Kẹo Đường Gai - Chương 1
1
“Em yêu, đang làm gì đấy?”
Khi Tạ Trầm Chu gọi điện tới, tôi đang cùng Lâm Tuyết đốt tiền trong một cửa hàng đồ hiệu.
“Đang tiêu tiền.”
Tôi làm nũng, đáng thương than vãn.
“Tiêu tiền mệt quá đi, mấy cái túi này nhìn cũng chẳng có hứng thú gì hết. Chồng ơi, có thể đừng mua nữa được không?”
Tạ Trầm Chu khẽ bật cười qua điện thoại.
Giọng anh trầm ấm, từ tính, dễ nghe như tiếng đàn cello cao cấp đang được gảy lên từng nốt.
Anh dịu dàng dỗ dành tôi.
“Chắc là em nhìn mấy mẫu trong nước mãi nên chán rồi. Vài hôm nữa anh đưa em sang Pháp một chuyến, chúng ta sang đó mua.”
“Vâng ạ.”
Cuộc gọi kết thúc.
Lâm Tuyết lập tức lao đến, giả vờ hung dữ bóp cổ tôi.
“Đồ đáng chết, tiêu tiền mà còn kêu mệt hả? Tổng giám đốc Tạ của cậu còn dịu dàng đưa cậu đi đổi môi trường mua sắm nữa? Tớ liều với mấy đứa nhà giàu như cậu luôn!”
Thật sự không phải lỗi của tôi.
Trong giới ai mà chẳng biết, Tạ Trầm Chu tính cách lạnh lùng, nhưng lại là một tên cuồng sủng vợ chính hiệu.
Chúng tôi vừa kết hôn, anh đã đưa cho tôi một chiếc thẻ đen không giới hạn.
Sợ tôi ngại không dám tiêu, anh còn đặt ra quy định: mỗi tháng tôi phải tiêu hết 2 triệu tiền tiêu vặt.
Khi đó tôi chỉ là một cô gái nghèo đột nhiên phát tài, làm gì có tâm tư hoang phí?
Tôi chỉ nghĩ đến việc tích góp, lỡ đâu bị kim chủ đá thì còn có vốn xoay sở.
Thế là tôi như chuột nhắt tích trữ lương thực, mỗi tháng gom 2 triệu đi mua vàng cất đi.
Nhưng chẳng bao lâu sau bị Tạ Trầm Chu phát hiện.
Anh lập tức chuyển khoản định kỳ 2 triệu mỗi tháng vào tài khoản cá nhân của tôi để tiết kiệm, đồng thời yêu cầu tôi phải tiêu thêm 2 triệu nữa vào ăn chơi, mua sắm, tiêu gì cũng được.
Tôi đau lòng như chảy máu, căn bản là không nỡ tiêu.
Anh lại đích thân dắt tôi đi tiêu tiền, nhất định muốn rèn luyện cho tôi thói quen vung tay như nước.
“Em cứ tiêu thoải mái, chồng nuôi nổi em.”
Nếu có hôm nào tâm trạng tôi không tốt, anh sẽ dừng công việc lại ngay, cùng tôi đi du lịch khắp nơi giải sầu.
Thật sự là ông chồng kiểu mẫu, chu đáo nhất trong giới.
Lâm Tuyết nhích lại gần, cười hề hề.
“Nói thật đi, có phải tổng giám đốc Tạ nhà cậu bị cậu nắm được nhược điểm gì rồi đúng không?”
Nhược điểm sao?
Tôi trầm tư suy nghĩ.
Nếu nói việc Tạ Trầm Chu cưới tôi…
Là để khiến trúc mã Cố Linh của tôi chết tâm, dọn đường cho em kế anh là Nguyễn Khinh Vụ.
Vậy… tính là nhược điểm không nhỉ?
2
Xe của Tạ Trầm Chu đã đến.
Tôi và Lâm Tuyết lưu luyến chia tay nhau, anh thì yên tĩnh ngồi trong xe chờ.
Lúc này trời đã nhá nhem tối, đèn neon trong thành phố lần lượt sáng lên, anh ngồi ở ghế sau, cả người ẩn mình trong bóng tối mờ mịt, thỉnh thoảng ánh đèn xe vụt qua, chiếu lên gương mặt anh, càng làm nổi bật vẻ điển trai sắc nét đến mức không tưởng.
Đúng là cái kiểu quyến rũ khiến người ta phát điên lên được.
Vừa lên xe, anh đã vươn tay ôm lấy eo tôi, kéo tôi vào lòng, tay kia giữ sau đầu tôi, bá đạo hôn lên môi tôi.
Không khí trong xe bỗng chốc trở nên mờ ám và ướt át.
Tài xế vốn đã quen thuộc với cảnh này, thức thời kéo tấm ngăn giữa hai hàng ghế lên.
Sau một nụ hôn dài đến nghẹt thở, Tạ Trầm Chu áp môi vào tai tôi, giọng khàn khàn hỏi:
“Em yêu, hôm nay có xem tin tức không?”
Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng.
Mắt tròn xoe, phản ứng chậm nửa nhịp.
“Hả? Tin gì cơ?”
Ngón tay Tạ Trầm Chu khẽ lướt qua môi tôi, ánh mắt anh sâu thẳm, càng lúc càng u tối.
Trong lòng tôi lập tức vang lên hồi chuông báo động.
Tôi lao vào lòng anh làm nũng.
“Đi dạo cả ngày rồi, người ta mệt muốn chết, huhu…”
Tạ Trầm Chu nhìn thấu chiêu trò nhỏ của tôi, bật cười cưng chiều.
“Em yêu, đừng cử động.”
Tôi: ?!
Thế là ngoan ngoãn nằm im.
Tôi nước mắt lưng tròng nhìn anh, nũng nịu nói: “Chân đau…”
Tạ Trầm Chu bất đắc dĩ tha cho tôi.
Đường đường là tổng tài cao cao tại thượng, vậy mà lại cúi người tháo giày cao gót cho tôi, rồi từ tốn xoa bóp chân tôi.
Da tôi trắng đến phát sáng, còn làn da anh thì ngăm ngăm như màu lúa mạch.
Sự tương phản quá rõ ràng, trông vừa gợi cảm vừa khiến người ta đỏ mặt.
Tôi hơi xấu hổ, khẽ co chân lại, nhưng anh nắm chặt không cho nhúc nhích.
“Đừng nhúc nhích.”
Tôi: “?”
3
Tôi được Tạ Trầm Chu bế về nhà.
Vừa bước vào cửa, anh đã cúi xuống hôn tôi thật sâu.
Tôi gom hết chút lý trí cuối cùng để ngăn lại.
“Chồng à không được, phải đi tắm trước đã.”
Tạ Trầm Chu hít sâu một hơi, nhìn tôi một cái, rồi bế bổng tôi lên và đưa thẳng vào phòng tắm.
Ánh nến thơm dịu nhẹ được thắp lên, bồn tắm đủ rộng cho hai người đã được người giúp việc chuẩn bị sẵn, nước đã đầy, còn nổi cả cánh hoa hồng xinh đẹp.
Không khí trở nên nóng bỏng và ẩm ướt.
Tạ Trầm Chu giống như một con sói hoang đang đói khát, còn tôi là con mồi mà anh đã chờ đợi từ rất lâu.
Bắt lấy, xé nát, rồi nuốt trọn vào bụng.
Anh khẽ cười hỏi tôi:
“Em yêu, em nói ai là không được?”
Tôi nức nở, mắt đỏ hoe đáng thương.
“Huhu là em, là em!”
Giọng Tạ Trầm Chu khàn khàn, dịu dàng dỗ dành tôi.
“Đừng khóc nữa, ngoan.”
Tôi chẳng khác nào con cá nằm trên thớt chờ bị xẻ thịt.
Đáng giận thật, cá mặn dù có lật mình… vẫn là cá.
Kêu đến khàn cả giọng, con sói cuối cùng cũng trỗi dậy chút lương tâm, chịu buông tha cho nó.
4
Hôm sau, Tạ Trầm Chu ung dung, tinh thần phơi phới đi làm.
Trước khi đi, anh dịu dàng hôn nhẹ lên môi tôi, vẻ mặt áy náy đầy thương tiếc.
“Nếu mệt thì hôm nay cứ ngủ thêm một chút. Tối qua là anh không biết tiết chế, vợ yêu vất vả rồi.”
Giả tạo!
Sao lúc tối không biết tự kiểm điểm? Giờ nói thì còn có ích gì?
Tôi tức giận quay lưng về phía anh.
Tạ Trầm Chu khẽ cười, giúp tôi đắp lại chăn rồi rời khỏi phòng.
Tôi mệt rã rời, chẳng còn sức mà dậy, nằm bẹp trên giường như con cá khô bị phơi nắng.
Mãi đến trưa, sau khi uống xong bát canh gà bổ dưỡng do người làm chuẩn bị, tôi mới hồi phục được chút sức sống.
Đứng trước gương nhìn vào.
Làn da trắng nõn của tôi đầy những vết bầm xanh tím.
Đồ súc sinh!
Càng nghĩ càng giận!
Rõ ràng là vận động đôi bên.
Tại sao Tạ Trầm Chu thì giống như yêu tinh hút được tinh khí, sáng rỡ đầy sinh lực.
Còn tôi thì như bị hút cạn sinh mệnh, mệt đến mức muốn gãy cả thắt lưng.
Đúng lúc tôi đang âm thầm chửi rủa, thì Lâm Tuyết gọi điện tới.
“Chi Chi, cậu xem tin chưa?”
Tôi thấy kỳ lạ, sao ai cũng hỏi tôi có xem tin không vậy?
“Cố Linh ly hôn rồi! Mau lên mạng xem đi, hot search nổ tung rồi!”
Tôi ngẩn ra, cầm điện thoại mở tin tức.
Tổng giám đốc Tập đoàn Cố Thị – Cố Linh, và thiên kim nhà họ Tạ – Nguyễn Khinh Vụ đã chính thức ly hôn, tin này đang đứng đầu bảng tìm kiếm.
Thảo nào tối qua Tạ Trầm Chu lại bất thường như vậy.
Thì ra bạch nguyệt quang – em kế của anh ta… ly hôn rồi.
Tạ Trầm Chu cứ nghĩ che giấu rất tốt.
Nhưng thực ra tôi sớm đã biết, anh cưới tôi chỉ vì muốn dọn đường cho Nguyễn Khinh Vụ.
Bởi vì Nguyễn Khinh Vụ thích Cố Linh, còn Cố Linh lại thích tôi.
Nói ra thì cũng là một trò hiểu lầm to đùng.
Tôi và Cố Linh là thanh mai trúc mã, tình cảm bạn bè trong sáng.
Năm đó anh ta từng điên cuồng theo đuổi tôi một thời gian, khí thế rầm rộ, khiến cả thành phố đều biết, nhìn bên ngoài thì giống như anh ta yêu tôi đến điên cuồng.
Nhưng thực tế là, Cố Linh bốc trúng thử thách trong trò “đại mạo hiểm”, hình phạt là phải theo đuổi tôi rầm rộ suốt hai tháng.
Tạ Trầm Chu đường đường là tổng tài, không biết điều tra một chút sao?
Dù gì lần đó cũng có nhiều bạn bè tham gia, chỉ cần hỏi sơ là biết, cần gì phải tự mình hi sinh, đi giúp Nguyễn Khinh Vụ làm cánh chim chở tình yêu?
Nói thì nói vậy, tuy anh cưới tôi với mục đích khác.
Nhưng với tư cách là chồng, Tạ Trầm Chu cũng không đến nỗi tệ.
Rộng rãi, dịu dàng, chu đáo.
Chỉ có một khuyết điểm.
Là tuyệt đối không thể chấp nhận việc tôi gặp mặt Cố Linh.
Lúc mới cưới, có lần tôi đi dự tiệc sinh nhật Cố Linh, chỉ đơn giản là tặng quà và uống chút rượu.
Vừa về đến nhà đã bị Tạ Trầm Chu kéo thẳng vào phòng ngủ tối om.
Anh thong thả lấy ra mấy sợi xích vàng không biết chế từ bao giờ, khóa tôi lại trên giường.
Tôi khóc lóc cầu xin cũng không lay chuyển được anh.
Cuối cùng, anh ép tôi cắt đứt quan hệ bạn bè với Cố Linh.
Một năm sau ngày chúng tôi kết hôn.
Cố Linh và Nguyễn Khinh Vụ cũng thành vợ chồng.
Vậy mà mới hai năm, hai người họ đã ly hôn.
Giờ thì bạch nguyệt quang cũng đã độc thân rồi.
Vậy tôi có nên biết điều một chút, tự giác nhường chỗ?
5
Thời gian tiếp theo, Tạ Trầm Chu không hề có biểu hiện gì khác thường.
Thậm chí anh còn giữ đúng lời hứa, đưa tôi bay sang Paris một chuyến để tha hồ mua sắm.
Tôi chẳng hiểu anh đang nghĩ gì, dứt khoát giả vờ hồ đồ.
Dù sao thì, ở lại vị trí này lâu một chút là tôi có thể nhận thêm lương một thời gian nữa.
Rời khỏi Tạ Trầm Chu, tôi biết đi đâu mà tìm được công việc lương tháng 4 triệu?
Chưa kể cái chức “Phu nhân Tạ” này còn nhàn đến mức không thể tin nổi, ngoại trừ việc phải đối mặt với sự… sung sức quá mức của chồng, thì mọi thứ đều là điểm cộng.
Tôi sống kiểu “gõ chuông chùa được ngày nào hay ngày nấy”, giả vờ không biết chuyện bạch nguyệt quang đã ly hôn.
Chủ trương: Ngày nào yên ổn thì cứ tận hưởng ngày ấy.
Cuộc sống cứ thế trôi qua không nhanh không chậm, cho đến một ngày, quản gia hốt hoảng chạy đến nói với tôi: “Annie mang thai rồi.”
Annie là cô chó nhỏ giống Cavalier King Charles mà Tạ Trầm Chu tặng tôi.
Một “cô công chúa nhỏ Disney” đẹp đến mức khiến người ta tan chảy.
Năm đó, con chó tôi nuôi suốt 7 năm bị lạc mất, tôi khóc đến sưng cả mắt.
Tạ Trầm Chu thấy vậy bèn mang Annie về tặng tôi để dỗ dành.
Tuy là nói tặng cho tôi nuôi, nhưng Tạ Trầm Chu lại không cho phép tôi quá thân thiết với nó, ngày thường toàn do quản gia chăm sóc.
Chỉ cần anh phát hiện tôi gần gũi với Annie quá mức, anh sẽ lập tức cho người đưa Annie “mất tích” một thời gian.
“Đừng dành quá nhiều tình cảm vào những thứ không quan trọng. Em chỉ cần yêu mình anh là đủ.”
Tôi còn từng cười nhạo anh vì ghen cả với một con chó.
Nhưng Tạ Trầm Chu hoàn toàn không có ý đùa, vì vậy tôi buộc lòng phải tiết chế lại, không thân mật với Annie quá nhiều, nhưng trong lòng vẫn coi nó như con gái mà yêu thương.
Nay đột nhiên nghe tin nó mang thai.
Tôi như sụp đổ, không nhịn được mà gọi điện khóc lóc với Tạ Trầm Chu.
“Chồng ơi, Annie nhà mình bị con chó vàng nào bên ngoài phá rồi! Hu hu hu!”
Đáng chết thật.
Thằng chó vàng đó đừng để tôi bắt được, bắt được tôi đánh gãy chân nó!
Tạ Trầm Chu ban đầu dỗ dành tôi một hồi.
Sau đó trầm ngâm suy nghĩ một lát, liền xác định được nghi phạm.
“Annie không tiếp xúc với chó bên ngoài.
“Chắc là lần trước chúng ta về nhà cũ, nó đã phải lòng Chiu Chiu rồi.”
Chiu Chiu là một chú chó Cocker Spaniel xinh đẹp.
Xét về ngoại hình, đúng là cũng khá xứng với Annie.
Dù sao thì, vẫn còn tốt hơn bị con chó vàng bên ngoài động vào, tôi tự an ủi mình như vậy.
Tôi đưa Annie đến bệnh viện thú y siêu âm thai.
Trong khu chờ, có một chị gái đang mang thai cũng dắt theo một chú chó Pomeranian nhỏ xíu chờ khám.
Nhìn cái bụng tròn vo của chị ấy,
Trong đầu tôi bỗng “ting” một tiếng—
Chợt nhận ra điều gì đó.
Xong rồi.