Kế Hoạch Chinh Phục Trai Thẳng - Chương 1
01.
Lúc tôi đang chiên xúc xích ở cổng trường thì bị ba hộ vệ mặc đồ đen trùm đầu bắt lên xe.
Đến nơi, tháo mũ trùm ra, tôi mới phát hiện người ngồi trước mặt tôi là mẹ của Thái tử gia Bắc Kinh.
Con trai bà ta là Hạ Văn Dữ, là hotboy kiêm Thái tử gia nổi tiếng của trường đại học chúng tôi.
Người đẹp trai lại cao ráo, cả nam lẫn nữ nhìn thấy đều muốn ngủ.
“Cô là Đồng Nhan à?”
Mẹ Thái tử đánh giá tôi.
“Theo báo cáo của tôi ở trường, con trai tôi lần trước đã nhìn cô 6,37483 giây ở cổng trường.”
“Điều này chứng tỏ nó có hứng thú với ngoại hình của cô.”
“Nhiệm vụ của cô là ngủ phục nó, từ gay bẻ thành thẳng.”
Tôi kinh ngạc trợn tròn mắt: “Thái tử gia thực sự là gay sao?!”
Đột nhiên, người đàn ông lực lưỡng sau lưng mẹ Thái tử vặn vặn nắm đấm to bằng cái bát.
Cổ tôi không hiểu sao lại lạnh toát.
Xong phim, biết được bí mật của gia tộc giàu có này, tôi có nguy cơ bị diệt khẩu.
Nhưng là một cây hành, tôi vẫn quyết định chống lại thế lực tư bản đen tối:
“Dì ơi, dì không thể làm nhục cháu như vậy! Cháu không phải loại người tùy tiện ngủ với đàn ông! Cháu tuyệt đối sẽ không——”
Mẹ Thái tử ngắt lời tôi: “Một ngàn vạn.”
“Một ngàn tệ tuy nhiều nhưng cháu cũng không thể…” Tôi đột nhiên ngẩng đầu lên: “Một… một… một nghìn vạn?!”
“Một ngàn vạn.”
Tôi “Xoẹt.” một cái đứng bật dậy, ngẩng cao đầu ưỡn ngực, hai chân khép lại, giơ tay chào.
“Bà chủ yên tâm! Tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ! Không phụ sự ủy thác, không quên lý tưởng!”
02.
Mặc dù con người phải có cốt khí.
Nhưng cốt khí giá bao nhiêu một cân? Bọn tôi là dân đen nhỏ bé không mua nổi.
Có được một ngàn vạn này, tôi không cần chiên xúc xích bán nữa, khỏi phải ngày nào cũng toàn mùi dầu mỡ, ra đường bị chó đuổi theo.
Tôi trở về ký túc xá, cày video hướng dẫn trang điểm trên Tiểu Hồng Thư ba ngày ba đêm.
Đợi tôi trang điểm xong đi ra, bạn cùng phòng chế giễu tôi: “Ngực to não nhỏ.”
Mắt tôi sáng lên, đúng rồi, tôi có ngực lớn mà! Ưu điểm này sao có thể quên được chứ!
Tôi cảm động chắp tay: “Cảm ơn! Người tốt trên con đường làm giàu của tớ!”
Bạn cùng phòng: “?”
Tôi mặc váy hai dây bó ngực bó eo, váy ngắn cũn cỡn, xuất hiện ở sân bóng rổ.
Mặc dù trường chúng tôi có vô số mỹ nữ nhưng khuôn mặt trẻ thơ 36D của tôi vẫn là tuyệt sát.
Hầu như tất cả các nam sinh đều nhìn tôi.
Còn tôi thì nhìn một ngàn vạn của tôi.
Chỉ thấy trong đám đông, Thái tử gia Hạ Văn Dữ đẹp trai nổi bật hơn hẳn.
Vai rộng chân dài, ngũ quan sắc nét, cơ bắp dưới áo phông trắng đẹp đẽ đầy đặn.
Anh ta thuộc hệ mặt góc cạnh, tướng mạo hơi lạnh lùng, trông rất khó dây vào.
Nhưng khi Hạ Văn Dữ nhìn thấy tôi, ánh mắt anh ta thực sự dừng lại trên người tôi, sau đó còn đi về phía tôi.
Tim tôi đập thình thịch!
Ôi trời ơi, chẳng lẽ anh ta bị 36D của tôi khuất phục, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên sao?!
Thấy anh ta chân dài sải bước đến trước mặt tôi, tôi hắng giọng, dùng giọng điệu nũng nịu nhất nói:
“Hạ học trưởng, anh tìm em à…”
Hạ Văn Dữ cúi đầu nhìn tôi, nhíu mày như đang do dự một lúc, đôi môi mỏng thốt ra sáu chữ lạnh lùng:
“Cho hai cây xúc xích.”
03.
Đáng ghét!
Thái tử gia cũng thích ăn đồ ăn vặt sao!
Tôi vừa nghiến răng nghiến lợi chiên xúc xích vừa liếc trộm Hạ Văn Dữ đang đứng đợi trước quầy.
Anh ta dáng vẻ lạnh lùng, một tay đút túi quần, cúi đầu nhìn điện thoại.
Tôi đưa xúc xích cho anh ta.
Thừa cơ bắt chuyện.
“À, Hạ học trưởng, anh đẹp trai thế này, có bạn gái chưa?”
Hạ Văn Dữ mặt lạnh tanh: “Không có.”
“Anh Khảihông định tìm một người sao?”
“Tôi không hứng thú với phụ nữ.”
Quả nhiên!
Tôi không nản lòng, thấy anh ta sắp lên xe Maybach, tôi ôm máy làm xúc xích, chạy theo.
“Giữ trật tự đô thị tới, anh có thể cho em trốn một chút không.
“Hạ học trưởng, em xin~ xin~ anh~ mà~
“Anh cũng không muốn trở thành một người nhẫn tâm đuổi người ta đi chứ?”
Tôi cúi người trước cửa sổ xe cầu xin anh ta, đôi mắt to tròn long lanh chớp chớp.
Hạ Văn Dữ không kiên nhẫn liếc tôi một cái.
Ánh mắt dừng lại ở cổ áo mở rộng vì tôi cúi người, yết hầu anh ta lăn một cái, đột nhiên ngoảnh mặt đi.
Giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ.
“Lên xe nhưng không được lại gần tôi.”
Tôi vừa định nũng nịu cảm ơn, anh ta lại lạnh lùng bổ sung: “Càng không được nói chuyện.”
04.
Tôi theo Hạ Văn Dữ đến quán bar.
Anh ta ngồi ở khu dành riêng với một nhóm bạn bè, tôi mặt dày ôm máy làm xúc xích ngồi ở bên cạnh.
… Còn nhân cơ hội bán được hơn chục cái.
Ngoài việc kiếm tiền, tôi cũng không bỏ lỡ một ngàn vạn của mình.
Tôi dựng tai nghe Hạ Văn Dữ và bạn anh ta nói chuyện:
“Hạ ca, Khải ca cũng không phải là cố ý lừa anh đâu, anh ấy chỉ nhất thời hồ đồ…”
Lừa anh?
Thái tử gia bị đàn ông lừa sao?!
Tôi lén lút nhìn sang, chỉ thấy những ngón tay thon dài của Hạ Văn Dữ nắm chặt lấy ly rượu, khuôn mặt đẹp trai trong ánh đèn mờ tối u ám.
Rất phù hợp với vẻ tức giận sau khi bị lừa.
Bạn anh ta vẫn đang khuyên anh ta: “Dù sao thì khi anh và anh Khải ở bên nhau, cũng không có vấn đề gì về thuế, cũng không sợ bị phanh phui…”
Không có vấn đề về ngủ với nhau?
Xem ra Thái tử gia vẫn là một xử nam ngây thơ!
Được rồi, được rồi, như vậy thì dễ làm rồi.
Câu hỏi: Một người đàn ông bị một người đàn ông khác làm tổn thương, cách tốt nhất là gì?
Trả lời: Để anh ta thích phụ nữ.
05.
Tôi bắt đầu theo đuổi Hạ Văn Dữ một cách rầm rộ.
Anh ta lên lớp, tôi giúp anh ta giữ chỗ; anh ta tan học, tôi giúp anh ta mua cơm.
Tôi còn dùng sự cám dỗ của xúc xích 9,9 tệ bao ăn trong một tháng để thành công xin được số điện thoại của anh ta từ tay bạn cùng phòng.
Mỗi ngày tin nhắn chào buổi sáng, buổi trưa, buổi tối không ngừng, còn thêm cả bộ sưu tập những câu nói tán tỉnh tuyệt sát mà tôi sưu tầm được.
Hạ Văn Dữ không bao giờ trả lời tôi.
Thấy tôi cũng chỉ mặt không biểu cảm, lạnh lùng đến mức đáng sợ.
Tôi cứ theo đuổi như vậy hai tháng.
Tôi không biết Hạ Văn Dữ có cảm động không nhưng tôi không dám động đậy nữa rồi.
Tiền tiêu vặt của tôi đã hết sạch.
Buổi chiều, tôi phá lệ không đi xem Hạ Văn Dữ chơi bóng, cũng không nhắn tin tán tỉnh anh ta, mà bắt đầu lại việc bán xúc xích.
Điện thoại đột nhiên rung lên.
Người có ghi chú là [Một ngàn vạn] nhắn tin: [?]
Ủa? Thái tử gia nhắn nhầm sao?
Nhưng tôi không rảnh quan tâm, đang chiên xúc xích thì một bạn nam cùng lớp xuất hiện, ngượng ngùng đưa cho tôi một bông hồng.
“Đồng Diện, tớ thích cậu lắm, tặng cậu…”
Tôi ngẩn người.
Nhưng có cô gái nào không thích hoa chứ.
Tôi đang định nhận lấy thì một bàn tay thon dài đẹp đẽ đột nhiên từ phía sau vươn ra, chặn mất bông hoa đó——
“Ê! Ai cướp hoa của tôi…”
Tôi chưa nói hết câu, ngẩng đầu lên thì phát hiện người cướp hoa lại là Hạ Văn Dữ.
Anh ta vẫn mặc áo bóng rổ, trán hơi đổ mồ hôi, ngón tay dài nắm chặt bông hoa, khuôn mặt đẹp trai u ám.
Đây là… ghen sao?!
Xem ra kế hoạch theo đuổi đàn ông của tôi rất thành công!
Nghĩ đến việc anh ta có thể sẽ nói “Bạn học, cậu đang chơi với lửa.” “Chết tiệt, cô ấy là phụ nữ của Hạ Văn Dữ tôi.” hay những câu đại loại như vậy.
Tôi liền phối hợp làm nũng ngay: “Ôi trời ơi, Hạ học trưởng, anh đúng là bá đạo…”
Nhưng ngay sau đó, tôi lại nghe Hạ Văn Dữ lạnh lùng nói: “Tôi là hội học sinh, bông hoa này là hoa trong khuôn viên trường, cấm hái, viết bản kiểm điểm nộp cho phòng tổng vụ.”
Bạn nam kia nhận ra anh ta, sợ đến mức chuồn mất.
Hạ Văn Dữ khinh thường cười một tiếng, ánh mắt mới chuyển sang tôi, đôi mày rậm nhíu lại:
“Cậu nói gì? Bá đạo gì?”
Tôi: “… Anh nghe nhầm rồi, em nói là rút dao, anh đúng là rút dao tương trợ, giúp em nhận ra tên trộm hoa. Nghe em nói này, cảm ơn anh.”
Hạ Văn Dữ vẫn giữ vẻ lạnh lùng không cho người khác đến gần.
Và nói với tôi: “Lần sau thấy hoa cấm hái thì đừng nhận, nếu không sẽ bị trừ điểm học phần.”
“… A.”
Chuyện gì thế này! Không phải là tình yêu ngọt ngào sao? Sao lại thành phim giáo dục bảo vệ hoa rồi?
Tôi ho một tiếng, nũng nịu hỏi: “Hạ học trưởng~ anh đang chơi bóng dở chừng, là cố ý ra ngoài tìm em sao?”
Hạ Văn Dữ: “Phải.”
Tôi phấn khích: “Vậy anh——”
Hạ Văn Dữ: “Ra mua xúc xích, hai cây.”
Ăn ăn ăn! Cả ngày chỉ biết ăn!
Tôi tức giận phết tương lên xúc xích nhưng vẫn không chịu thua mà hỏi:
“Hạ học trưởng~ anh vừa nhắn tin cho em, một dấu hỏi, là có ý gì vậy?”
Anh ta nói: “Trước đây cô đã nhắn rất nhiều tin nhắn cho tôi.”
Mắt tôi sáng lên: “Anh đều thấy rồi sao——”
“Điện thoại tôi hỏng rồi, tin nhắn bị loạn mã nên hỏi cô rốt cuộc đã nhắn những gì.”
Hạ Văn Dữ nghĩ đến điều gì đó, lại nhíu mày nói: “Cô gửi tin nhắn rác à? Sau này đừng làm như vậy nữa, đó là hành vi vi phạm pháp luật.”
Tôi tức điên lên: “… Vậy em còn giữ chỗ cho anh nữa! Còn mua cơm cho anh nữa! Em đối xử tốt với anh như vậy, em vì cái gì anh không biết sao!”
Hạ Văn Dữ nhướng mày, như đột nhiên hiểu ra, không kiên nhẫn nhếch môi nói.
“Thì ra là vậy, được, tôi đồng ý với cô.”
Tôi như nghe thấy tiếng thông báo chuyển khoản một ngàn vạn, suýt nữa thì nhảy dựng lên: “Thật sao?!”
Hạ Văn Dữ khinh thường cười một tiếng: “Được, tôi sẽ nói với đội quản lý đô thị, sau này để cô bán xúc xích thêm nửa tiếng, có thể yên tĩnh rồi chứ?”
Tôi: “…”
Nhìn vào đôi mắt trong veo không có một chút ham muốn nào của thái tử gia, tôi biết, đã đến lúc phải thay đổi rồi.