Kế Hoạch Yêu Em Từ Lâu - Chương 3
“Lúc Tạ Vân Bảo tỏ tình với anh ấy hôm bữa, thật ra trong lòng ảnh đã sốt ruột lắm rồi, nhưng vẫn cố gồng ba chữ ba chữ như kiểu đọc thoại, toàn là diễn đấy.”
“Không những tập gym, ảnh còn đi học nghi lễ. Chị em nói tổng tài rất ngầu, nên ảnh vào công ty lăn lộn học cách làm một tổng tài lạnh lùng.”
Nhưng bản chất Thẩm Ngôn là kiểu người hướng ngoại, thích chia sẻ, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng cao lãnh. Vì muốn biến thành hình mẫu lý tưởng của chị tôi mà suốt mấy năm nay phải gồng gánh đến mức phát mệt.
Vậy nên mới nảy sinh một vấn đề – chị tôi yêu Thẩm Ngôn là chuyện thật, nhưng người chị ấy yêu là hình tượng giả mà anh ta cố gắng xây dựng ra. Còn con người thật của Thẩm Ngôn… liệu chị tôi có còn thích?
Còn Thẩm Ngôn, liệu anh có thể mãi mãi đè nén con người thật của mình mà sống giả vờ như vậy mãi sao?
“Anh có một kế hoạch.”
Thẩm Dật như nghĩ ra gì đó, “vèo” một tiếng bật dậy.
Tôi ghé đầu lại thì thầm cùng anh một hồi, thấy khá khả thi.
Quyết định làm thế đi.
9
“Thật… thật hả?” Tạ Vân Bảo trợn tròn mắt nhìn bức ảnh, vẻ mặt không dám tin.
Thẩm Dật nói, thật ra con bé này bản chất không xấu, chỉ là đọc tiểu thuyết nhiều quá, cứ tưởng mình là nữ chính xuyên không chuyên đi cứu vớt nam phụ bi kịch.
Trong kịch bản tự biên tự diễn của cô ta, chị tôi là đóa hoa nhỏ mạnh mẽ kiên cường, Thẩm Ngôn là nam phụ cao lãnh âm thầm hi sinh. Thế rồi nhất định sẽ có một anh chàng nhiệt huyết, nghèo khó nhưng kiên cường xuất hiện và giành lấy trái tim chị tôi, hai người cùng nhau vượt qua sóng gió.
Kịch bản này, cô ta không chỉ áp cho Thẩm Ngôn, mà cả Thẩm Dật và mấy người khác trong đại viện cũng từng là nạn nhân của cô ta. Tính ra thì… đúng là tấn công tinh thần vô phân biệt.
“Dù bình thường tôi hay bảo chị tôi ngốc, nhưng chị tôi không ngốc đến vậy đâu.”
Nội tâm phong phú như phim truyền hình của Tạ Vân Bảo thật sự khiến tôi cạn lời.
Nhưng được cái, cô nàng này rất nghĩa khí, chuyện gì ra chuyện đấy. Sau khi nghe chuyện Thẩm Ngôn vì chị tôi mà cố gắng suốt bao năm, cô đã tự nâng cấp anh ta lên từ nam phụ thành nam chính.
Mà nam chính và nữ chính thì phải có cái kết hạnh phúc, thế nên cô nàng quyết định giúp hai người họ xác định lại tình cảm.
Kế hoạch tạm thời định ra là: để Tạ Vân Bảo đi… quyến rũ Thẩm Ngôn.
Lần trước Thẩm Ngôn lộ ra chút bản chất thật hiếm hoi cũng là do bị chiêu “trà xanh” của Tạ Vân Bảo làm phát sợ.
Đã có tác dụng thì không cần đổi bài làm gì, cứ dùng lại công thức xem sao!
10
“Có ai nói cho tôi biết tại sao cô ta lại ở đây không?” Giọng Thẩm Ngôn vẫn lạnh như mọi khi, nhưng nét mặt anh thì hoàn toàn không giấu nổi nữa – trán đã nổi cả gân xanh rồi.
Tôi và Thẩm Dật ngước nhìn trời ngắm sàn, không ai dám đối mặt với anh.
Thật sự không ngờ sức công phá của Tạ Vân Bảo lại khủng đến thế.
“Anh Dật, anh không hoan nghênh em sao?” Cô ta nhẹ nhàng xúc một miếng bánh kem, làm như định đút cho Thẩm Ngôn ăn, “Hôm nay là sinh nhật em mà~”
“Em sinh nhật? Em mỗi tháng tổ chức sinh nhật một lần, ngày nào cũng khác nhau.” Thẩm Ngôn né tránh như trốn ôn dịch, lập tức nghiêng người tránh ra xa.
“Anh Dật, vậy uống miếng trà nha.” Tạ Vân Bảo nhấp một ngụm rồi đưa cho Thẩm Ngôn, “Anh uống đi, như vầy là hôn gián tiếp đó nha~”
“Cút! Lát nữa để tôi cho cô hôn đất luôn nhé!” Gương mặt Thẩm Ngôn đã đeo lên chiếc mặt nạ đau khổ.
“Anh Dật, anh không thấy em lúc toả ra mị lực là có sức hút vô cùng sao?” Tạ Vân Bảo khẽ vén tóc.
“Trên đời có ba loại thước – thước thẳng, thước tam giác và I love you very much!
Chơi oẳn tù tì với anh em chỉ có thể ra kéo, vì anh chính là bao tay của em!
Em vừa uống thuốc xong, anh đoán thử xem là thuốc gì? Là thuốc rất quan trọng, vì anh rất quan trọng!”
Tạ Vân Bảo liên tục xuất chiêu, không cho Thẩm Ngôn cơ hội phản công nào. Anh đứng giữa phòng khách, cả người như muốn tan vỡ, khuôn mặt đầy biểu cảm “đã mất đi hi vọng sống”.
Cuối cùng chịu hết nổi, anh xé toang lớp mặt nạ cao lãnh, phản kích cực mạnh:
“Tôi thấy cô hết thuốc chữa rồi đấy!
Lát nữa tôi đấm cô một phát cho biết cái gì gọi là đáng sợ!
Cô nói chỉ có ba loại thước? Còn thiếu một loại nữa đấy – là cái thước đo độ trơ tráo của cô!”
Vừa dứt lời, căn phòng lặng ngắt như tờ.
Tạ Vân Bảo không làm màu thêm nữa, cô nghiêng đầu, môi đỏ khẽ mím, nhẹ nhàng nói:
“Chị Dao Dao, em nói mà, Thẩm Ngôn thật sự rất biết cách mắng người.”
11.
“Cái… gì cơ?” Thẩm Ngôn sững người.
Anh quay lại, thấy chị tôi – Dư Dao Dao – đứng ngay sau lưng, không rõ đã nghe bao nhiêu.
Gương mặt chị tôi hiện rõ vẻ bối rối và ngạc nhiên – lần đầu tiên thấy Thẩm Ngôn như vậy, chị ấy thật sự bị sốc.
“Ờ… vợ à… để anh giải thích.” Thẩm Ngôn lúng túng không biết tay chân để đâu, mặt đỏ bừng, cuối cùng chỉ thốt ra được ba chữ: “Anh không phải…”
Hay quá, lại tiếp tục “Ba chữ kinh điển”. Nhập vai quá mượt.
“Tiểu Béo?” Chị tôi nhìn chằm chằm vào Thẩm Ngôn, như thể đang cố nhìn xuyên qua anh để tìm kiếm một người khác.
Thẩm Ngôn chính thức tan vỡ. Bao năm rồi không ai gọi anh là cái tên này, bây giờ người người đều gọi là “Tổng giám đốc Thẩm”, còn “Tiểu Béo” chính là biệt danh chị tôi đặt cho anh từ mười năm trước.
“À…” Anh khựng lại một chút, cố đánh lạc hướng: “Vợ à, em có đói không?”
“Anh chính là Tiểu Béo.” Chị tôi nhìn anh thật lâu, dứt khoát xác nhận.
Thẩm Ngôn còn định cãi, tôi ở bên cạnh đã kịp thời đưa ra tấm ảnh chụp hai người từ mười năm trước.
Bằng chứng rành rành.
Thẩm Ngôn sụp đổ hoàn toàn, “phịch” một cái ngồi sụp xuống ghế sofa, cúi đầu lặng thinh.
Một lúc sau, giọng nghèn nghẹn vang lên từ cổ họng:
“Em… không muốn bên anh nữa sao?”
Đã bị lật tẩy rồi, Thẩm Ngôn cũng buông bỏ luôn, không giả vờ nữa.
“Vì để trở thành mẫu người em thích, anh đã cố gắng rất nhiều… Mỗi lần ăn rau luộc lạt miệng, anh lại nhìn hình em để nuốt cho trôi.”
Tội thật sự.
“Em biết không, một năm trước lúc thấy em trong công ty, anh chỉ muốn chạy tới nhận mặt. Nhưng lại nhớ em nói chỉ thích kiểu lạnh lùng, anh đành nhịn.”
Dư Dao Dao vò tóc, ngẫm lại: “Vậy ra mấy ngày nay em mất ngủ, đau đầu suy nghĩ hóa ra lại… ngốc như vậy.”
“Trời ơi! Anh biết không, trong lòng em toàn là bất an. Em cứ lo chúng ta cưới nhau chỉ vì hợp, giờ anh nói với em, anh chính là Tiểu Béo – người đã thích em từ mười năm trước.”
Hai người này, một người yêu âm thầm, thay đổi cả bản thân chỉ vì cô ấy.
Một người ngày nào cũng tự ti, tự dằn vặt, dù nghi ngờ bản thân nhưng chưa bao giờ nghi ngờ đối phương.
“Thế nên, tình yêu là phải dám nói ra.” Tạ Vân Bảo cười tít mắt chỉ tay vào hai người họ, “Nếu hai người sớm nói rõ, thì đâu đến mức phải tự hành hạ nhau bao lâu nay.”
“Nhưng hồi đó chính em bảo em thích kiểu lạnh lùng cao lãnh mà!” Thẩm Ngôn không phục.
Chị tôi lườm anh một cái: “Anh bị ngốc à? Hồi đó em bị It Started with a Kiss nhập đấy chứ!
Nam chính trong phim thì ngầu thật, nhưng em đâu phải Viên Tương Cầm?
Hơn nữa, lúc đó em cũng đâu từ chối anh đâu mà? Chính anh đột nhiên mất tích, làm em buồn một thời gian dài.”
Trên đầu Thẩm Ngôn xuất hiện đầy dấu hỏi chấm.
Hồi đó anh tỏ tình với Dư Dao Dao trên QQ, kết quả chị tôi đáp lại bằng một bài thơ:
【Ta nay muốn nói cùng chàng,
Chim ác là quạ một nhà.
Vui ca dưới trăng vàng rực,
Nghe lời dèm pha lòng tan.】
Thẩm Ngôn hùng hồn: “Anh tỏ tình với em, em chửi anh não tàn! Rõ ràng đây là một bài thơ giấu chữ cuối nè!
Còn không nghĩ đến khả năng em gửi thơ giấu đầu?”
“Nhưng mà em cứ gọi anh là béo, gọi là Tiểu Béo!”
“Biệt danh tình yêu mà~”
Trong cuộc đời thực, người chị tôi yêu là người luôn để ý đến cảm xúc của cô ấy, cố gắng làm trò khiến cô ấy vui, cùng cô ấy bị phạt đứng ngoài hành lang – chính là Thẩm Ngôn.
Dù ngày ấy trong mắt người khác, anh chỉ là một cậu bé bình thường, nhưng với một cô gái đang trong tuổi mới lớn nhạy cảm và hay nghĩ ngợi, anh chính là tia sáng xuyên qua khung cửa sổ – len lỏi mà ấm áp.
12
Khi chị tôi trở mình lần thứ 108 và tiếp tục ngọ nguậy dưới chăn, tôi cuối cùng cũng không nhịn được nữa, lại đập một cái lên đầu chị ấy.
“Dư Dao Dao! Chị còn ngủ không đấy!” Tôi ngồi bật dậy, lại lôi chị ấy ra khỏi chăn lần nữa.
Bị tôi lôi ra, Dư Dao Dao vẫn cười ngu: “He he, Thẩm Ngôn thật sự rất thích chị á.”
Tôi nghĩ chắc mình bị lây bệnh rồi – khoé miệng không khống chế được mà cũng cong lên.
He he, Thẩm Dật cũng rất thích em nè~
-HẾT-
dịch quá dở