Kẹo Sữa Bạch Thố - Chương 2
Tiêu Lễ lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang cười của tôi, bỗng vươn tay xoa xoa mái tóc rối như tổ quạ.
Giọng anh trầm thấp, khàn khàn quyến rũ:
“Lâm Ốc Ốc, chia tay rồi còn đi quyến rũ bạn trai cũ, em cũng thật vô tâm.”
Tôi chặn tay anh lại, tự nhiên đặt lên dưới má, dụi như mèo con, cười tủm tỉm:
“Ai quyến rũ ai, còn chưa chắc đâu nha~”
Tiêu Lễ định rút tay lại, tôi lập tức nhăn mặt giả vờ rên đau.
Anh khựng lại, trầm giọng:
“Lâm Ốc Ốc, tôi không làm người thay thế.”
5.
“Chị đây cũng không nuôi cá cảnh đâu.”
Tôi nắm lấy tay anh, nói:
“Thẩm Mặc không phải gu của em. Anh biết mà, gu em xưa giờ là kiểu lạnh lùng cấm dục như anh.”
Tiêu Lễ: “Ai bảo em… tôi cấm dục?”
“Chứ không phải à? Vậy hồi còn quen nhau, tại sao mỗi tháng chỉ có một lần?”
Tiêu Lễ bật cười khẽ:
“Lâm Ốc Ốc, em vì chuyện đó mà chia tay với tôi à?”
Tôi không trả lời.
Vì đúng là như vậy thật.
Ở bên anh, tôi luôn có cảm giác như đang cướp đoạt thanh niên nghiêm túc nhà lành, hoặc xúc phạm thần linh chính đạo.
Là tôi chủ động theo đuổi Tiêu Lễ.
Phải nửa năm sau mới dám nắm tay, một năm sau mới chạm được môi, đến tận Valentine năm nay, anh mới chịu ghé nhà tôi một lần.
Sau đó…
Cứ như anh lên lịch sẵn.
Mỗi tháng một lần, đúng nghĩa “đúng hẹn như thuế”, không hơn không kém.
Tôi không thể hiểu nổi.
Đều đang ở độ tuổi tràn đầy sức sống, sao anh lại có thể bình thản như thể tu luyện thành tiên vậy?
Một ông bạn trong studio của tôi phân tích:
“Chắc Tiêu Lễ bị… yếu thận.”
Tôi: “Nhưng mỗi lần sức bền của ảnh cũng đâu đến nỗi…”
Cậu ta khịt mũi:
“Thì đó, giữ chất lượng chứ không có số lượng. Chị, không ổn thì đổi đi, thiếu gì trai vừa chất vừa nhiều, còn trẻ trung hơn ảnh.”
Tôi tức giận:
“Chị đâu có khát khô đến vậy! Chị thích Tiêu Lễ vì ảnh học thức cao, có chiều sâu.”
(Chứ đâu phải vì… gương mặt với cơ bụng của ảnh.)
Tôi liếc sang Tiêu Lễ đang ngồi cạnh giường bệnh.
Ừ thì… lâu không gặp, nhìn phát lại muốn… nuốt nước bọt một cái.
Bắt gặp ánh nhìn của tôi, anh đột nhiên nghiêng đầu lại gần:
“Nhớ tôi à?”
“Ừm.”
“Nhớ cũng vô ích. Vết mổ hồi phục, ít nhất ba tháng…”
Tiêu Lễ rút tay ra khỏi bàn tay tôi đang mân mê, lạnh nhạt nói tiếp:
“Thì mới được vận động mạnh.”
Giọng anh cố tình nhấn mạnh vào hai chữ vận động mạnh, tôi biết ngay, anh vẫn đang ghen với Thẩm Mặc.
Tôi kéo áo blouse của anh:
“Em và Thẩm Mặc là bạn thân từ bé đến giờ.”
“Em làm bạn thân với đàn ông? Một thằng đàn ông thẳng bình thường mà chịu được chuyện đó?”
“Nó còn gọi em là ba nữa là. Bạn thân thì nhằm nhò gì?”
Tiêu Lễ bật cười lạnh:
“Tình thú thú vị thật đấy.”
“Huống chi, Thẩm Mặc cậu ta cũng không phải đàn ông thẳng.”
Tiêu Lễ nghe xong, biểu cảm trở nên cực kỳ… phức tạp.
Tôi nói thật:
“Cậu ấy mới chia tay bạn trai. Em sợ cậu ấy nghĩ quẩn nên rủ cậu ấy đi ăn đêm, rồi hai đứa nhảy bài thể dục của Lưu Canh Hồng để giải toả tâm trạng. Ai ngờ…”
(Nhảy ra luôn… viêm ruột thừa cấp tính.)
Tôi biết, đoạn này nhiều thông tin quá.
Với một “trai thẳng” chính hiệu như Tiêu Lễ thì đúng là hơi khó tiêu.
Quả nhiên, Tiêu Lễ cau mày, đứng dậy bước ra ngoài.
Theo hiểu biết nhiều năm của tôi, với độ sạch sẽ ám ảnh của anh thì tám chín phần là đi rửa cái tay vừa bị Thẩm Mặc đụng vào.
Một lúc sau, anh quay lại bên giường, nhẹ nhàng đặt một cái nhiệt kế vào miệng tôi.
Ngón tay dài mảnh khẽ chạm vào sống mũi tôi, thoảng qua mùi nước rửa tay sát khuẩn.
“Lần sau có chuyện gì, gọi cho tôi.”
Anh đột nhiên nói.
Tôi sững lại, rồi khẽ “ừ” một tiếng.
Trong phòng bệnh phút chốc yên tĩnh đến lạ.
Tôi bắt đầu thấy buồn ngủ. Không rõ mình ngủ bao lâu.
Bị mắc tiểu đánh thức lúc trời vẫn chưa sáng, tôi mở mắt đã thấy Tiêu Lễ ngồi cạnh giường, dưới ánh đèn tuýp mờ nhạt, đang đọc sách.
Mắt anh đã ửng đỏ vì thiếu ngủ.
Tôi khẽ động tay, định ngồi dậy, anh lập tức ngẩng đầu.
Thì ra tay tôi vẫn luôn được anh nắm nhẹ trong lúc ngủ.
Anh nghiêng người tới gần:
“Sao lại tỉnh?”
“Em… buồn tiểu.”
Tiêu Lễ khẽ gật đầu, cúi người làm gì đó cạnh giường.
Đến khi tôi nhìn thấy thứ anh cầm trên tay, tôi suýt hét lên.
Một cái túi.
Tôi mới nhớ ra: mình vừa mổ xong, trên người còn cắm ống tiểu!!
Trời ơi… xấu hổ muốn độn thổ, muốn chết tại chỗ!!
Hồi còn yêu nhau, đến mặt mộc tôi cũng không dám để anh thấy.
Ngay cả khi ở khách sạn, Tiêu Lễ trong phòng, tôi cũng phải sang nhà vệ sinh bật hết vòi nước, mở cả vòi sen, vậy mà vẫn không dám… “xì hơi”.
Giờ thì hết.
Cái hình tượng “nữ thần hoàn hảo” mà tôi dày công xây dựng, trong phút chốc… tan tành tro bụi.
Tôi gần như bật khóc:
“Tiêu Lễ, anh đừng… đừng động vào cái túi đó…”
Tiêu Lễ ngẩng đầu, hỏi:
“Đau à?”
“Không phải…”
Mặt tôi đỏ đến mang tai, không dám nhìn anh.
Tôi lí nhí:
“Bẩn…”
Tiêu Lễ không đáp.
Anh mặc kệ tôi, lặng lẽ xử lý túi, rồi đem ra ngoài dọn sạch.
Tôi nhìn bóng lưng anh bận rộn, mắt bắt đầu cay cay.
Từ lúc ba mẹ ly hôn năm tôi bốn tuổi, trừ bà ngoại ra, hình như chưa từng có ai đối xử với tôi tốt như vậy.
Tiêu Lễ quay trở lại, kéo cái chăn che mặt tôi xuống.
“Chui trong chăn làm gì?”
Thấy rõ mặt tôi, anh hơi sững lại:
“Chuyện gì làm em khóc xấu như vậy?”
Anh vừa dứt lời, tôi bật khóc luôn. Nước mắt chảy ròng ròng không kìm được.
“Huhu Tiêu Lễ… hình tượng hoàn hảo của em trong lòng anh… tiêu tùng rồi…”
Tiêu Lễ nghe xong, vừa buồn cười vừa giận:
“Trong mắt em, tôi nông cạn vậy sao?”
Tôi sụt sịt mũi:
“Không phải anh từng vì em xinh xinh thơm thơm mà đồng ý làm bạn trai em à?”
“Không.”
Tiêu Lễ trả lời nhanh như bắn, khiến tôi càng khóc dữ hơn.
Một giây sau, miệng tôi bị nhét một viên kẹo sữa trắng trắng – kẹo Bạch Thố.
Anh cầm vỏ kẹo, như đang tự nhủ với chính mình:
“Là vì thích… mới ở bên nhau.”
6.
Vì một câu nói của Tiêu Lễ đêm qua, tôi lại lấy lại được tự tin.
Sáng hôm sau, cậu bạn thân chí cốt Thẩm Mặc mang hộp cơm đến thăm tôi.
Nhân lúc Tiêu Lễ bận hai ca mổ buổi sáng, tôi tranh thủ nhờ Thẩm Mặc trang điểm cho mình một kiểu trong veo nhưng gợi cảm.
Nhìn gương trang điểm, tôi hài lòng cười:
“Quả nhiên là chuyên gia trang điểm vàng của studio, Thẩm Mặc cậu đúng là có tay nghề!”
“Ơ kìa, rõ ràng là do nền tảng của cậu tốt.”
Cậu ta lắc đầu khiêm tốn, rồi thêm một câu không quên cà khịa duyên dáng:
“Giờ lại có thêm bàn tay vàng của tôi nữa, tối nay không khiến bác sĩ Tiêu xiêu lòng thì phí hết eyeliner với phấn má rồi đấy!”
“Cứ nói mấy lời đó đi, tớ mê nghe lắm.”
Tôi vừa ăn vừa cười, ôm lấy chén nước đường Thẩm Mặc nấu, uống liền ba bát không chừa giọt nào.
Nhưng mới uống xong, tôi bỗng cảm thấy bụng dưới… cục cựa.
Tôi nheo mắt:
“Cậu cho tớ ăn cái gì thế hả?”
Thẩm Mặc cười đầy đắc ý:
“Tớ tra trên mạng đấy nhá. Nước cam hầm củ cải, tác dụng xả khí cực mạnh. Rất thích hợp cho người mới mổ chưa… ‘xả được’.”
Chưa kịp nói xong…
Bùm!
Tôi thả ra một tiếng pặc vang dội, to như pháo giao thừa.
Thẩm Mặc lập tức cười như ngỗng trúng đạn, còn đập tay vỗ đùi như thể đang xem xiếc:
“HAHAHAHA! Được đấy! Làm thêm phát nữa nào! Tớ bao cậu một bữa hoành tráng!”
Tôi ngượng chết, nhưng Thẩm Mặc vừa cười vừa cổ vũ, nên cố gắng… lại bắn thêm vài phát.
Và rồi…
Tôi nhìn thấy Tiêu Lễ.
Anh không biết đã đứng ở cửa phòng bệnh từ lúc nào.
Dựa vào nét mặt ấy… tôi nghi là anh đã nghe ít nhất nửa bản giao hưởng ruột già rồi.
Tôi mặt đỏ như cà chua chín, ngón chân gần như muốn cào rách giường bệnh, thì Tiêu Lễ mở miệng:
“Bệnh nhân giường 07 đã… thông khí. Hôm nay có thể chuyển sang chế độ ăn sau mổ.”
Nói xong, anh đi thẳng, biểu cảm như thể chưa từng nghe tiếng gì hết.
Thẩm Mặc giúp tôi chỉnh lại tóc mái, vừa vuốt vừa dỗ:
“Không sao đâu cưng. Loại pháo to như vậy thường không hôi đâu. Hơn nữa bác sĩ Tiêu còn đeo khẩu trang mà.”
Tôi nằm cứng đơ nhìn trần nhà:
“Giúp tớ đi một chuyến đến tiệm xăm, bảo chị lễ tân tối nay đến đây trông tớ nhé. Dù gì thì… tớ cũng không còn mặt mũi nhìn Tiêu Lễ nữa rồi.”
Thẩm Mặc gật gù bước ra cửa, rồi đột nhiên quay lại, đứng bên giường tôi, nhẹ giọng nói:
“Ốc Ốc, tớ thật lòng nghĩ… nếu hai người thật sự yêu nhau, thì mấy chuyện thế này cũng chẳng quan trọng đâu. Không thì… yêu đương mệt mỏi lắm đấy.”
Tôi chẳng buồn nghe lọt chữ nào.
Thẩm Mặc thấy vậy cũng không ép, chỉ lặng lẽ nhét vài cây son mới mua dưới gối tôi rồi mới rời đi.
7.
Sau khi Thẩm Mặc rời đi, tôi cầm điện thoại nhắn tin cho mẹ – người gần như chưa bao giờ chủ động liên lạc với tôi.
Không ngờ lần này, bà gọi lại rất nhanh.
Tôi vui mừng bắt máy, chưa kịp nghe thấy lời quan tâm thì đã bị chửi xối xả như nước sông dâng mùa mưa:
“Ai nói viêm ruột thừa cấp là phải mổ? Thử điều trị nội khoa trước thì chết à?”
“Hồi đó đau dữ lắm, bác sĩ cũng đã xác định không thể giữ được nữa…”
“Cô xăm mình thì thôi đi, giờ trên bụng lại thêm một vết sẹo nữa! Cô không thấy ghê thì tôi nhìn cũng phát tởm! Cô làm mẫu mà trông thế này còn ai thuê nữa không?!”
Tối qua tôi còn chịu được cơn đau vết mổ, nhưng lúc này, nghe những lời này xong… tôi thấy toàn thân đau đớn.
Đặc biệt là ngực. Đau đến nghẹt thở.
Tôi cắn môi, cố khiến giọng mình nghe không run rẩy:
“Nếu không làm mẫu được nữa… con vẫn còn tiệm xăm mà, có thể…”
“Thôi thôi thôi! Cái tiệm xăm rách nát của cô thì kiếm được bao nhiêu hả? Đúng là thứ phá gia chi tử! Tháng sau đóng học phí cho em trai cô, nghe chưa! Không thì tôi phơi sạch mấy chuyện dơ dáy ngày xưa của cô ra đó!”
Cuộc gọi kết thúc từ lâu rồi, nhưng tôi vẫn giữ nguyên tư thế nghe máy, không nhúc nhích.
Cho đến khi một bàn tay lấy điện thoại khỏi tay tôi.
Tiêu Lễ nhìn màn hình, không nói một lời, kéo số điện thoại vừa rồi vào danh sách chặn.
“Bà ấy lại làm phiền em?”
Tôi cười gượng:
“Không có. Mẹ chỉ lo cho em nhập viện nên hơi nóng ruột, nói hơi quá lời thôi.”
Tiêu Lễ nhìn tôi chăm chú:
“Em khóc đến mức trôi hết cả lớp trang điểm rồi…”
Tôi sững lại.
Đến lúc sờ tay lên mặt mới thấy toàn nước mắt.
Trước đây tôi không phải kiểu hay mít ướt.
Không hiểu sao, qua lần mổ này, tôi lại bỗng như tỉnh ngộ ra nhiều thứ.
Hoá ra… trưởng thành cũng đau thật đấy.
Tiêu Lễ bĩu môi:
“Ở viện mà còn trang điểm làm gì? Ở đây chỉ có tôi là bác sĩ không hói đầu, mà lại còn là người em từng hạ gục rồi.”
Vốn đang buồn, nghe anh nói vậy tôi không nhịn được bật cười:
“Cá thả rồi thì phải tự câu lại thôi.”
Ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Tiêu Lễ đang nhìn mình.
Anh vươn tay, nhẹ nhàng gạt đi mấy sợi tóc dính vào má vì nước mắt.
“Lâm Ốc Ốc, em có từng nghĩ…
Dù không cần dùng mồi, thì con cá này… cũng tự bơi về cắn câu không?”
Tôi sững sờ.
Sao câu đó nghe… lạ quá vậy?
Tiêu Lễ khẽ cười, bất đắc dĩ mà dịu dàng:
“Ăn trưa trước đã.”