Kẻ Đến Sau Vừa Tranh Vừa Cướp - Chương 2
04
Tôi ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh Hạ Nghiễn.
Trên khay trước mặt có đặt món bánh xoài tôi thích nhất, nhưng tôi chẳng còn tâm trí nào mà nhìn đến.
Trong đầu tôi chỉ toàn suy nghĩ về cách mở lời vay tiền, căng thẳng đến mức móng tay cũng bấu chặt vào lòng bàn tay.
Hạ Nghiễn ngồi ngay bên cạnh, hai chân vắt chéo, lười biếng tựa vào gối tựa phía sau, kiên nhẫn chờ đợi tôi lên tiếng.
Tôi hít sâu, lấy hết can đảm:
“Hạ Nghiễn, thật ngại quá, tôi biết là hơi đường đột, nhưng… anh có thể cho tôi—”
“Có thể.”
Tôi mới nói được một câu, đã bị anh ta cắt ngang.
Anh ta thản nhiên đến mức như thể chỉ đang bàn chuyện thời tiết, chẳng nói gì thêm mà trực tiếp rút vài tấm thẻ nhét vào tay tôi.
Tôi trợn tròn mắt, không thể tin nổi.
Hạ Nghiễn vẫn luôn quan sát tôi, thấy tôi đứng hình hồi lâu, anh ta dứt khoát nhét cả ví vào tay tôi, sau đó đứng dậy.
“Cứ ngồi đây đợi tôi một lát, tôi còn có thứ này nữa.”
Nói rồi, tôi tận mắt nhìn anh ta không chút do dự lấy ra một bản chuyển nhượng cổ phần.
Tôi sững sờ, lập tức đặt mấy tấm thẻ trong tay xuống, chỉ giữ lại một cái:
“Đủ rồi, đủ rồi, tôi không cần nhiều như vậy đâu. Hạ Nghiễn, cảm ơn anh. Anh yên tâm, tôi sẽ hoàn trả đầy đủ cả gốc lẫn lãi theo lãi suất ngân hàng.”
Dừng một chút, tôi khách sáo nói thêm:
“Tôi sẽ trả sớm nhất có thể. Thật sự rất biết ơn anh, cảm ơn anh nhiều lắm.”
Lời vừa dứt, vẻ mặt Hạ Nghiễn rõ ràng khựng lại, lông mi cũng hơi cụp xuống.
Tôi không hiểu anh ta bị làm sao, đành nói thêm vài câu xã giao.
“Để hôm khác tôi và Tống Viễn mời anh ăn một bữa nhé.”
Anh ta đột nhiên ngẩng đầu, nheo đôi mắt dài hẹp lại, ánh mắt sắc bén mang theo vẻ xâm lược, nhưng giọng điệu lại rất phóng khoáng:
“Không cần khách sáo như vậy.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, định đứng dậy cáo từ, nhưng đúng lúc này, giọng anh ta chậm rãi vang lên:
“Tống Viễn dạo này làm ăn tốt thật, tùy tiện tặng quà cho minh tinh cũng là túi LV phiên bản giới hạn. Tôi nào dám làm phiền cậu ta chứ…”
Tôi cứng đờ tại chỗ, theo phản xạ nhìn anh ta:
“Anh… vừa nói gì?”
Dường như lúc này Hạ Nghiễn mới nhận ra mình lỡ lời, khẽ nghiêng đầu, cố che giấu sự hoảng hốt trong mắt, môi mím chặt:
“Không, không có gì cả. Tôi tuyệt đối không hề nhắc đến chuyện Tống Viễn mua túi phiên bản giới hạn cho minh tinh đâu, chắc chắn là cô nghe nhầm rồi.”
Tôi khó khăn nuốt khan:
“Tống Viễn… mua túi phiên bản giới hạn cho minh tinh?”
Hạ Nghiễn trông như bị tôi nói trúng tim đen, vẻ mặt đầy hoảng loạn, nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc:
“Sao cô lại biết được?”
Tôi gắt gao nhìn chằm chằm anh ta, siết chặt nắm đấm, tức giận hỏi:
“Chuyện này… xảy ra khi nào?”
Ánh mắt Hạ Nghiễn thoáng biến đổi thành vẻ lo lắng, anh ta nhìn tôi một lát rồi cúi đầu, vẻ mặt khó xử lắc đầu:
“Giản Bạch, đừng làm khó tôi. Tôi không thể bán đứng Tống Viễn được, tôi thật sự không biết chuyện hôm qua cậu ta mua túi phiên bản giới hạn cho minh tinh nào đó…”
Vừa nói, anh ta vừa liếc nhìn khuôn mặt mỗi lúc một u ám của tôi, lặng lẽ đè khóe môi xuống, sau đó giả vờ đau lòng, thở dài nói tiếp:
“Trời ạ, tôi lại lỡ miệng rồi. Tôi thật sự không cố ý, sao lại bất cẩn thế này chứ…”
“Nhưng mà, cô đừng vì câu nói này mà giận hắn nhé. Tôi có một người bạn cũng từng gặp chuyện tương tự, hình như cô ấy chia tay luôn rồi thì phải…”
“Ài, tôi nói thế không có ý gì khác đâu, cô đừng nghĩ nhiều. Dù sao tôi cũng là người rất giữ đạo đức đàn ông mà.”
05
Tôi thất thần bước ra khỏi công ty của Hạ Nghiễn.
Nhưng khi chạm vào tấm thẻ ngân hàng trong túi, tôi lập tức bừng tỉnh, vội vàng chạy đến bệnh viện đóng viện phí cho ba.
Lợi dụng lúc ba đang ngủ, tôi ngồi xuống chiếc ghế ở hành lang bệnh viện, đắm chìm trong suy nghĩ.
Những lời của Hạ Nghiễn cứ văng vẳng bên tai.
Tống Viễn nói tiền của hắn đã có chỗ dùng.
Vậy cái gọi là “chỗ dùng” đó… chính là để mua túi cho nữ minh tinh sao?
Tôi nhắm mắt lại, soạn một tin nhắn gửi cho Tống Viễn.
[Tống Viễn, tôi có chuyện muốn hỏi anh.]
Tin nhắn còn chưa viết xong, bỗng nhiên điện thoại rung lên dữ dội hai lần.
Tin nhắn của Hạ Nghiễn hiện lên.
Giây tiếp theo, tôi thấy anh ta gửi đến mấy đoạn video.
Tôi mở video ra.
Trong video, Tống Viễn say khướt trong quán bar, trong lòng còn ôm chặt một cô gái xinh đẹp.
Tôi biết cô ta.
Là đàn em khóa dưới của hắn, họ Trương.
Tống Viễn bị dỗ dành đến mức hứng khởi, tiện tay rút một xấp tiền mặt ném thẳng lên trời, sau đó ngả người lên sofa, say đến mức ngơ ngẩn.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều gọi hắn một cách nịnh bợ: “Tống thiếu gia.”
Tôi dán mắt vào màn hình ba phút liền.
Cố gắng chớp mắt vài lần để ngăn đi cảm giác cay xè nơi khóe mắt, tôi tiếp tục kéo xuống xem những tin nhắn bên dưới.
Hạ Nghiễn: [Tống Viễn, cậu làm như vậy có thấy có lỗi với Giản Bạch không?]
Hạ Nghiễn: [Tiết hạnh là món hồi môn quý giá nhất của đàn ông, vậy mà cậu lại vứt bỏ nó. Tôi thực sự khinh thường cậu.]
Hạ Nghiễn: [Tại sao cậu không thể giống tôi, nghiêm túc giữ gìn đạo đức của đàn ông? Cậu thật là vô liêm sỉ.]
Ngón tay tôi dừng lại trên màn hình.
Hạ Nghiễn… hình như gửi nhầm người rồi.
Ngay lúc tôi còn đang do dự không biết có nên nhắc anh ta một câu không, thì Hạ Nghiễn lại gửi liền mấy tin nhắn nữa.
[Tôi gửi nhầm rồi, Giản Bạch, cô nhất định đừng xem những video đó. Cô ngàn vạn lần đừng xem. ]
[Cô xem rồi sao? Trời ạ, tôi thật sự quá bất cẩn. Cô không xem thật chứ?]
[Giản Bạch, sao cô không trả lời? Cô tức giận rồi à? Cô định chia tay Tống Viễn sao?]
Dù gì thì anh ta cũng vừa mới cho tôi vay tiền, tôi không thể khiến anh ta khó xử được.
Thế nên tôi khách sáo trả lời.
[Anh yên tâm, tôi không xem.]
Hạ Nghiễn bỗng nhiên im lặng hẳn.
06
Tôi còn đang suy nghĩ xem nên nói thêm gì, thì ba tôi bỗng giật mình tỉnh giấc, hoảng loạn gọi tên tôi.
Tôi đặt điện thoại xuống, bước nhanh đến bên giường:
“Ba, ba sao thế?”
Ba tôi nắm chặt tay tôi, giọng nói đầy lo lắng:
“Tiểu Bạch, mấy hôm nay ba không thấy Tống Viễn đến thăm con. Hai đứa chia tay rồi sao? Có phải ba đã làm liên lụy đến con không? Tất cả là lỗi của ba…”
Tôi mỉm cười lắc đầu:
“Con với Tống Viễn vẫn tốt mà, ba đừng nghĩ lung tung. Anh ấy còn nói mấy hôm nữa có thời gian sẽ đến thăm ba đấy.”
Rõ ràng ba tôi không tin, nhưng ông cũng không nói gì thêm, chỉ lo lắng nằm xuống.
Tôi không đành lòng để ba suy nghĩ lung tung, cân nhắc một hồi, cuối cùng vẫn quyết định ra ngoài gọi Tống Viễn đến giúp một tay.
Vừa đi vừa bấm gọi, nhưng gọi liên tục mấy cuộc đều không có ai nghe máy.
Sự bực bội dần xâm chiếm tôi, khiến tôi mất tập trung, vô tình va thẳng vào người đối diện.
Điện thoại tuột khỏi tay tôi, rơi xuống đất, màn hình lập tức xuất hiện một vết nứt dài.
Tôi theo phản xạ ngẩng đầu lên, chạm ngay vào ánh mắt của Hạ Nghiễn.
“Hạ… Hạ Nghiễn? Sao anh lại ở đây?”
Hạ Nghiễn mím môi, nhìn thẳng về phía trước, mặt không cảm xúc đáp:
“Đi dạo.”
Tôi ngơ ngác:
“Đi dạo? Anh đi dạo trong bệnh viện?”
Biểu cảm trên mặt anh ta cứng lại trong thoáng chốc, nhưng nhanh chóng đổi chủ đề một cách tự nhiên:
“Vừa rồi gọi cho Tống Viễn à?”
Nghe anh ta hỏi vậy, tôi mới nhớ ra mục đích ban đầu, liền gật đầu:
“Phải, tôi muốn gọi anh ấy đến thăm ba tôi. Nhưng gọi mãi không được. Anh có biết anh ấy đang ở đâu không?”
Ánh mắt Hạ Nghiễn lóe lên một tia sáng, anh ta khẽ lắc đầu, giọng điệu cực kỳ chân thành:
“Tôi không biết. Nhưng… hắn không báo cáo hành trình cho cô à?”
Tôi sững sờ:
“Báo cáo hành trình?”
Hạ Nghiễn chớp mắt, ánh nhìn trong veo, vẻ mặt vô cùng chân thành:
“Trong suy nghĩ của tôi, một người bạn trai đạt tiêu chuẩn thì ít nhất phải thường xuyên báo cáo hành trình với bạn gái, để cô ấy yên tâm chứ?”
Tôi cúi đầu, không biết trả lời thế nào.
Hạ Nghiễn có vẻ rất ngạc nhiên, cau mày, nghiêm túc hỏi lại:
“Tống Viễn… không làm vậy sao?”
Thấy tôi vẫn im lặng, anh ta lập tức nhíu mày, vẻ mặt đầy bất bình thay tôi.
“Vậy thì Tống Viễn làm bạn trai kiểu gì thế? Thật sự quá tệ! Cái gì cũng để bạn gái một mình lo liệu, không nghe điện thoại, mập mờ với người khác, không báo cáo hành trình. Đối xử với cô như vậy, thật là quá đáng!”
Tôi vẫn không nói gì, nhưng những lời của Hạ Nghiễn lại không ngừng tác động đến tôi.
Anh ta nói đúng.
Bây giờ, Tống Viễn thực sự không phải một người bạn trai đủ tư cách.
Bốn năm bên nhau, tôi không biết từ khi nào anh ta bắt đầu thay đổi.
Hình bóng Tống Viễn trong trí nhớ của tôi—người luôn đặt tôi lên hàng đầu—đã dần trở nên mơ hồ.
Tôi thậm chí còn bắt đầu hoài nghi, không biết người bạn trai tốt mà tôi từng yêu kia có thực sự tồn tại hay không.
Nhưng rõ ràng là có.
Trước đây, anh ta cũng từng đối xử tốt với tôi mà.
Hạ Nghiễn thu ánh mắt lại, nheo mắt nhìn tôi, chậm rãi lên tiếng:
“Tôi có một người bạn…”
Tôi ngẩng đầu, nhìn về phía anh ta.
Hạ Nghiễn cũng đang nhìn tôi:
“Cô ấy cũng từng trải qua chuyện tương tự. Nghe nói đã dứt khoát chia tay ngay lập tức. Dù sao thì… đau dài không bằng đau ngắn, đúng không?”
Anh ta như còn điều muốn nói, nhưng lại dừng lại, quan sát phản ứng của tôi, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, giọng điệu chùng xuống đầy áy náy, dè dặt lên tiếng:
“Tôi lỡ miệng nói hơi nhiều, chắc cô thấy phiền lắm nhỉ? Chắc cô nghĩ tôi ồn ào lắm…”
Tôi vội vàng lắc đầu, mỉm cười biết ơn với anh ta:
“Không đâu, không đâu. Tôi biết anh chỉ muốn giúp tôi thôi.”
Hạ Nghiễn cười rạng rỡ, trông chẳng khác nào một chú mèo nhỏ được vuốt ve đúng ý, nụ cười của anh ta đẹp đến mức khiến người ta phải ngẩn ngơ.
“Cô hiểu là tốt rồi. Dĩ nhiên tôi sẽ không bao giờ hại cô, tôi chỉ hại Tống…”
Anh ta chợt ngừng lại, hắng giọng một cái, sau đó lại cười tươi rói nhìn tôi.
“Dù sao thì, chúng ta là bạn mà, đúng không? Vậy nên, Giản Bạch, tôi có thể trở thành người bạn thân nhất của cô không?”
Tôi hơi sững người, chần chừ đáp:
“Bạn thân nhất… chuyện này có vẻ không ổn lắm thì phải…”
“Không ổn sao?”
Hạ Nghiễn vẫn giữ nguyên nụ cười hờ hững, nhưng viền mắt hơi đỏ lên, giọng nói cũng mang theo chút run rẩy:
“Được thôi… Quan hệ gì cũng không quan trọng cả. Tôi… không sao mà, thật đấy, tôi không để bụng đâu, thật sự không sao cả…”
Trông anh ta có vẻ buồn bã và thất vọng lắm.
Tôi bỗng cảm thấy có chút không nỡ, khẽ mím môi, rồi nói:
“Không phải là không thể… Dù sao thì tôi vốn cũng chẳng có nhiều bạn.”
Hạ Nghiễn lập tức ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh như vì sao, tràn ngập mong đợi và vui sướng, như thể vừa nhận được một tin tức chấn động, ngay giây sau sẽ cảm động đến phát khóc vậy.
“Thật sao? Tôi thực sự có vinh hạnh trở thành người bạn thân nhất của cô sao? Giản Bạch, tôi vui lắm, cô không biết tôi vui đến thế nào đâu…”
Chưa từng có ai vui vẻ đến vậy chỉ vì được làm bạn với tôi.
Chưa từng có ai cả.
Hạ Nghiễn là người đầu tiên.
“Tôi nghe nói mọi người đều đặt bạn thân nhất làm số liên lạc khẩn cấp. Vậy nên, Tiểu Bạch, tôi cũng sẽ có tư cách này, đúng không?”
Anh ta vừa nói, vừa nhìn tôi bằng ánh mắt đầy mong chờ.
Tôi cứng người.
Tôi nghĩ, nếu lúc này sau lưng anh ta có một cái đuôi, chắc chắn nó sẽ vẫy điên cuồng.
Không chừng còn quạt cho tôi cảm lạnh luôn ấy chứ.
Ba phút đối diện với ánh mắt rực sáng của anh ta, cuối cùng tôi cũng chịu thua.
Cắn răng, kiên trì thêm anh ta vào danh sách liên lạc khẩn cấp, thầm nghĩ lát nữa sẽ lén gỡ bỏ.
Hạ Nghiễn theo dõi từng động tác của tôi, hơi nhướng mày, vẻ mặt hài lòng, nở một nụ cười mãn nguyện.
Nhưng đến khi thấy trong danh sách đó vẫn còn tên của Tống Viễn, nụ cười trên môi anh ta cứng lại một chút, đáy mắt lóe lên một tia sáng khó đoán.
“Tiểu Bạch, điện thoại của cô hỏng rồi à? Thật là phiền phức. Ngày mai tôi mang một chiếc mới cho cô nhé.”
Tôi xua tay từ chối:
“Không cần đâu, vẫn dùng tạm được.”
“Không sao cả. Tôi có rất nhiều máy dự phòng, tùy tiện lấy một cái cho cô thôi. Đến lúc đó tôi sẽ giúp cô sao lưu dữ liệu luôn. Cô đừng cảm thấy áp lực, chúng ta là bạn mà, bạn thân nhất.”
Hạ Nghiễn cười tủm tỉm, cố ý nhấn mạnh mấy chữ “bạn thân nhất”.
Nói đến mức này rồi, tôi cũng không tiện từ chối nữa, chỉ có thể nhẹ gật đầu:
“Được rồi, cảm ơn anh.”