Kế Mẫu Mẫn Hợp - Chương 4
12
Ta chủ động đề nghị kế mẫu cho học cưỡi ngựa bắn cung.
Những bài học khác nàng sắp xếp, ta cũng chăm chỉ học, mỗi ngày dậy từ canh năm, nửa đêm mới nghỉ.
Nàng xót xa:
“Tuy ta muốn con có danh tài nữ để làm chỗ dựa khi hôn nhân, cũng không cần liều mạng thế này.”
Ta ăn bánh kem nàng làm, cười đến mắt cong cong:
“Mẹ ơi, Quỳnh Nhi không khổ đâu, Quỳnh Nhi muốn làm chuyện lớn mà.”
Nàng ghé lại gần, mắt sáng rỡ:
“Chuyện lớn gì?”
“Không nói cho mẹ đâu, là bí mật.”
Ta cố tình không nói.
Không phải ta không muốn, mà là không biết bắt đầu từ đâu.
Hai năm nữa, công chúa Xương Bình sẽ chọn vài nữ quyến làm bạn đọc sách.
Không chỉ yêu cầu cầm kỳ thi họa tinh thông, mà còn phải giỏi cưỡi ngựa.
Bởi công chúa thích chơi mã cầu, bạn đọc sách chẳng những phải cùng nàng học tập, mà còn phải cùng nàng vui chơi.
Kiếp trước, ta bị giam trong nội trạch, tâm tư chỉ dùng để đối nghịch với kế mẫu, tất nhiên không có cơ hội này.
Nay đã khác, vị trí bạn đọc của công chúa, ta nhất định phải tranh thủ.
Nỗ lực đi lên vị trí cao hơn, không chỉ là để tìm sự bảo vệ cho bản thân.
Còn vì muốn được công chúa nhìn nhận, cầu một đạo ân điển, mời bà đỡ và thái y trong cung đảm bảo an toàn.
Bởi kiếp trước, kế mẫu từng mang thai.
Chính ta, vì bị người ta lợi dụng, đã đưa túi hương tẩm xạ hương cho nàng.
Khi ấy, chúng ta như nước với lửa, nàng thấy ta chủ động tỏ thiện ý, trong lòng vui vẻ, liền treo túi hương ở đầu giường.
Chưa đầy một tháng, nàng trượt thai.
Khi phát hiện bên trong có xạ hương, nàng đau lòng đánh ta.
Mà ta khi đó bướng bỉnh, cho rằng nàng chỉ giận cá chém thớt, nhất quyết không thừa nhận sai lầm.
Quan hệ giữa hai người chúng ta hoàn toàn tan vỡ.
Nay đã khác, ta và kế mẫu gần gũi, sẽ không để kẻ xấu có cơ hội.
Việc cần giải quyết, chỉ còn là nỗi lo lắng của nàng.
Ta sẽ làm hết sức mình để đảm bảo nàng sinh nở an toàn.
13
Năm ta mười một tuổi, vượt qua nhiều thử thách, ta đã thành công được chọn làm bạn đọc của công chúa.
Kế mẫu tỏ ra lo lắng:
“Người ta nói trong hoàng cung quy củ nhiều lắm, hay là chúng ta đừng đi nữa?”
Nhưng ta lại nghe thấy tiếng nàng hét lên trong lòng:
“A a a a! Đây là con gái ta dạy dỗ ra, thật sự quá giỏi giang rồi!
“Bạn đọc của hoàng gia, đây là đẳng cấp gì? Như trường danh giá hay tiến sĩ liên thông vậy?
“Thật sự quá xuất sắc!
“Nhưng mà hoàng cung thâm sâu như biển, liệu có nguy hiểm không?
“Hay là, thôi bỏ đi?”
Trong đầu nàng nghĩ tới nghĩ lui, như tự mình diễn trọn một vở kịch.
Dù có vài lời ta không hiểu, nhưng cũng nhận ra nàng đang thật lòng lo nghĩ cho ta.
Ta vừa buồn cười vừa cảm động:
“Mẹ ơi, con gái chỉ là đi học cùng công chúa, đâu phải vào cung làm dâu, sao mà nguy hiểm được, người đừng tự hù dọa chính mình nữa.”
Phụ thân cũng an ủi:
“Thái phó Lâm với ta là bạn tốt, ông ấy sẽ chăm sóc cho Quỳnh Nhi.”
Bạn đọc không được tùy tiện rời cung, nên dù ít được gặp phụ mẫu, ta vẫn thường nhận được thư từ nhà.
14
Tiểu muội đã lớn hơn, nhưng không thích học hành, nghịch ngợm như con khỉ nhỏ.
Phụ thân vẫn bận rộn huấn luyện binh lính, hầu hết thời gian mỗi tháng đều ở trong quân doanh.
Kế mẫu thì lo quản lý cửa hàng, kiếm thêm bạc.
Trong thư, nàng viết:
“Chờ con và Vi Nhi xuất giá, thế nào cũng phải chuẩn bị một hồi môn hoành tráng mười dặm hồng trang.”
Thực sự là đang tích góp của hồi môn cho chúng ta.
Ta đọc mà không nhịn được cười.
“Vui thế sao?”
Công chúa chống cằm nhìn ta:
“Nếu người khác không nhắc, ta còn không biết mẫu thân mà ngươi hay nhắc đến lại là kế mẫu.”
Ta gấp thư lại, nhét vào tay áo:
“Mẹ đối với ta rất tốt, hơn cả ruột thịt.”
“Không có máu mủ, liệu có thực sự thương yêu không?”
Công chúa nghi ngờ, cũng là chuyện dễ hiểu.
Mẫu thân hiện tại của nàng không phải sinh ra nàng.
15
Công chúa là con gái của Nguyên hoàng hậu, cùng thái tử là huynh muội ruột.
Hoàng thượng tuy có nhiều phi tần, nhưng ngoài kế hậu cũng chỉ sinh được toàn con trai, chỉ có công chúa Xương Bình là con gái duy nhất.
Vì vậy, nàng rất được sủng ái.
Nói không chừng, địa vị của thái tử cũng nhờ nàng mà được củng cố.
Nhưng dù nàng là ngọc quý vàng ngà, trong lòng vẫn có điều tiếc nuối.
Kế hậu không có con gái, đối xử với nàng không tệ, nhưng cũng không thân thiết.
Hậu cung và tiền triều vốn đầy rẫy quan hệ phức tạp, người ở vị trí cao nhất tất nhiên mong con ruột mình làm thái tử.
Lợi ích xung đột, dù kế hậu muốn giữ danh tiếng hiền đức, liệu có thể thật lòng với nàng được bao nhiêu?
Cũng khó trách nàng có lòng ghen tỵ với ta.
Chỉ là không ngờ, vào ngày nghỉ, nàng lại cải trang, nhất quyết theo ta về nhà.
16
Vừa bước vào cửa, liền thấy tiểu muội nhảy nhót trong sân, kế mẫu cầm cành liễu đuổi theo sau, thở hồng hộc:
“Tiêu Ngữ Vi, gan của con ngày càng lớn, dám một mình trốn ra ngoài, còn định lẻn vào quân doanh?
“Nếu không phải cha con sai người đưa con về, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì!”
Tiểu muội trèo lên cây, bướng bỉnh cãi:
“Chính mẹ đã dạy, nữ nhi phải tự cường. Con muốn nhập ngũ, trở thành đại tướng quân như cha, có gì sai?”
Kế mẫu im lặng.
Ta nghe được tiếng nàng lẩm bẩm trong lòng:
“Con ngoan, có chí khí. Sai không phải con, mà là thời đại này, chưa từng có nữ tử nhập ngũ.”
Nàng không nỡ trách thêm:
“Xuống mau! Không thì đừng hòng ăn bánh kem.”
Thấy kế mẫu không còn giận, tiểu muội cười toe toét, đang định trèo xuống thì nhìn thấy ta:
“Tỷ tỷ!”
Nó nhảy từ trên cây xuống, chạy vài bước nhào vào lòng ta.
“Tỷ biết mẫu thân làm bánh kem nên về tranh ăn với muội đúng không?”
Rõ ràng vui mừng, miệng lại còn trêu chọc ta.
“Đúng đấy, tỷ còn dẫn thêm người về, chuẩn bị ăn hết phần của muội.”
Nó lúc này mới thấy công chúa đứng phía sau ta: “Chào tỷ tỷ ạ.”
Để tránh dọa gia đình ta, công chúa dùng danh phận của một bạn đọc khác.
Không đợi ta giới thiệu, tiểu muội đã kéo tay cả hai chúng ta, miệng ríu rít: “Tỷ tỷ, để muội nói cho tỷ nghe, bánh kem mẫu thân muội làm là ngon nhất trên đời, đảm bảo ăn một miếng là không ngừng được.”
Nó vừa kéo chúng ta đi, vừa không quên gọi với lại: “Mẫu thân, nhanh lên!”
15
Sau khi ngồi xuống, công chúa vẻ mặt ngỡ ngàng: “Vô phép như vậy, mẹ ngươi không tức giận sao?”
“Sẽ không đâu.”
Kế mẫu đối với chúng ta rất ít khi nghiêm khắc.
“Mẹ luôn nói, nữ nhi không dễ dàng gì, chỉ có khi ở bên cha mẹ mới được tự do, nên nghịch ngợm một chút cũng chẳng sao.”
Rất nhanh, món bánh kem đã được dọn lên, cùng với món thạch hoa và bánh trái cây chiên mà ta thích.
“Mau ăn lót dạ trước đi, bếp đang chuẩn bị những món con thích.
“Tiểu thư họ Thôi có kiêng ăn gì không?”
Lúc nãy ta đã giới thiệu, công chúa mượn danh tiểu thư Thôi Uyển Nguyệt, con gái phủ Định Quốc Công.
Giờ nàng đang bận ăn bánh kem, từng muỗng từng muỗng không ngừng lại được.
Ta vội trả lời thay:
“Mẹ ơi, nàng không ăn cay, thích đồ ngọt.”
Công chúa vừa ăn vừa gật đầu.
Bữa ăn tràn ngập niềm vui, khách chủ đều hài lòng.
Buổi chiều, tiểu muội nằng nặc đòi đi chèo thuyền:
“Giờ sen hồ Bích Thủy đang rất tươi, tỷ tỷ, đi với muội đi mà!”
Công chúa cũng háo hức muốn thử.
Thế là, bốn người chúng ta chèo thuyền ra giữa hồ, vừa ngắm sen vừa hái đài sen, tiểu muội còn dạy công chúa cách nhận biết củ ấu:
“Cái này luộc lên thơm lắm, chấm đường ăn rất ngon!”
Rất nhanh, thuyền nhỏ chất đầy đài sen và củ ấu, gần như không còn chỗ để chân, đành phải quay về sớm.
Nhưng hai người họ vẫn chưa chơi đã, lên bờ liền kéo nhau đi hái táo chua, thả diều, mãi đến lúc hoàng hôn mới chịu về nhà.
Công chúa chưa từng chơi đùa thoải mái như vậy, cả ngày dạo chơi với tiểu muội, hai người dường như còn thân thiết hơn cả ta.
Đến khi người trong cung đến giục nàng trở về, công chúa mới lưu luyến rời đi.
Trước khi đi, nàng tặng tiểu muội một đóa trâm ngọc, còn hẹn lần sau cùng đi hái mơ dại.
Cùng với thị vệ trong cung, phụ thân cũng đến.
Hôm nay ông không ở nhà, cũng không phải trong quân doanh luyện binh, mà đã vào cung.