại, chỉ cần có một ’em bé’ là em, là đủ rồi.”
12.
Để chăm sóc cho tôi, Tiêu Lễ bận rộn là vậy, cũng xin nghỉ phép năm.
Trong mấy ngày đó, anh gần như chăm tôi đến mức không chê vào đâu được, thậm chí còn bổ sung từng món đồ thiếu trong nhà tôi một cách tỉ mỉ.
Khi anh mở tủ lạnh nhà tôi ra, nhìn thấy cả ba ngăn đều chật kín mỹ phẩm và mặt nạ dưỡng da, cuối cùng cũng vừa tức vừa buồn cười:
“Xem ra tiên nữ đúng là chỉ sống bằng sương sớm thôi nhỉ. Lâm Ốc Ốc, cái tủ lạnh đựng mỹ phẩm tôi mua cho em đâu rồi?”
Tôi nằm ườn trên sofa kiểu ‘thánh lười họ Cát’, vừa gặm quả chuối vừa đáp:
“Anh mua cái đó lâu rồi mà, giờ nó nổ tung rồi.”
Cười chết, hôm sau phòng thay đồ nhà tôi đã có thêm một cái tủ lạnh hai cánh.
Sau khi Tiêu Lễ chuyển hết đồ dưỡng da qua đó, cuối cùng cũng có thể xử lý cái tủ lạnh trong bếp. Anh nói:
“Con gái chăm da bên ngoài quan trọng, nhưng điều dưỡng từ bên trong cũng không kém. Mà cách điều dưỡng tốt nhất là ăn uống.”
Tôi cười bảo:
“Được thôi, em nghe anh hết. Miễn đừng vỗ béo em thành heo là được.”
Nhìn bóng lưng Tiêu Lễ bận rộn, lòng tôi chợt thấy ấm áp. Sau ba tháng, lại có người quan tâm tôi từng li từng tí, cảm giác đó… thật tuyệt.
Sau bữa tối, Tiêu Lễ ra ngoài mua đồ. Tôi ở nhà vừa xem phim vừa ‘dưỡng sinh’.
Chưa được bao lâu, chuông cửa vang lên.
Tưởng đâu Tiêu Lễ quên lấy chìa khoá xe, tôi ra mở cửa — không ngờ lại là mẹ tôi, người mà một năm tôi gặp chưa chắc được một lần.
Kính râm chưa tháo, tay xách chiếc túi LV bản sao. Hôm nay không biết là ngày gì, không chỉ tự đến mà còn dắt theo đứa em trai cùng mẹ khác cha của tôi.
Mẹ tôi với tôi vốn chẳng có tình cảm, còn thằng em kia thì khỏi phải nói.
Vừa nhìn thấy tôi, Thẩm Khải đã cười đểu:
“Chị à, không ngờ ở nhà để mặt mộc mà xấu đến vậy luôn đó.”
Tôi đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng:
“Em năm nay 20 rồi đó, mà còn chưa cao bằng chị mang giày cao gót. À, lùn thì thôi đi, còn xấu nữa.”
“Con mẹ nó…”
Thẩm Khải chưa kịp chửi hết câu, mẹ tôi đã nhanh hơn một bước, vung tay tát thẳng vào mặt tôi.
Tôi không đứng vững, đập vào kệ giày bên cạnh.
“Đồ vô ơn! Tao nuôi mày uổng công! Còn dám chặn số tao nữa hả? Sao? Muốn cắt đứt quan hệ mẹ con? Tao nói cho mày biết, pháp luật cũng không cho phép chuyện đó đâu!”
Bà ta dí ngón tay vào mặt tôi, tuôn một tràng mắng chửi.
Tiếng mắng to đến mức bật hết đèn cảm biến cả tầng. Tôi ôm bụng, mồ hôi lạnh chảy dọc sống mũi.
“Con mới mổ xong mà mẹ như vậy đó hả…”
“Ô hô, giờ biết mổ đau rồi sao? Tao ngày xưa vì đẻ mày cũng phải mổ đấy!”
Bà ta xô tôi ra, không thèm cởi giày, xộc thẳng vào phòng ngủ.
“Thẻ ngân hàng đâu? Sau này học phí của em mày khỏi chuyển từng tháng, đưa luôn cho tao cả năm! Nhìn cái mặt mày là tao đã thấy chướng mắt!”
Tôi ngồi thụp xuống đất, còn Thẩm Khải thì cũng ngồi xổm xuống theo. Bàn tay béo ú thò lên sờ mặt tôi:
“Chị à, nghe mẹ nói năm chị 5 tuổi đã làm mẫu nhí. Ha ha, cái giới người mẫu của mấy người loạn không vậy?”
“Biến!”
Tôi quay mặt đi, lại bị nó túm lấy.
Nó liếc nhìn đôi dép nam đặt trên kệ giày, cười nhếch mép:
“Thì ra trong nhà có đàn ông nên mới không cho mẹ đến? Chị, chị lẳng lơ vậy sao chưa kiếm được đại gia nào? Nhanh nhanh tìm đi chứ, em ra trường còn mong chị mua cho con xe mà chạy đấy!”
Tôi dốc hết sức đẩy nó ngã lăn quay ra sàn, nằm chổng vó như con rùa lật ngửa, lâu ơi là lâu mới lồm cồm bò dậy.
Nó xấu hổ hóa giận, túm lấy tóc tôi, vừa lôi vừa gào:
“Mẹ ơi, mau ra đây! Con mới chọc chị vài câu mà chị đánh con toé máu luôn nè!”
Mẹ tôi nghe vậy, giày cao gót nện thình thịch chạy tới, chẳng hỏi han trắng đen gì, giơ chân đạp thẳng vào bả vai tôi:
“Lâm Ốc Ốc, mày điên rồi à? Mới bệnh một cái mà tưởng mình là bà hoàng chắc?”
“Mẹ ơi, chị ấy đúng là nữ hoàng rồi đó. Lúc còn làm người mẫu tạp chí, đám con trai lớp con tranh nhau xem bộ ảnh bikini của chị ấy đó…”
Thẩm Khải vừa nói, cái miệng đã sán sát đến mặt tôi.
Lúc tôi đau đến sắp không chịu nổi nữa, bàn tay của Thẩm Khải đột nhiên lơi ra.
Nó lại một lần nữa ngã chổng vó trước mặt tôi.
Bóng tối trước mắt tan đi, tôi thấy một đôi giày trắng.
Tiêu Lễ chắc vừa từ hầm xe chạy lên, thở có phần gấp gáp. Anh nhìn chằm chằm vào Thẩm Khải đang nằm dưới đất, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Mẹ tôi từng gặp Tiêu Lễ rồi, không chỉ vì anh từng là bạn trai cũ của tôi, mà vì anh từng phẫu thuật cho chồng hiện tại của bà ta.
Bà ta vốn vẫn nể Tiêu Lễ vì anh là ‘ân nhân cứu mạng’.
Có lẽ bà ta không ngờ được, Tiêu Lễ lại quay lại với tôi.
Trong chốc lát, bà ta đứng sững như phỗng, không nói được gì.
“Cháu chào cô, đây là con trai của cô với chú Thẩm đúng không?”
Tiêu Lễ mặt không cảm xúc, gỡ đồng hồ và kính viền bạc trên mũi xuống, đặt từng món lên tủ cạnh cửa.
“À… đúng vậy. Bác sĩ Tiêu, xin lỗi cháu nhé. Cô không biết cháu cũng ở đây, không thì đã mang ít trái cây đến rồi…”
Mẹ tôi còn chưa nói xong, tiếng la thất thanh của Thẩm Khải đã vang lên từ trong nhà.
Tôi chưa từng thấy Tiêu Lễ như vậy. Trong ấn tượng của tôi, anh luôn điềm tĩnh, biết kiểm soát cảm xúc.
Nhưng lúc này, anh đang nắm cổ áo Thẩm Khải, đấm từng cú nặng nề lên cằm nó một cách điên cuồng.
Mẹ tôi tỉnh ra, vội nhào đến can, nhưng lúc đó Thẩm Khải đã mặt mũi bầm dập.
Tiêu Lễ dùng tay dính máu mũi của Thẩm Khải, ghét bỏ lau lên áo nó.
“Tôi không đánh phụ nữ. Nhưng với điều kiện, mấy người đó không được đụng đến Lâm Ốc Ốc.”
Tiêu Lễ nhìn mẹ tôi, môi khẽ nhếch lên cười lạnh.
Mẹ tôi vốn kiểu chỉ mạnh mồm ở nhà, bị cảnh tượng Tiêu Lễ tẩn Thẩm Khải như vậy dọa cho mất vía.
Không nói câu nào, bà ta vội vã đỡ thằng con trai đang nằm sõng soài dưới đất rồi rút lui.
Tiêu Lễ cởi áo khoác, choàng lên vai tôi, bế tôi lên rồi lao ra ngoài.
Cứ mỗi lần tôi run rẩy trong vòng tay anh, anh lại nói một câu xin lỗi.
Rõ ràng lỗi không phải do anh, vậy mà lúc khởi động xe, tay anh vẫn run.
Tôi trêu anh:
“Lúc cầm dao mổ tay còn chẳng run mà?”
“Lâm Ốc Ốc, nếu có chuyện gì xảy ra với em…
Cả đời này anh sợ mình không cầm nổi dao mổ nữa.”
“Tại sao chứ…”
“Nếu chết, thì cùng nhau chết.”
13.
May mà tôi không nghiêm trọng như Tiêu Lễ nói, nhưng cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Vết mổ của tôi bị bục, tôi lại bị đẩy vào phòng mổ lần nữa. Máu thấm ướt hai lớp quần áo, Tiêu Lễ đích thân khâu lại cho tôi một lần nữa.
Lần này tôi tỉnh táo hoàn toàn, suốt quá trình đều nhìn anh.
Anh im lặng hơn nhiều so với lần trước. Không nói lời nào, đeo khẩu trang, nhưng vì một ca mổ nhỏ đến không thể nhỏ hơn này… mắt Tiêu Lễ đã đỏ lên mấy lần.
Sau khi tôi được đẩy về phòng bệnh, không lâu sau Tiêu Lễ cũng vào theo.
Anh bóc một viên kẹo, đút vào miệng tôi.
Vị ngọt của kẹo sữa lan tỏa khắp miệng, cả người tôi cũng thả lỏng hơn đôi chút.
“Lại là kẹo Bạch Thố.”
“Ừ.”
Tiêu Lễ lên tiếng, giọng khàn đặc.
“Vì anh thích.”
“Tại sao thích?”
“Hồi nhỏ ba mẹ không cho ăn vặt, nên cả tuổi thơ, anh chỉ nhớ mỗi vị của nó.”
Tiêu Lễ cúi đầu, cẩn thận gấp tờ giấy bọc kẹo.
Cuối cùng, anh đặt một ngôi sao gấp từ giấy kẹo vào lòng bàn tay tôi.
Tôi nhìn ngôi sao quen thuộc ấy, tim co rút lại một cách dữ dội. Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt đã nhòe đi vì nước.
Tiêu Lễ nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, mỉm cười:
“Cuối cùng cũng nhớ ra rồi đúng không?”