Kẹo Sữa Bạch Thố - Chương 1
1.
“Chân dung của anh thôi mà.”
Lúc đó bụng tôi đau như sắp sinh con, mặt mày méo xệch, nhưng vẫn cố gượng cười:
“Đẹp trai không?”
Cô gây mê bên cạnh liếc nhìn một cái, không nhịn được mà bật cười khúc khích.
Tiêu Lễ nhíu chặt mày, đeo găng tay, ngón tay chạm vào bụng dưới của tôi rồi lạnh giọng:
“Xăm ở vị trí này, bạn trai mới của em chịu được không?”
Cảm giác lạnh buốt khiến tôi khẽ rùng mình.
Tôi không kiềm được, đưa tay ra nắm lấy tay anh. Vậy mà anh không né tránh.
Ngay khoảnh khắc ấy, lòng tôi như được an ủi một chút.
Giọng tôi nghẹn lại, cầu xin anh:
“Tiêu Lễ, lát nữa có thể khâu đẹp giúp em một chút không… Tháng trước em mới nhận mấy hợp đồng chụp đồ bơi…”
“Không.”
Tiêu Lễ sầm mặt từ chối ngay.
Anh quay sang nói với cô gây mê đang hóng chuyện đến quên cả làm việc:
“Truyền tĩnh mạch trước, tôi đi khử trùng tay, 10 phút sau phẫu thuật.”
Mười phút trôi qua rất nhanh.
Tiêu Lễ đeo găng tay phẫu thuật mới, quay trở lại bên bàn mổ.
Tôi hít sâu trấn an bản thân:
“Đừng sợ, đừng sợ, tay nghề Tiêu Lễ rất tốt… Phải tin tưởng anh ấy…”
“Lâm Ốc Ốc.”
Tiêu Lễ đột nhiên gọi tên tôi, tôi bất ngờ ngước mắt, chạm phải ánh mắt trong veo của anh.
Anh cúi thấp giọng, ghé sát tai tôi:
“Đã biết tay nghề tôi không tệ, vậy sao em còn đòi chia tay?”
“…”
Tôi nghi ngờ anh đang… giở trò gì đó, nhưng không có chứng cứ.
Vì ngày thường anh luôn nghiêm túc, tự giác và sống kỷ luật quá mức.
Còn tôi thì thú vui đa dạng.
Trước khi quen anh, tôi từng bay đi bay về khắp nơi, uống rượu, đi bar như cơm bữa.
Anh tốt nghiệp cao học Y khoa, tôi thì học cao đẳng giữa chừng bỏ dở, miễn cưỡng coi như người mẫu hạng xoàng.
Vì công việc, tôi tiếp xúc với đủ kiểu người vui nhộn nên thỉnh thoảng cũng hay buột miệng kể vài câu chuyện bậy bạ trước mặt anh.
Nhưng Tiêu Lễ không thích.
Anh không chỉ không hiểu nổi mấy chuyện cười kiểu đó, mà còn thấy… tục tĩu.
Vậy nên cuối cùng, chúng tôi chia tay.
Là tôi nói lời chia tay, và anh không giữ lại.
Nghĩ tới đây, tim vẫn đau.
Nhưng rồi tôi cũng tê dại.
Cô gây mê nhẹ nhàng đẩy thuốc vào tĩnh mạch, Tiêu Lễ vẫn cúi thấp người sát bên tôi, rất gần.
Trong ánh mắt anh, nỗi sợ trong tôi như dần tan biến, chỉ cảm thấy ý thức mơ hồ dần dần phai nhạt.
Trong cơn mơ hồ, tôi hình như nghe thấy anh thì thầm một câu:
“Anh sẽ ở bên em.”
2.
Vừa hết thuốc mê, đầu óc tôi lơ mơ, nóng bức đến mức cứ đạp tung chăn.
Có người kiên nhẫn đắp lại cho tôi hết lần này đến lần khác.
Khi tôi với tay định cởi áo bệnh nhân, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng giữ lấy tay tôi.
Tôi mơ màng lẩm bẩm:
“Thẩm Mặc, giảm điều hoà xuống chút đi, em nóng quá.”
Một giọng nói lạnh như băng vang lên:
“Thẩm Mặc là ai?”
“Một soái ca cực phẩm.”
“Bạn trai mới à?”
“Ừm… Bọn em cùng đi khách sạn, cùng uống rượu ăn đêm, còn… vận động nữa.”
“Lâm Ốc Ốc, em cũng giỏi thật đấy. Thì ra đây chính là lý do em bị viêm ruột thừa cấp à?”
Nói được một nửa, tôi mới nhận ra người đàn ông trước mặt, mặc áo blouse trắng, mũi cao sống thẳng, đeo kính gọng bạc, sạch sẽ đến mức lạnh lùng, chính là… Tiêu Lễ.
Anh thưởng thức nhìn gương mặt tôi đang dần tái đi, rồi đẩy cả giường bệnh lẫn tôi giao cho y tá.
Giọng anh thản nhiên vô cảm, đặc biệt là khi nói đến từ “bạn trai”.
“Bệnh nhân giường 07 đã tỉnh, đẩy ra ngoài giao cho bạn trai cô ấy.”
Y tá cười với tôi:
“Chị ơi, bạn trai chị tốt thật đó, cứ túc trực ngoài phòng phẫu thuật suốt không rời nửa bước.”
Tôi còn đang hoang mang, tôi lấy đâu ra bạn trai?
Cửa phòng mổ vừa mở, đã nghe thấy một tiếng hét long trời lở đất:
“Bé yêu ơi!!”
“Đều tại tớ! Nửa đêm không chịu ngủ còn rủ cậu ‘vận động’!”
Cậu bạn thân Thẩm Mặc của tôi, nằm bò lên đầu giường, khóc sướt mướt như tang lễ, khiến cả phòng chờ người nhà đều nhìn sang.
“Còn trẻ mà xui thế…”
“Giữa đêm làm tí thể dục thôi mà đi luôn á…”
“Haiz, khỏi nói cũng biết, nhìn cái cậu kia to cao vạm vỡ thế cơ mà…”
“…” Tôi vỗ vai Thẩm Mặc, nghiêm mặt:
“Con trai ngoan, bố còn chưa chết đâu.”
“Làm tớ sợ chết khiếp! tớ ngồi ngoài đó đợi gần ba tiếng đó!”
Thẩm Mặc lau nước mắt, cười còn thảm hơn lúc khóc:
“Ốc Ốc, chỉ cần cậu không sao, sau này bảo tớ gọi cậu là ba cũng được!”
Tôi nhướng mày:
“Giờ gọi thử một tiếng nghe xem?”
Mặt Thẩm Mặc đỏ ửng, lén liếc y tá một cái, rồi thật sự gọi một tiếng “ba”.
Cô y tá lẫn tôi đều không nhịn được, phá lên cười.
Ngay lúc đó, một bóng người lướt ngang qua, Tiêu Lễ.
Thẩm Mặc nhìn theo bóng lưng anh một hồi lâu, đến khi vào thang máy mới ghé sát tai tôi, thì thào đầy gian xảo:
“Không phải tớ hoa mắt chứ… Cái bác sĩ vừa rồi chẳng phải là người trong ảnh màn hình khóa điện thoại cậu à?
Chính là người yêu cũ mà cậu vẫn muốn ngủ lại thêm lần nữa đó!”
Tôi lườm cậu ta một cái:
“Chuyện của ba, đừng xen vào.”
“Ba ơi, lần tái ngộ này có vẻ hơi tốn kém đấy nhỉ?”
Thẩm Mặc nhanh chóng lấy lại vẻ tưng tửng thường ngày, cười đùa nói:
“May mà anh ta không làm bên khoa bỏng hay khoa chỉnh hình…”
“Nếu không, tớ sẽ nướng cậu luôn, hoặc đập gãy chân cậu…”
3.
Sau ca phẫu thuật, Thẩm Mặc đang ngồi bên giường tôi ăn hộp gà rán mới đặt giao tới.
Tôi nhìn đến phát thèm, nuốt nước bọt ừng ực, lên tiếng gọi:
“Bé cưng, cho tớ một miếng đi.”
“Một miếng hay là một dao?”
Tiêu Lễ chẳng biết đã đứng ở cuối giường tôi từ bao giờ, ánh mắt lạnh lẽo liếc sang phía Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc lập tức rút chiếc đùi gà khỏi miệng tôi, vội ném ngược vào hộp.
Cậu ta đứng dậy, còn tử tế kéo ghế cho Tiêu Lễ:
“Bác sĩ Tiêu, đi khám phòng chắc mệt rồi nhỉ? Ngồi nghỉ tí đã.”
“…”
Tôi thấy cổ họng ngứa ngứa, liền khẽ ho một tiếng.
Thẩm Mặc lập tức nở nụ cười hiền như từ mẫu:
“Ốc Ốc, tớ ra quầy y tá đặt suất ăn cho cậu nhé?”
Tiêu Lễ lạnh giọng xen vào:
“Không cần. Hôm nay cô ấy không được ăn gì.”
“Ờ… Vậy thì…”
Thẩm Mặc nhìn tôi đầy khó xử, tôi biết cậu ấy đang cố tạo cơ hội cho tôi và Tiêu Lễ ở riêng.
Đúng là bạn thân hai mươi năm không uổng!
Tôi nháy mắt ra hiệu cho Thẩm Mặc:
“Cậu đi gọi giúp tớ một hộ lý, tối nay…”
Chưa nói hết câu đã bị Tiêu Lễ cắt ngang:
“Giường 07, tôi kiểm tra vết mổ cho cô.”
“Vâng vâng! Vậy tôi không làm phiền hai người nữa. Bác sĩ kiểm tra kỹ vào nhé!”
Thẩm Mặc vừa nói vừa kéo kín màn quanh giường tôi lại, kỹ đến mức không hở một khe.
Tôi và Tiêu Lễ bị bao bọc trong không gian riêng tư, mắt to trừng mắt nhỏ.
Không khí có chút gượng gạo.
Tiêu Lễ luôn làm việc nghiêm túc, lần này cũng không ngoại lệ. Anh thật sự kiểm tra rất cẩn thận.
Động tác thay băng vô cùng nhẹ nhàng, đến mức khẽ nhấc ngón tay lên còn cong thành hoa lan.
“Cười cái gì?”
Anh kéo chăn cho tôi cẩn thận, rồi chấm một ít nước ấm bằng tăm bông, nhẹ nhàng lau lên môi tôi.
Tôi mím môi, đánh liều kéo góc áo blouse của anh.
Tiêu Lễ cúi đầu nhìn bàn tay của tôi, nhíu mày:
“Có gì thì nói thẳng.”
Tôi dịu giọng:
“Anh lại gần một chút… Em mới mổ xong, khí yếu, nói nhỏ lắm.”
“Tôi đang làm việc.”
Tiêu Lễ không mảy may lung lay.
“Tiêu Lễ, bác sĩ Tiêu…”
Tôi không chịu thua, tay còn lần mò dọc theo áo blouse của anh, lén trườn lên vài phân.
Cổ họng anh khẽ động, rồi bất ngờ cúi người, một tay chống bên gối tôi, môi chúng tôi gần như chạm nhau.
“Lâm Ốc Ốc, đừng thử thách giới hạn của tôi.”
Anh vừa nói, vừa tháo kính xuống, rồi cúi đầu hôn lên môi tôi.
Mắt tôi mở trừng trừng.
Mặt trời mọc đằng tây rồi!
Tiêu Lễ chủ động kìa!
Đôi môi khô khốc được anh dịu dàng lướt qua, tôi chỉ biết chống hai tay lên ngực anh, trong không gian tối mờ và riêng tư ấy, hơi thở cả hai bắt đầu dồn dập…
4.
“Ốc Ốc! Tối nay hộ lý chắc là…”
Một cái đầu bất ngờ thò vào từ sau tấm rèm khiến tôi giật nảy mình, lực đẩy không kiểm soát, vô tình… cắn trúng Tiêu Lễ khi định đẩy anh ra.
Thẩm Mặc đứng chôn chân tại chỗ, hai mắt nhìn tôi tròn xoe.
Tiêu Lễ lướt mắt lạnh lẽo về phía Thẩm Mặc đang đứng phía sau, đầu ngón tay chậm rãi lau khóe môi.
“Vết mổ dạo này tránh đụng nước.”
Anh để lại một câu, vừa quay người định đi thì Thẩm Mặc bất ngờ vươn tay kéo anh lại.
Tiêu Lễ dừng bước, lạnh lùng rút tay về như bị điện giật.
Gần như cùng lúc, hai người họ đồng thanh cất tiếng:
“Giữ anh lại.”
“Hôn rồi.”
Tôi: …
(Tôi xin phép được chết tạm trong giây lát.)
Thẩm Mặc tiến lên một bước, dúi vào tay Tiêu Lễ một gói thuốc lá:
“Bác sĩ Tiêu, làm phiền anh giúp đỡ một tay. Bên quầy y tá bảo tối nay hộ lý kín lịch hết rồi. Vụ này… nhờ anh vậy.”
Tiêu Lễ nhìn bàn tay đang đập đập lên mu bàn tay mình đầy chướng mắt, nhíu mày nói:
“Tôi không hút thuốc.”
Thẩm Mặc khựng lại một giây, lập tức rút gói thuốc lại nhét về túi mình như chưa hề có chuyện gì.
Tiêu Lễ lơ Thẩm Mặc như không khí:
“Hộ lý để tôi lo.”
“Vậy thì tuyệt vời quá! Hộ lý tới là tôi chuồn ngay!”
Thẩm Mặc phấn khởi, định giơ tay bắt tay Tiêu Lễ thì bị né như né dịch.
Tiêu Lễ nhíu mày khó chịu:
“Cậu không ở lại trông cô ấy?”
“Ờ thì… không tiện lắm.”
Thẩm Mặc nháy mắt với tôi, cười gian như hồ ly đội mác gấu bông.
Tiêu Lễ lạnh lùng ngắt lời:
“Vậy cậu đi được rồi.”
“Ngay bây giờ á?”
“Ngay bây giờ.”
Thẩm Mặc quay đầu nhìn hành lang trống trơn ngoài cửa, ngơ ngác:
“Ủa, hộ lý đâu rồi? Đợi người ta đến tôi đi sau cũng được mà?”
Tiêu Lễ cởi áo blouse, đặt lên thành giường tôi:
“Tối nay, tôi ở lại.”
“…”
Tôi và Thẩm Mặc nhìn nhau, ánh mắt bắn tia điện, như thể sắp có pháo hoa bắn lên trần bệnh viện đến nơi!
“Quá đã! Tôi lập tức, ngay và luôn biến mất!”
Thẩm Mặc vừa hô vừa theo phản xạ rút gói thuốc ra lần nữa, rút một điếu đưa sang:
“Anh bạn, tôi thay mặt Ốc Ốc cảm ơn anh!”
Tiêu Lễ đứng sừng sững, ánh mắt nhìn Thẩm Mặc như nhìn một sinh vật ngoài hành tinh.
Thẩm Mặc cuối cùng đành lúng túng nhét điếu thuốc lên vành tai, cười với tôi như hoa nở đầu xuân:
“Ốc Ốc, mấy ngày tới nhớ ăn uống đầy đủ, ngủ nghỉ hợp lý, cố gắng sớm… hồi phục thể lực nhé~”
Ý tại ngôn ngoại, tôi dĩ nhiên hiểu thấu.
Tôi giơ tay ra hiệu “OK”, Thẩm Mặc lập tức vọt thẳng ra cửa, không chần chừ một giây.
Sau khi Thẩm Mặc rút, Tiêu Lễ… thật sự kéo ghế, ngồi xuống cạnh giường tôi.
Tôi liếm đôi môi hơi khô, cười ngọt ngào:
“Bác sĩ Tiêu, em có thể xin thêm một lần dưỡng môi nữa không?”
“Lâm Ốc Ốc…”
Tiêu Lễ hít sâu một hơi, như thể có cả cục tức nghẹn lâu ngày trong ngực chưa trút được.
Cuối cùng anh buông một câu:
“Em chọn bạn trai có thể để tâm một chút được không?”
“Thẩm Mặc thật ra…”
“Bạn gái mình phẫu thuật, vậy mà còn không chịu ở lại trông đêm?”
“Không phải không chịu mà.”
Tôi nhìn khuôn mặt anh đỏ lên vì tức, bất giác bật cười:
“Giờ chẳng phải anh đang ngồi đây, ghen với người ta à?”