Kế Hoạch Yêu Em Từ Lâu - Chương 1
1.
Điện thoại rung liên hồi.
Tôi mở WeChat ra thì thấy chị tôi gửi cả đống ảnh.
Tôi lướt màn hình qua loa, càng xem mắt càng mở to, đến mức phải đưa tay lên lau nước miếng nơi khóe miệng.
Chời đất quỷ thần ơi, đúng là cực phẩm nhân gian.
Làn da trắng ngần săn chắc, cơ bắp thon dài đầy sức hút và mỹ cảm.
Vài giọt mồ hôi lăn dọc theo cơ bụng tám múi rồi biến mất ở đường nhân ngư, ẩn mình vào nơi sâu thẳm sau chiếc quần dài đen tuyền.
Đôi mắt anh ta khẽ nhắm, hàng mi rung rung như thể sắp mở ra.
Sống mũi cao thẳng, đầu mũi còn đọng lại một giọt nước.
Môi mím nhẹ, cả người trông có vẻ khó gần, nhưng hai gò má ửng hồng lại lộ rõ vẻ ngại ngùng lúng túng.
“Đây là em chồng chị, da trắng nõn, mặt mũi điển trai, có tám múi bụng, em có thể gả!”
Tôi nhìn tin nhắn chị gửi đến, không kiềm được lấy tay che mũi lại.
Đúng là… tôi là kiểu người dễ bị sắc đẹp mê hoặc vậy sao?
Tôi theo đuổi là sự đồng điệu của linh hồn!
Linh hồn! Hiểu không hả?
Thật nông cạn!
Tôi phải lên án chị ấy mới được!
Tôi cầm điện thoại, gõ thật nhanh:
“Sổ hộ khẩu và chứng minh thư em cầm rồi, của anh ấy đâu?”
“Đang đứng dưới lầu.”
…
Hả?!
2.
Tôi và chị tôi nằm dài trên ghế sô pha, buồn chán thổi điều hòa, mỗi người ôm một quả dưa hấu mà xúc ăn.
“Chúng ta có hơi sa đọa quá không?” Tôi quay đầu hỏi chị.
“Hình như là vậy.” Chị tôi xúc một miếng dưa đưa vào miệng, “Nhưng sướng thật.”
Sướng là được rồi.
Tôi và Thẩm Dật kết hôn được ba tháng, cuộc sống mỗi ngày đều lặp lại như thế, chẳng làm gì cả, chỉ nằm lười biếng.
“Vợ ơi, hôm nay có mệt không?”
Thẩm Dật vừa tan làm về, tôi lập tức dang hai tay ra với anh ấy.
Anh ấy thuần thục ôm tôi vào lòng, xoa nhẹ lên đỉnh đầu tôi: “Không mệt, anh nhớ em.”
Chóp mũi tôi áp vào lồng ngực anh, mùi chanh nhè nhẹ tràn ngập khoang mũi, tôi tham lam rúc đầu vào cơ ngực anh thêm một chút.
Săn chắc, đầy đặn, đàn hồi.
A~ cuộc sống thế này đúng là vừa sa đọa vừa sung sướng.
Đúng vậy, nghe thì hơi khó tin, nhưng hôm đó ngay sau khi chị tôi gửi WeChat, tôi đã đi đăng ký kết hôn với Thẩm Dật luôn rồi.
Tôi vốn chỉ vì nhìn thấy trai đẹp mà đầu óc nóng lên, thuận miệng nói chơi thôi.
Ai ngờ Thẩm Dật thật sự cầm hộ khẩu và chứng minh thư đứng đợi dưới nhà tôi.
Lúc tôi xuống, anh ấy căng thẳng cầm chặt chứng minh thư, nói với tôi: “Chào em, anh là Thẩm Dật. Cao một mét tám ba, nặng bảy mươi ký, học vị thạc sĩ, không có thói quen xấu nào…”
Tôi “phụt” một tiếng bật cười, cắt ngang màn giới thiệu vụng về của anh ấy: “Đi thôi.”
Anh ấy sững người tại chỗ, tai đỏ bừng, sau đó mới phản ứng kịp, bàn tay to lập tức nắm lấy tay tôi, kéo tôi lên xe.
Thẩm Dật lái xe rất nhanh, lúc tôi hoàn hồn lại thì đã cầm trên tay hai cuốn sổ đỏ rồi.
“Khoan đã, vậy là cưới rồi hả?” Tôi đứng trước cửa Cục Dân chính, hoàn toàn đơ người.
“Không được hối hận!” Thẩm Dật lập tức ôm tôi vào lòng, cằm tựa lên đỉnh đầu tôi, giọng có chút tủi thân, “Em là vợ anh rồi.”
Anh ấy đưa tay vuốt nhẹ mặt tôi, rồi cúi người hôn nhẹ lên môi tôi, đôi mắt ươn ướt cụp xuống, mang theo chút ấm ức nhìn tôi.
“Chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp, không thể đổi ý.”
Ai mà chịu nổi cơ chứ!
Cực phẩm trai đẹp làm nũng với tôi, chuyện này đến trong mơ tôi cũng không dám mơ tới, vậy mà bây giờ lại xảy ra thật.
Tôi mơ mơ màng màng đáp: “Không hối hận, không hối hận.”
Thế là tôi bắt đầu cuộc sống không biết xấu hổ này.
Đặc biệt là chị dâu tôi lại chính là chị ruột tôi, nên mấy chuyện mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, chị em dâu nọ kia, hoàn toàn không có.
Ba mẹ chồng thì cực kỳ biết giữ khoảng cách, không rảnh thì chẳng ai đến làm phiền hai đứa tôi.
Tôi và chị là hàng xóm đối diện, hai đứa thường xuyên tụ tập thì thầm, tám chuyện một vòng là bạn bè ai cũng tan nát danh tiếng.
Bỏ qua đạo đức cá nhân, tận hưởng cuộc sống thiếu đức.
Nhưng cuộc sống như vậy, dường như sắp bị phá vỡ rồi.
3
“Anh Dật, em thích anh.”
Cô gái trước mặt mỉm cười e thẹn, dịu dàng ngẩng mắt nhìn Thẩm Dật.
Tôi huých cùi chỏ vào chị tôi: “Chồng chị đó.”
“Cùng ly hôn không?” Chị tôi ghé vào tai tôi thì thầm.
Tôi còn chưa kịp trả lời, thì Thẩm Dật – người vốn đang đứng cạnh tôi – đã lao thẳng ra ngoài, tay trái tát thẳng vào mặt Thẩm Ngôn, tay phải đẩy cô thanh mai kia một cú loạng choạng.
“Đồ cẩu nam nữ! Thẩm Ngôn, anh không muốn sống thì thôi, đừng kéo tôi chết chung! Hu hu hu, vợ ơi, em không thể để anh chịu tội lây được!”
4
Đừng thấy bình thường Thẩm Dật hiền lành ít nói, lúc này vung tay lên mà cái tát kia đúng là mãnh liệt như hổ vồ.
Má trái của Thẩm Ngôn lập tức đỏ ửng, ánh mắt trong veo mà ngu ngơ kia viết đầy vẻ mơ màng mông lung.
Cô thanh mai tên Tạ Vân Bảo loạng choạng lùi lại một bước, nước mắt lập tức tràn đầy khóe mắt, chóp mũi đỏ ửng, trông thật sự khiến người ta mủi lòng.
“Anh Dật, sao anh lại nói khó nghe vậy? Hứ! Bảo Bảo không thích.”
Woa, trà xanh bây giờ trà đến tận chồng tôi rồi đây.
“Hứ, Bảo Bảo không thích.” Tôi khoanh tay lại, giọng điệu mỉa mai không giấu giếm.
“Hứ, Bảo Bảo không thích.” Thẩm Dật cũng khoanh tay bắt chước, cả người y hệt như đang cosplay trà xanh.
Không phải chứ ông anh, sao anh cũng bắt đầu mỉa mai rồi?!
Thẩm Ngôn giống như cái máy tính cùi bắp vừa mới load xong, cuối cùng cũng hoàn hồn, người xưa nay luôn trầm ổn lạnh lùng lúc này mặt đã đỏ bừng, cố gắng lắm mới thốt ra được ba chữ.
“Anh không có.”
Cái lời giải thích này đúng là yếu ớt vô lực, chị tôi liệu có tin không?
Tôi quay đầu nhìn chị, chỉ thấy nước mắt rưng rưng, tay còn nắm chặt tay Thẩm Ngôn, vẻ mặt chân thành.
Tôi muốn sụp đổ luôn, tha thứ rồi sao? Bao năm nay tôi không phát hiện ra chị là não cá vàng à!
Ngay giây tiếp theo, tôi nghe chị cất giọng đầy cảm xúc: “Tôi không tin.”
Tốt tốt tốt, an tâm rồi, nhà họ Dư chúng tôi quả nhiên không có ai ngốc.
Rồi ông anh rể tốt của tôi cứ như thế… nhẹ nhàng tan vỡ.
Anh ta uất ức liếc Thẩm Dật đang đứng một bên đầy giọng mỉa mai, hít sâu một hơi: “Oan cho anh.”
Ông anh, giờ phút nào rồi mà còn chơi ba chữ ngắn gọn nữa? Chậm thêm chút nữa là cả anh lẫn em trai đều thành trai ế hết!
Nhìn bộ dạng chậm tiêu này của Thẩm Ngôn, Thẩm Dật xoay cổ răng rắc, bẻ ngón tay răng rắc, rồi bước về phía anh ta.
“Không nói à? Còn giả vờ cao lãnh thêm thử xem?”
Người luôn kiệm lời như Thẩm Ngôn đột nhiên “pằng pằng pằng” khai sạch từ đầu tới cuối, như thể chỉ cần chậm một giây nữa là ăn ngay cú đấm vào mặt.
“Lúc ra ngoài mua bánh cho Dao Dao thì gặp cô ta! Người ta gọi là góc phố gặp tình yêu, tôi thì là góc phố gặp ma!
“Tám trăm năm không nói chuyện, ai biết cô ta đột nhiên tỏ tình!
“Cô ta thích tôi, tôi đâu có thích cô ta, ai thèm làm con rùa tinh!”
“Á ối.” Vừa dứt lời, anh ta mới như bừng tỉnh, lập tức đưa tay bịt miệng.
Tốt lắm, hình tượng tổng tài lạnh lùng chính thức sụp đổ.
Anh rể tôi – người vốn lạnh lùng cao quý – lại một lần nữa… nhẹ nhàng tan vỡ.
5
Khi chị tôi trở mình lần thứ 108, còn lăn lộn loạn xạ trong chăn, tôi cuối cùng không nhịn được nữa, tát nhẹ một cái vào đầu chị.
“Dư Dao Dao! Chị còn ngủ không đấy!” Tôi ngồi bật dậy, lôi chị ra khỏi chăn luôn.
Túm cổ áo chị mà lắc lia lịa, tốt nhất là lắc cho nước trong đầu chị cũng chảy ra luôn.
Nhưng vừa lắc được hai cái, tôi đã thấy không ổn.
Tay sao lại ươn ướt?
Trời đất ơi, đừng nói là Dư Dao Dao dãi chảy ướt tay tôi nha!
Tôi còn đang chuẩn bị phát cáu, thì nghe chị nấc một cái rõ to, sau đó là tiếng nức nở rấm rứt.
Chậc, vụ này lớn rồi, biết thế đừng có lắc chị ấy nữa.
Tôi ghé đầu qua: “Thật sự khóc hả?”
“Biến đi! Đồ chết tiệt!” Chị tôi tát thẳng vào mặt tôi một phát đẩy ra.
Cũng còn được, vẫn còn sức chửi tôi, chắc không có gì quá nghiêm trọng.
“Nói thử xem, khóc cũng đâu giải quyết được gì.” Tôi rút một tờ giấy, quệt đại lên mặt chị, lau luôn cả nước mũi với nước mắt thành một cục.
Từ chiều sau vụ Tạ Vân Bảo tỏ tình với Thẩm Ngôn, chị đã ủ rũ suốt.
Dù sau đó đã giải thích rõ ràng, Thẩm Ngôn cũng hết lời dỗ dành, chị vẫn chẳng cười lấy một cái.
Đến tối thì ôm gối qua phòng tôi, đòi ngủ chung, tống Thẩm Dật sang ở chung phòng với Thẩm Ngôn bên đối diện.
Thẩm Dật tức đến mức gần như hóa thành oán khí đậm đặc, chỉ tay vào Thẩm Ngôn đang bám chặt cửa nhà tôi không chịu đi mà chửi.
“Anh không giữ chuẩn mực đàn ông, làm vợ giận bỏ không ngủ với anh thì đúng rồi! Nhưng tôi thì có làm gì sai? Cũng bị anh liên lụy, không được ôm vợ ngủ luôn!”
Thẩm Ngôn chẳng buồn để ý, cứ đứng canh cửa như thần giữ cửa, ra vẻ nếu chị tôi không đi theo, thì anh ta cứ đứng đó suốt.
Kết quả là Dư Dao Dao đúng là cứng rắn thật, đóng cửa cái rầm rồi vào giường nằm luôn, chẳng thèm đoái hoài.
Tôi tưởng chị là kiểu nữ cường sắt đá, ai ngờ là một bé khóc uất ức.
Chị khóc thút thít, nói ngắt quãng: “Chị với Thẩm Ngôn quen nhau nửa năm thì cưới, anh ấy tốt quá, tốt đến mức như một giấc mơ, khiến chị không dám chắc liệu anh ấy có thật sự yêu mình hay không.
“Chị bình thường, đơn giản thế này. Hôm nay nhìn thấy Tạ Vân Bảo, chị mới nhận ra, chồng chị xuất sắc như vậy, thu hút như vậy, người giỏi hơn chị cũng nhiều, ai cũng muốn làm Thẩm phu nhân.”