Kẹo Sữa Bạch Thố - Chương 3
8.
Xem ra tôi với Tiêu Lễ… tám chín phần là quay lại với nhau rồi.
Buổi trưa, anh đích thân đút tôi ăn một bát hoành thánh, rồi còn ở lại chơi Liên Quân với tôi.
Tiêu Lễ cứ đánh cho team bên kia còn tí máu rồi thản nhiên để tôi lao lên last hit giành mạng.
Thắng liền ba ván, tâm trạng tôi sung sướng như mở tiệc.
Tôi cười tít mắt:
“Em nhớ hồi trước anh không thích em chơi Liên Quân mà?”
Tiêu Lễ lạnh nhạt đáp:
“Vì mỗi lần chơi thua, em lại quay ra gọi đồng đội ‘anh ơi cứu em với’.”
Tôi không phủ nhận, chỉ hì hì cười trừ:
“Tiểu ca ca~ được anh bảo kê thật là thích ghê~”
Không biết có phải tôi tưởng tượng không, mà lúc tôi gọi anh là tiểu ca ca, khóe môi Tiêu Lễ hình như… hơi nhếch lên một đường cong vui vẻ?
Anh nghiêng đầu nhìn tôi:
“Thích không?”
“Thích!”
“Ừ, vậy từ nay mỗi mùa rank, anh đều dắt em leo lên Cao Thủ.”
Tiêu Lễ vừa nói vừa kéo chăn lại cho tôi, giọng nhẹ nhàng:
“Chiều nghỉ ngơi đi. Tối nay anh có hai ca mổ, có thể tới muộn một chút.”
“Không cần anh tới đâu.”
Tôi cắt lời, nói:
“Tối nay nhỏ bạn thân của em tới trực hộ rồi, anh tan ca thì cứ về nghỉ ngơi.”
Thấy khóe môi Tiêu Lễ có dấu hiệu… tụt mood, tôi vội vàng giải thích:
“Không phải em không muốn gặp anh, mà là nếu vì em mà anh mệt quá thì em sẽ xót.”
Tiêu Lễ cúi người xuống gần sát mặt tôi, khẽ cười nói:
“Lâm Ốc Ốc, trước kia em quấn lấy anh suốt đêm không cho ngủ, sao không biết xót anh tí nào hả?”
Tôi còn chưa kịp tiêu hóa câu nói đó, thì anh đã quay người rời đi.
Trước khi đi còn hôn nhẹ lên lúm đồng tiền của tôi một cái.
Tôi càng lúc càng không hiểu nổi Tiêu Lễ nữa.
Anh chủ động hơn, nhưng lại chẳng giống người đang cưa lại người yêu cũ.
Chẳng hạn như vừa nãy… dường như chỉ là vô tình chạm nhẹ vào má tôi, vậy mà khiến tim tôi cứ như bị lên dây cót, đập loạn không kiểm soát.
9.
Chiều đó, y tá giảm cho tôi hai chai truyền nước. Cuối cùng tôi cũng được một giấc ngủ yên ổn.
Tỉnh dậy thì trời đã tối hẳn, bên giường là một bóng người cao lớn đang ngồi.
Anh chống khuỷu tay lên giường, một tay đỡ cằm. Mái tóc lòa xòa rũ xuống trán, lộ ra đường chân mày sắc nét, ngũ quan góc cạnh, nổi bật dưới ánh đèn mờ.
Tôi ngẩn ra:
“Cố Nghiêm? Sao anh lại ở đây?”
Cố Nghiêm khẽ cười, chiếc khuyên môi bạc ánh lên chút ngang ngạnh bất cần:
“Chị lễ tân có việc đột xuất, không tới được.”
“Tôi nói này, anh ngồi đây cũng không tiện đâu. Giờ này khuya lắm rồi đó.”
Không những không rời đi, Cố Nghiêm còn lôi ra một hộp bánh ngọt, đưa đến sát miệng tôi dụ dỗ:
“Sếp mà nằm viện, đàn em tôi phải có chút thành ý chứ?”
“Tôi tí nữa tự ăn được.”
Tôi liếc nhìn ra ngoài cửa, rồi cười cười với anh ta:
“Tôi nhớ tuyến metro số 5 chuyến cuối là 10 giờ rưỡi mà?”
“Chị gái ơi, tôi lái xe đến.”
“Ồ…”
Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên ngượng ngập. Tôi ôm chăn, cố ý ngáp hai cái rõ to:
“Kỳ lạ thật, sao tôi lại buồn ngủ nữa rồi nhỉ…”
“Gấp gáp đuổi tôi thế à?”
Cố Nghiêm tiến sát lại, giọng trầm như từ loa phát thanh Bluetooth đời xịn:
“Hay là chị sợ bạn trai cũ – loại chất lượng cao nhưng số lượng thấp – của chị cũng làm ở bệnh viện này?”
“Suỵt!”
Tôi hốt hoảng bịt miệng anh ta lại, lòng bàn tay truyền tới tiếng cười trầm thấp bị nén.
Đôi mắt đào hoa của Cố Nghiêm lúc này đầy ý cười, lấp lánh không đứng đắn.
Tôi vội rút tay về, anh ta bĩu môi:
“Chị ơi, có phải mình đang ngoại tình đâu. Sợ gì chứ?”
Tôi đỏ mặt giải thích:
“Thật ra hôm nay tôi với ảnh vừa mới… nối lại. Nếu để ảnh thấy tôi ban đêm còn ngồi cười nói với trai lạ…”
Cố Nghiêm mỉm cười, gật đầu:
“Hiểu rồi. Tôi về.”
Tôi thở phào một hơi, nhưng chưa kịp yên lòng thì…
Cố Nghiêm vừa bước ra khỏi phòng đã chạm mặt với Tiêu Lễ.
Hai người đàn ông cao gần mét chín suýt nữa thì đụng vào nhau.
Cố Nghiêm đút hai tay vào túi quần, cười nửa miệng đầy cà khịa:
“Xin lỗi bác sĩ, đi gấp quá, suýt va phải anh.”
Tiêu Lễ đẩy gọng kính bạc, mặt lạnh như hồ nước đóng băng.
Không thèm đáp, anh đi thẳng về phía tôi.
Tôi vội nặn ra một nụ cười cường điệu chào đón.
Nửa tiếng sau, khi Cố Nghiêm đã rời đi, Tiêu Lễ mới chịu lên tiếng.
Anh liếc sang hộp bánh trên tủ đầu giường, ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì.
“Cái người ‘chị em tốt’ mới đi, nhìn quen quen.”
Tôi mặt đỏ bừng, cười gượng:
“À… cô bạn ở tiệm em bận nên không đến được, bạn vừa rồi là nhân viên mới – thợ xăm, tên Tiểu Cố. Mới làm ba tháng nên anh chắc chưa gặp…”
“Chỉ ba tháng.”
Tiêu Lễ nhìn tôi, khẽ cười:
“Chia tay em ba tháng, mà tôi cảm giác như… ba năm vậy.”
Nghe xong, tôi sững người.
Tôi không ngờ Tiêu Lễ lại xem trọng mối quan hệ của chúng tôi đến vậy.
Tôi nắm lấy tay anh, dịu dàng nói:
“Cưng à, để sau này em bù cho anh nhé?”
“…Em cứ lo dưỡng bệnh cho tốt đã.”
Nói rồi, anh đứng dậy bỏ đi.
Tôi tưởng anh ngại ngùng, ai ngờ là đi vào nhà vệ sinh… rồi bê ra một chậu nước nóng.
Anh nhìn tôi:
“Cởi ra.”
Hơi nước mờ mịt phủ khắp phòng, tôi nắm chặt mép áo, còn ngại hơn cả anh.
Tiêu Lễ cử động cực kỳ nhẹ nhàng, giúp tôi lau người sạch sẽ, thay một bộ đồ sạch mới.
Khăn nóng trong tay anh tránh vết mổ một cách cẩn thận, chỉ lau những phần da còn lại.
Tới chỗ hình xăm, sắc mặt anh lại đen thui:
“Đừng xăm nữa. Tổn thương mô da, dễ gây nhiễm trùng. Yêu nhau có nhiều cách thể hiện, không nhất thiết phải làm thế.”
Tôi cười, vòng tay qua cổ anh:
“Vậy xin hỏi bác sĩ Tiêu, đứng ở góc độ y học, anh khuyến nghị hình thức thể hiện nào nhất?”
Tiêu Lễ đang nghiêm túc chỉnh lại áo bệnh viện cho tôi, không trả lời.
Tôi bị ngó lơ, bèn hừ một tiếng ra chiều phật lòng.
Anh nghe xong khẽ cong khóe môi, nhàn nhã cài khuy cuối cùng.
Đột nhiên, anh cúi người, hôn tôi không báo trước.
Nụ hôn ấy, với một bệnh nhân mới mổ xong như tôi… đúng là hơi quá tải.
Chỉ vài giây, tôi đã phải lên tiếng cầu xin tha mạng.
Anh lại tiếp tục hôn lên tai tôi, giọng trầm quyến rũ:
“Cách này gọi là ‘trao đổi dopamine’.”
Nghe xong, tôi cười nham hiểm, tay đặt lên vai anh:
“Cách này hay đó. Hay là mình trao đổi thêm một lần nữa?”
Tiêu Lễ không để tôi được như ý.
Đầu ngón tay anh lướt qua sống mũi tôi:
“Thêm một lần nữa, là em ra mồ hôi đấy.”
Nói xong, anh xách chậu nước đi ra ngoài.
Tôi dùng mu bàn tay chạm vào đôi môi vẫn còn hơi tê.
Mặt thì đỏ như gấc.
Con mồi năm xưa bây giờ lại quay ra tán tỉnh tôi?
Thật sự là quá phi logic.
Là Tiêu Lễ thức tỉnh rồi… Hay là tôi đã xuống phong độ?
10.
Sau đó, tôi luôn muốn gỡ gạc lại một ván với Tiêu Lễ. Nhưng cho đến tận ngày tôi xuất viện, anh ấy vẫn không cho tôi cơ hội nào cả.
Tôi ngồi ở mép giường, nhìn Thẩm Mặc và Tiêu Lễ phối hợp hỗ trợ nhau thu dọn từng món hành lý của tôi. Cuối cùng cũng được xuất viện, trong lòng hơi kích động.
“Anh Tiêu, còn gì cần em bê xuống không?”
Thẩm Mặc chống tay lên khung cửa thở hổn hển, hỏi.
“Ừm.”
Tiêu Lễ dùng cằm chỉ về phía hai vali to đặt ở cửa.
“…”
Thẩm Mặc cuối cùng cũng phát hiện có gì đó sai sai:
“Sao em nhớ lúc Ốc Ốc nhập viện đâu có nhiều đồ như vậy?”
Tiêu Lễ: “Đó là đồ của tôi.”
Tôi và Thẩm Mặc đều sửng sốt, gần như đồng thanh:
“Đều là hành lý của anh?”
“Cốp xe tôi đầy rồi, nên mang lên một phần để ở văn phòng. Tiểu Thẩm, phiền cậu chuyển giúp sang xe cậu nhé.”
Tiêu Lễ nói xong với Thẩm Mặc, lại nhìn tôi một cái:
“Tối nay tôi sẽ dọn đến nhà Lâm Ốc Ốc.”
Thẩm Mặc xoa eo, cười đầy ẩn ý:
“Vậy thì anh Tiêu nên giữ sức đấy nhé. Được rồi, đã vậy thì mấy việc nặng nhọc này cứ để em lo! Anh chăm sóc tốt cho Ốc Ốc nha.”
Cảm động ghê luôn, đúng là bạn thân chí cốt của tôi.
Tôi nắm tay Tiêu Lễ, nhướng mày nhìn anh:
“Cuối cùng cũng nghĩ thông rồi à?”
“Nghĩ thông gì?”
“Dọn qua ở, sống chung với em đó nha.”
Tiêu Lễ mặt vẫn tỉnh bơ, nhưng vành tai đã đỏ lên một mảng:
“Em vừa mổ xong cần người chăm sóc. Em ở một mình, tôi không yên tâm.”
“Nhưng mà nhà em chỉ có một chiếc giường đôi, không có sofa, cũng không dư chăn gối để anh trải dưới đất đâu đó~”
“Anh từng đến nhà em rồi, biết rõ mà.”
Tôi còn định tiếp tục trêu Tiêu Lễ vài câu thì Thẩm Mặc đã kéo hai vali to quay lại.
“Ôi trời ơi, anh Tiêu! Anh đem theo nồi niêu xoong chảo, nồi cơm điện thì thôi đi, sao còn mang cả giường xếp với chăn mền làm gì vậy??”
“…” Tôi cũng thật sự không hiểu nổi.
“Giờ thì cốp xe em cũng đầy luôn rồi!”
Thẩm Mặc nhìn hai cái vali to mà khó xử:
“Giờ sao ta, hay gọi thêm xe khác?”
Tiêu Lễ đang định lấy điện thoại ra thì một giọng nói vang lên từ cửa:
“Chị ơi, nếu cần xe thì dùng xe em đi.”
Má ơi, Cố Nghiêm sao lại tới nữa vậy?
Đã vậy vừa đến là bắt đầu cởi áo khoác, áo hoodie Balenciaga kéo theo sơ mi lót bên trong, vén lên một góc. Lộ rõ cơ bụng rắn chắc nổi bật…
“Tớ thấy cũng được đấy. Ốc Ốc, hay dùng tạm xe cậu nhân viên tiệm cậu nha?”
Thẩm Mặc nuốt nước bọt, nói.
“Chị à, trời hôm nay lạnh lắm, chị mặc phong phanh quá.”
Cố Nghiêm khoác áo lên vai tôi, còn buộc tay áo lại thành nút.
Từ góc độ này, tôi thấy rõ hình xăm nơi eo anh ta. Là một cô gái ôm hoa đứng cạnh mặt trăng.
Tóc ngắn ngang vai, mặt tròn, cười có lúm đồng tiền.
Không cần tôi lên tiếng, Thẩm Mặc đã la oai oái trước:
“Á đù, đẹp trai quá! Cậu xăm hình Ốc Ốc nhà tôi lên bụng luôn hả?”
Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Tiêu Lễ đang nhìn mình. Sắc mặt anh không tốt chút nào.
“Làm gì có chuyện đó, Tiểu Cố thiết kế hình cho studio nhiều lắm mà. Cô gái trong hình xăm môi dày như vậy, chắc chắn không phải tớ rồi.”
Tôi nhìn sang Cố Nghiêm, chờ anh ta giải thích.
Cố Nghiêm cười nói:
“Người xăm trên eo tôi đúng là Lâm Ốc Ốc.”
Tôi: “???”
Giọng không lớn, nhưng sát thương lại cực kỳ cao. Làm tôi – nhân vật chính – đứng hình tại chỗ.
Cố Nghiêm vuốt phẳng vạt áo vừa bị vén lên, cười nhạt:
“Mọi người đừng hiểu lầm, tôi chỉ thấy hình xăm của chị Ốc Ốc đẹp nên lấy cảm hứng, thiết kế một cái gần giống. Cô ấy xăm vì tình yêu, tôi xăm vì nghề nghiệp thôi.”
“…”
Lời giải thích này, rõ là làm người ta hiểu lầm… sâu hơn nữa.
Tiêu Lễ kéo chiếc áo hoodie Cố Nghiêm khoác lên vai tôi xuống, ném sang một bên.
Tôi còn chưa kịp mở miệng, đã bị Tiêu Lễ bế bổng lên.
Anh bế tôi đi qua hành lang bệnh viện, khiến bao người ngoái nhìn.
Tôi vòng tay ôm cổ anh, mấy lần định nói lại thôi.
Mãi đến khi Tiêu Lễ nhẹ nhàng đặt tôi xuống ghế phụ, cài dây an toàn giúp tôi, trong xe chỉ còn lại hai đứa, tôi mới nhịn không được lên tiếng:
“Tiêu Lễ, chuyện hình xăm của Cố Nghiêm, em thực sự không biết gì hết…”
Tiêu Lễ hỏi lại:
“Hình xăm của em là ai xăm?”
Tôi khựng lại, ấm ức đáp:
“Tất nhiên là em tự xăm. Chỗ đó là bụng dưới, chứ có phải mông đâu, em hoàn toàn xử lý được.”
Tiêu Lễ im lặng một lúc rồi hỏi tiếp:
“Xăm bao lâu rồi?”
“Hai tháng.”
Nghe xong, sắc mặt Tiêu Lễ trầm xuống, ánh mắt càng thêm sâu.
Xe chậm rãi rời khỏi bãi đỗ, Tiêu Lễ nhìn chăm chăm vào thanh chắn đỏ trắng phía trước, nhíu mày:
“Hình của cậu ta không giống xăm mới.”
“Ý anh là, thật ra cậu ta xăm trước em?”
“Ừ, hơn nữa chỗ da đó có nhiều vết sẹo cũ mới đè lên nhau, dấu vết xóa xăm. Chứng tỏ hình xăm đó ít nhất đã chỉnh sửa hơn năm lần.”
“Cái gì?”
Tôi kinh ngạc không thôi:
“Cố Nghiêm cậu ta nghiêm túc với công việc đến vậy á?”