Kẹo Đường Gai - Chương 2
Hình như đã hai tháng rồi tôi chưa có kinh.
Mang theo cảm giác bất an, tôi gọi cho Lâm Tuyết để nhờ cô ấy cùng đi bệnh viện.
Khoảnh khắc cầm kết quả xét nghiệm trong tay, lòng tôi cũng nguội lạnh theo.
Đã mang thai được hai tháng.
Tính ra, chắc là đêm hôm đó sau khi đi shopping về, tôi mang thai.
Lúc mới cưới, Tạ Trầm Chu từng nói anh là người theo chủ nghĩa DINK (không sinh con).
Thật ra tôi hiểu hết.
Cái gì mà chủ nghĩa DINK chứ, anh ta chỉ đơn giản là không muốn đứa bé này sinh ra không phải từ bụng của em kế bạch nguyệt quang kia mà thôi.
Nếu đứa trẻ không phải con của Nguyễn Khinh Vụ, thì anh thà rằng không có.
Nhưng Tạ Trầm Chu không cần đứa bé này.
Còn tôi, nhất định sẽ giữ lấy!
Xem ra cái chức “Phu nhân Tạ” này tôi không thể bám víu thêm được nữa rồi.
Hu hu hu, tôi sắp bị buộc phải… thôi việc rồi.
6
Chuyện tôi mang thai, tôi đã nhờ Lâm Tuyết giữ bí mật.
Vậy mà cô ấy quay đầu lại liền nói với Cố Linh.
Tôi còn chưa về đến nhà, điện thoại của Cố Linh đã gọi tới.
“Chi Chi, đứa bé này không thể giữ lại.”
Chúng tôi ba năm không liên lạc, vừa nói chuyện lại lần đầu, anh ta liền bảo tôi phá thai?
Tôi lập tức bùng nổ.
“Tôi và Tạ Trầm Chu là vợ chồng hợp pháp, tôi mang thai con của anh ấy, tại sao lại không thể giữ?”
Cố Linh cũng lớn tiếng.
“Chúng ta là bạn bè bao nhiêu năm rồi, tôi lẽ nào lại hại cậu?
“Tạ Trầm Chu không đơn giản như cậu nghĩ đâu!”
Tôi tức đến nỗi cúp máy ngay.
Về đến nhà, tôi lại thấy Nguyễn Khinh Vụ ngồi trong phòng khách.
Đối với người em gái kế không cùng huyết thống này, Tạ Trầm Chu che chở như trân bảo, tôi chỉ gặp cô ta đúng một lần vào ngày cưới, hoàn toàn không thân thiết.
Nhìn thấy tôi, Nguyễn Khinh Vụ nở một nụ cười cao quý, thanh nhã.
“Cô Hứa.”
Tôi cố nén lại cơn bốc hỏa trong lòng, ngoài mặt vẫn giữ phép lịch sự, gượng gạo cười nhẹ.
“Khinh Vụ tới chơi à?
“Anh cô vẫn chưa tan làm, cô ngồi chơi một lát nhé.”
Cô ta bình thản đáp.
“Tôi đến để tìm cô.”
“Hả? Tìm tôi có việc gì sao?”
Cô ta quan sát tôi một lúc, rồi ánh mắt bỗng trở nên sắc lạnh.
“Có lúc tôi thật sự không biết nên ghen tị với cô, hay thấy cô đáng thương.
“Một món đồ đẹp đẽ vô dụng, chỉ biết nằm trên giường dỗ dành đàn ông, rồi an tâm mà làm sâu gạo, sống mơ màng đến hết đời.
“Hứa Nam Chi, cô chính là tai họa của nhà họ Tạ!”
Nguyễn Khinh Vụ buông lời đầy ngạo mạn rồi xoay người bỏ đi, tiếng giày cao gót gõ cộc cộc xuống sàn nhà.
Tôi đứng chết lặng tại chỗ, không kịp phản ứng.
Gì đây?
Cô ta lại lên cơn gì nữa?
Tự nhiên chạy đến nhà tôi, mắng tôi một trận tơi bời?
Hai người này ly hôn rồi, giờ lại thay phiên tới tìm tôi gây sự?
Tức chết mất!
Người làm bằng đất còn biết tức giận, huống chi là tôi!
Tôi quyết định không chịu nhịn nữa, chạy trước là thượng sách.
Việc đầu tiên: kiểm kê tài sản thật nhanh.
Kết hôn ba năm, mỗi tháng tôi có 2 triệu gửi vào tài khoản đều đặn, tổng cộng là 72 triệu.
Đám túi xách thì không mang đi được rồi.
Nhưng trang sức thì có thể.
Tôi chọn mấy bộ trang sức cao cấp đắt tiền nhất, đóng gói kỹ càng cẩn thận.
Cuối cùng, nể tình tiền bạc từng tiêu chung, tôi lại viết thêm một tờ giấy nhớ.
【Cô ấy đã ly hôn rồi, anh phải chủ động lên nhé, đừng làm nam phụ thâm tình mãi trong im lặng nữa, chúc hai người hạnh phúc.】
Viết xong.
Tôi mở danh bạ, toàn bộ cách liên lạc với Tạ Trầm Chu – xóa sạch, chỉ với một cú chạm là chặn hết.
Thu dọn gọn gàng, tôi quay đầu liếc nhìn căn biệt thự đã sống ba năm.
Sau đó kéo vali, không thèm ngoái đầu lại mà chạy trốn.
Nhà họ Tạ thì sao chứ?
Bổn tiểu thư… không thèm hầu nữa!
Hừ!
7
Tôi không chạy ra nước ngoài.
Thứ nhất là vì chi phí sinh hoạt ở đó quá cao, mà tôi thì sống quen tằn tiện rồi, làm “Phu nhân Tạ” suốt ba năm cũng không sửa được cái chất nghèo bền vững trong người.
Thứ hai là vì lịch sử xuất cảnh dễ bị tra ra lắm.
Tuy nói tôi đã chủ động nhường chỗ cho bạch nguyệt quang, giúp Tạ Trầm Chu giải quyết một mối phiền toái, về lý thuyết anh ta hẳn sẽ không đi tìm tôi.
Nhưng lỡ đâu thì sao?
Dù gì tôi cũng đã cuỗm đi hơn 72 triệu của anh ta rồi.
Giả sử công ty anh ta đột nhiên gặp khó khăn về vốn, đang cần tiền gấp, mà phát hiện tôi ôm số tiền đó cao chạy xa bay, vậy chẳng phải tôi tiêu đời sao?
Nên tôi đổi luôn điện thoại và sim, thuê hẳn một chiếc taxi, cứ thế chạy thẳng một đường về phía nam.
Cuối cùng, tôi dừng lại ở một thị trấn nhỏ ở vùng Giang Nam.
Khung cảnh nơi đây đẹp như tranh thủy mặc, nhịp sống của người dân cũng chậm rãi, an yên.
Người trẻ không ít, mà ai nấy cũng sống đầy sức sống, có hương có vị.
Cô gái sống phòng bên cười nói với tôi:
“Hồi trước, giới trẻ toàn đổ xô ra thành phố lớn, cố gắng cày cuốc nửa đời người, đến cuối vẫn không đủ trả hết tiền mua nhà.
“Giờ ai cũng ngộ ra rồi, xu hướng bây giờ là nằm im mặc kệ đời. Chủ trương là: có ba mẹ thì dựa vào ba mẹ, không có thì dè sẻn từng đồng mà sống. Sống được ngày nào hay ngày đó, chứ cố gắng giờ nghe xa vời lắm.”
Tôi hoàn toàn đồng cảm: “Thế còn chị thì sao?”
Cô ấy cười híp mắt đáp:
“Tôi á? Tôi thuộc dạng vừa xin tiền ba mẹ, vừa phải tiết kiệm từng đồng để sống.”
Cô lái xe chở tôi đến cửa hàng mẹ và bé.
Để chứng minh mình thật sự sống tiết kiệm, cô ấy còn làm màu thu của tôi 10 đồng tiền xăng rồi thản nhiên đi hẹn hò.
Tôi thì ở lại, một mình lang thang trong cửa hàng mẹ và bé.
Trong tiệm ngoài tôi ra không còn khách nào, bà chủ thì cắm mặt vào điện thoại xem phim ngôn tình.
Những câu thoại ngượng ngùng vang vọng khắp cả cửa hàng—
“Tây Môn Tĩnh, tôi xin anh, có thể buông tha cho tôi không?”
“Phụ nữ à, kiếp này đừng hòng!”
Tôi vừa cúi đầu chọn mấy món đồ chơi, quần áo nhỏ xinh cho bé, vừa xấu hổ đến mức ngón chân cũng phải co lại, cảm giác như có thể dùng ngón chân xây được cả một tòa lâu đài.
Đồ ở đây thật sự dễ thương đến không chịu nổi.
Vì để con có được những món đồ đáng yêu này, tôi có thể nhịn!
Đúng lúc tôi đang say mê lựa đồ, có ai đó từ phía sau ôm lấy eo tôi, cả người tôi bị gói trọn trong một vòng tay rắn chắc.
Tôi giật mình nhảy dựng.
Vừa định hét lên, quay đầu lại liền đối mặt với một đôi mắt đào hoa quen thuộc.
Tiếng hét nghẹn lại trong họng, chỉ còn lại một câu chào lắp bắp.
“Ta… Tạ… Tạ tổng…”
Trong mắt Tạ Trầm Chu ánh lên ý cười, giọng nói dịu dàng mà lạnh lẽo.
“Em yêu, mới nửa tháng không gặp, đến cả chồng cũng không nhận ra à?
“Đúng là con sói nhỏ vô ơn nuôi không quen thật đấy.
“Chồng nên bẻ gãy hai chân em, trói lên giường nhốt lại, em thấy thế có được không?”
8
Tôi không kìm được mà lạnh cả sống lưng.
Ai hiểu được cảm giác này chứ, rõ ràng Tạ Trầm Chu đang cười…
Nhưng ánh mắt anh nhìn tôi lúc này, y hệt như lần tôi từ tiệc sinh nhật của Cố Linh trở về.
Bề ngoài thì dịu dàng, nhưng thật ra là lạnh lẽo, ngấm ngầm giấu dao.
Anh phát hiện tôi “ôm bụng bỏ trốn” rồi sao? Sợ đứa con riêng này sẽ làm lung lay vị trí của đứa con do bạch nguyệt quang sinh ra sao?
Hay là cảm thấy tôi ôm trọn 72 triệu bỏ trốn, tham lam quá đỗi?
Chết tiệt, tôi đoán không sai mà, tiền của giới tài phiệt không dễ kiếm chút nào!
Không lẽ anh định giết tôi diệt khẩu thật?
Hu hu hu, bổ sung canxi ở đâu cho kịp giờ này!
Tình hình trước mắt cực kỳ không lạc quan.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tôi lập tức đổi cách xưng hô.
“Không phải vậy đâu chồng ơi, anh nghe em cãi… à không, nghe em giải thích đã!”
Tạ Trầm Chu vẫn cười nhàn nhạt: “Ừm?”
Tôi vắt óc suy nghĩ, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán.
“Thật ra em biết… anh cưới em chỉ là tính toán. Nhưng em không trách anh, cũng mong anh đừng trách em. Mình coi như huề nhau.
“Giống như tờ giấy em để lại cho anh ấy… em chúc hai người hạnh phúc.”
Tạ Trầm Chu vẫn dịu giọng, bình thản hỏi lại tôi:
“Phu nhân Tạ, em đang chúc anh và ai hạnh phúc cơ?”
Đáng sợ thật.
Rõ ràng nét mặt không thay đổi, nhưng ánh mắt đen kia lại lạnh như băng giá.
Tôi há miệng, nhưng không dám lặp lại lần thứ hai, nghẹn ngào cầu xin.
“Tạ Trầm Chu, em xin anh… có thể tha cho em không?”
Vừa nói xong.
Tôi bỗng cảm thấy câu thoại này… quen quen?
Hình như nghe ở đâu rồi…
Thôi kệ, nghĩ không ra nữa, tới đâu thì tới!
“Tha cho em?”
Tạ Trầm Chu bật cười nhẹ, ánh mắt bình lặng như bầu trời trước cơn giông.
Anh ôm ngang tôi lên, sải bước đi ra ngoài.
Trợ lý đi theo sau lập tức thanh toán toàn bộ những món tôi vừa chọn, đóng gói mang đi.
Bà chủ tiệm không còn tâm trí để xem phim nữa.
Nhìn theo bóng dáng người đàn ông cao lớn, điển trai ôm lấy người phụ nữ nhỏ nhắn xinh đẹp rời đi, bà rơi vào trầm tư.
Sau đó bỗng dưng hét to như gà trống gáy, bấm điện thoại gọi cho bạn thân.
“Trời ơi Mật Tử, cậu không tưởng tượng nổi tớ vừa thấy gì đâu!
“Y như phim ngôn tình tổng tài luôn! Không, còn gay cấn hơn cả phim nữa cơ!”
9
Thật ra khi nhìn thấy Tạ Trầm Chu, tôi vẫn có chút vui mừng.
Ba năm kết hôn, chúng tôi gần như dính lấy nhau mỗi ngày, chưa từng tách rời.
Ngay cả khi anh đi công tác cũng sẽ đưa tôi theo, còn công việc của tôi, từ trước khi cưới, anh đã thay tôi từ chức, để tôi an tâm ở nhà làm “Phu nhân Tạ”.
Rời khỏi anh rồi tôi mới nhận ra, suốt những năm qua, cuộc sống và thời gian của tôi đều xoay quanh Tạ Trầm Chu.
Cả con người tôi đã thoái hóa thành một kẻ vô dụng nhưng xinh đẹp.
Chiếc xe lao vút trên đường.
Tôi bắt đầu thương lượng điều kiện với Tạ Trầm Chu.
“Đợi sau khi sinh con xong, em muốn đi làm lại.”
Tạ Trầm Chu giữ chặt tay lái, mắt nhìn thẳng phía trước.
“Không được.”
“Tại sao không được?”
Tạ Trầm Chu nghiêng đầu liếc tôi một cái, ánh mắt sâu thẳm.
“Hứa Nam Chi, em thích Cố Linh đến thế sao?”
Tôi không hiểu tại sao anh lại nghĩ như vậy.
Rõ ràng là anh yêu Nguyễn Khinh Vụ, giờ lại quay sang đổ lỗi cho tôi, định đẩy hết tội lỗi qua tôi sao?
Mắt tôi đỏ hoe vì uất ức.
“Cố Linh là bạn thuở nhỏ của em, ba năm trước vì để anh yên tâm, em đã cắt đứt hoàn toàn với anh ta rồi, anh còn muốn thế nào nữa?
“Anh phải lôi em với anh ta vào một mối quan hệ mờ ám thì mới vừa lòng sao?!”
Tạ Trầm Chu đạp phanh thật mạnh, xe dừng lại đột ngột.
Anh bất ngờ nghiêng người, đè tôi vào cửa kính xe, nâng mặt tôi lên hôn sâu.
Tôi bị dọa sợ, giãy giụa hết sức.
Anh hôn đến khi tôi gần như ngạt thở mới chịu dừng lại, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.
“Em yêu, dạo này… thật sự không ngoan chút nào.”
Tôi nhìn nụ cười luôn hiện hữu trên gương mặt anh.
Trong đầu bỗng hiện lên lời cảnh báo của Cố Linh—
“Tạ Trầm Chu không đơn giản như em nghĩ đâu!”
Trái tim tôi khẽ trầm xuống.
Tựa vào ghế phụ, tôi cố gắng xâu chuỗi lại những dòng suy nghĩ rối bời.
Rồi dần dần thiếp đi lúc nào không hay.
Tỉnh lại lần nữa, tôi phát hiện mình đã bị Tạ Trầm Chu giam lỏng.
Nơi này không phải căn biệt thự tôi từng sống ba năm qua, mọi thứ đều lạ lẫm.
Trong sân có đình đài lầu các, cây cối hoa cỏ xanh mướt, là một căn biệt thự mang phong cách cổ điển kiểu Giang Nam.
Tôi hoàn toàn không biết mình bị nhốt ở đâu.
Tạ Trầm Chu chưa từng đưa tôi đến nơi này.
Từ lúc bị giam ở đây, ngoài mấy người giúp việc lo sinh hoạt cho tôi, tôi không gặp bất kỳ ai khác, kể cả anh.
Tôi chợt cảm thấy Tạ Trầm Chu rất xa lạ.
Ba năm làm vợ chồng, hình như tôi chưa từng thật sự hiểu rõ con người anh.
Tôi không biết mình sẽ bị nhốt đến bao giờ.
Có thể là cả đời.
Cũng có thể… sẽ chết ở đây.
Tôi bắt đầu sợ.
Nên tôi tuyệt thực để phản kháng.
Cách này quả nhiên có hiệu quả.
Đêm hôm sau, tôi mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, bừng tỉnh khỏi giấc ngủ.
“Tỉnh rồi à?”