Huyết Hận Vương Phi - Chương 2
Ngài nhìn đôi mắt sưng đỏ như hạch đào của ta, nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Trí vương phi vì quá thương nhớ Trí vương, mới không thể kiềm chế được cảm xúc. Lão vương phi, hãy để vương phi phát tiết một chút đi.”
“Hôm nay cũng là lần cuối cùng vương phi được gặp Trí vương.”
“Vương phi luyến tiếc Trí vương, trẫm có thể hiểu.”
Có hoàng đế lên tiếng trước, dù bà mẫu có đau lòng đến đâu cũng chỉ có thể đứng một bên nhìn ta phát điên, nghiến răng nuốt hận vào trong bụng.
Ta nhận ra trong ánh mắt hoàng đế nhìn ta tràn đầy áy náy.
Ngài hẳn là nghĩ rằng vì mình mà ta vĩnh viễn mất đi Trí vương, khiến một nữ nhân si tình như ta phải chịu cảnh thủ tiết cả đời.
Dưới ánh nhìn đầy áy náy của hoàng đế, ta dốc hết sức lực, không chút quy tắc mà giật kéo, cấu véo Trí vương.
…Toàn bộ khách khứa tham dự tang lễ đều tận mắt chứng kiến bộ dạng điên loạn của ta, nhưng chẳng ai dám cười nhạo.
Mọi người đều nghĩ rằng ta quá yêu Trí vương, nên mới không chịu nổi cú sốc, trở thành bộ dạng như hiện tại.
Sau khi tang lễ kết thúc, vô số phần thưởng từ hoàng cung lần lượt được đưa đến vương phủ.
Những món trang sức, vải vóc lụa là này, đều là do hoàng đế ban cho, để an ủi ta.
Nha hoàn kể rằng, khắp kinh thành đều đang ca ngợi tấm chân tình của ta dành cho Trí vương.
Họ nói ta đau đớn mất đi người thương, lại là một nữ nhân yếu đuối, từ nay phải chèo chống vương phủ một mình, thực sự quá mức gian nan.
Hoàng đế thậm chí còn triệu ta vào cung một lần nữa, khuyên ta không nên mãi đắm chìm trong bi thương, phải kiên cường mà tiếp tục sống.
Khi ta rời hoàng cung, phía sau là những cỗ xe ngựa chở đầy lễ vật hoàng đế ban thưởng.
Cúi đầu nhìn mũi chân mình, ta chỉ cảm thấy chuyện xảy ra trong hai ngày nay buồn cười đến cực điểm.
Đời trước, sau khi Trí vương “chết”, ta nén lại mọi đau thương, tận tâm tận lực chủ trì tang lễ, không để xảy ra một chút sơ suất.
Nhưng người ngoài lại cho rằng ta vô tình vô nghĩa, chỉ trích ta là một nữ nhân nắm quyền quá mức chuyên chế.
Còn ở kiếp này, ta chẳng hề tốn sức lo tang sự, chỉ tùy ý bộc lộ cảm xúc thật trong lòng, khóc lóc điên loạn trong tang lễ của Trí vương, vậy mà ngược lại, lại nhận được vô số sự đồng cảm.
Hành động vì Trí vương mà sống chết của ta khiến nhiều người cảm động, đặc biệt là đám nam nhân tự phụ tài hoa trong kinh thành, bọn họ còn làm thơ ca tụng tấm chân tình của ta dành cho Trí vương.
Vừa trở về vương phủ, ta đã bị người mời đến viện của bà mẫu.
Bên cạnh bà ta, có một đứa bé trai chừng bảy, tám tuổi đang ngồi.
Bà mẫu nói rằng, đứa trẻ này là do bà ta nhặt được trên đường.
Bà ta còn chấm chấm khóe mắt, giả bộ như vừa khóc, giọng nói cảm thán:
“Đứa nhỏ này có đôi mày, đôi mắt giống Trí vương đến lạ. Ta nhìn nó, liền như thấy lại dáng vẻ lúc nhỏ của nhi tử mình.”
“Ta luôn cảm thấy, đây là một loại duyên phận.”
Ánh mắt ta dừng trên người đứa bé.
Bà mẫu chỉ nói rằng đứa nhỏ này có ngũ quan giống Trí vương, nhưng sao không nói luôn là nó cũng rất giống Tần Thiển Âm?
Lại còn nói là nhặt được trên đường?
Đứa trẻ này rõ ràng là con hoang của Trí vương và Tần Thiển Âm!
Vừa nghĩ đến đây, ta đã nghe bà mẫu rốt cuộc cũng nói ra mục đích thật sự của mình:
“Con và Trí vương không có hài tử, vậy hãy nhận đứa bé này làm đích tử, như vậy, hương hỏa của vương phủ cũng xem như không bị đoạn tuyệt ở con.”
Xem ra, suy đoán của ta hoàn toàn không sai.
Tần Thiển Âm trước kia luôn mang đứa nhỏ theo bên người nuôi dưỡng, giờ nó đã lớn, nàng ta lại muốn kiếm một danh phận cho nó.
Vì thế, nàng ta mượn tay bà mẫu, ép ta phải nhận đứa con hoang này vào gia phả vương phủ.
Ta lập tức lộ vẻ vui mừng, hướng bà mẫu nói:
“Hương hỏa của vương phủ đương nhiên không thể đoạn tuyệt trong tay thiếp thân được. Thiếp thân vốn đang định bàn với mẹ chuyện này, không ngờ mẹ lại có cùng suy nghĩ với thiếp thân.”
Bà mẫu có lẽ nghĩ rằng chuyện ép ta nhận con hoang của Trí vương đã nắm chắc trong tay, nên trên mặt liền nở nụ cười hòa ái.
Ta xoay người, vén rèm cửa, kéo một đứa bé trai từ bên ngoài bước vào.
Dưới ánh nhìn chăm chú của bà mẫu, ta mỉm cười nói:
“Đứa nhỏ này tên là Mục Viễn Sơn, mồ côi cha mẹ từ sớm, thật đáng thương. Nó là đứa trẻ mà thiếp thân lựa chọn từ tộc bên của vương phủ, phẩm hạnh xuất chúng, tài trí hơn người.”
“Thiếp thân thấy rằng sau này nó nhất định có thể chống đỡ cả vương phủ, chỉ cần mẹ đồng ý, lập tức sẽ chính thức nhận Viễn Sơn vào danh nghĩa của thiếp thân, làm đích tử của Trí vương, để dốc lòng bồi dưỡng.”
Bà mẫu nhìn Mục Viễn Sơn thật lâu nhưng không nói lời nào.
Mà đứa con hoang bên cạnh bà ta thì càng thêm sửng sốt.
Trước khi tiến vào vương phủ, thằng bé này đã mang lòng căm hận ta, cho rằng chính vì có ta nên mẫu thân ruột của nó, Tần Thiển Âm, mới không thể danh chính ngôn thuận bước vào vương phủ.
Vì vậy, cho dù ta có tận tâm tận lực đối tốt với nó, thì nó cũng chỉ là một con sói con không bao giờ nuôi dưỡng được lòng trung thành.
Rốt cuộc, nó đã cấu kết với mẫu thân, từ trong phối hợp với ngoài, chỉ bằng một bát thuốc độc đã tiễn ta về Tây Thiên.
Hai tiếng ho khan của bà mẫu kéo ta ra khỏi hồi ức.
Bà ta đẩy đứa nhỏ kia đến trước mặt ta, trên mặt đã lộ ra chút sốt ruột:
“Con xem, đứa nhỏ này có tướng mạo giống Trí vương biết bao. Ông trời để ta nhặt được nó, đây chính là duyên phận. Điều này chứng tỏ ngay cả trời cao cũng biết vương phủ ta thiếu một đứa con, nên mới đưa nó đến trước mặt ta và con. Đứa nhỏ này chính là đích tử mà ông trời đã chọn cho Trí vương.”
Dứt lời, bà mẫu nhìn về phía Mục Viễn Sơn mà ta đang dắt tay, trực tiếp ra lệnh:
“Còn về thằng bé này, nó từ đâu đến thì con cứ đưa nó quay về nơi đó đi.”
Lời này của bà mẫu chẳng khác nào một liều thuốc an thần cho đứa con hoang kia. Vẻ mặt nó vốn còn có chút hoảng loạn, giờ thì đã khó giấu được sự đắc ý.
Ta liếc nhìn Mục Viễn Sơn bên cạnh, khẽ cười:
“Viễn Sơn vừa tròn tám tuổi sau Tết, nhưng đã đỗ tú tài, thiếp thân nói nó là đứa trẻ thông minh, tương lai có thể gánh vác vương phủ, tuyệt đối không phải là lời khách sáo.”
Giọng ta ngừng lại một chút, rồi giơ tay chỉ vào đứa con hoang kia, hỏi bà mẫu:
“Con trai của vương gia không thể là ai cũng có thể nhận làm. Thiếp thân muốn hỏi, đứa nhỏ này có điểm nào hơn người không?”
Đương nhiên, nó không thể có bất kỳ điểm nào vượt trội.
Nhìn thấy bà mẫu không thể trả lời, nụ cười trên mặt ta càng thêm chân thành:
“Mục Viễn Sơn và chúng ta cùng xuất thân từ tộc Mục thị, nhận nó làm con thừa tự, hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Còn đứa nhỏ mà mẹ nhặt được trên đường, dù tướng mạo có vài phần giống vương gia, nhưng chung quy vẫn là dân thường, xuất thân không cao.”
Thật ra, bà mẫu hoàn toàn có thể bịa ra một thân thế hợp lý và cao quý hơn cho đứa con hoang này.
Nhưng bà ta quá tin rằng chỉ cần bà ta mở lời, ta nhất định sẽ không từ chối việc nhận nó làm con thừa tự.
Vậy nên, bà ta mới tùy tiện dựng nên câu chuyện “nhặt được trên đường”, rồi đem nó đến trước mặt ta.
Ta đoan trang ngồi đối diện bà ta, điềm nhiên nói:
“Mục Viễn Sơn mang huyết thống của tộc Mục thị chúng ta.”
Sau đó, ta nhìn về phía đứa con hoang kia, tiếp lời:
“Còn nó, dù có giống vương gia đến đâu thì cũng chẳng có quan hệ gì với Mục thị.
Để một đứa trẻ không rõ lai lịch làm đích tử của Trí vương, vẫn là quá không thỏa đáng.”
Nếu là ta của kiếp trước, không chỉ ngay lập tức đồng ý chuyện nhận con thừa tự, mà còn dốc lòng dạy dỗ nó.
Nhưng đáng tiếc thay…
Hiện tại, ta sao có thể dễ dàng để bà mẫu được như ý nguyện?
Sắc mặt bà ta đã dần trở nên khó coi.
Những lời ta nói hoàn toàn hợp lý, nếu là trong hoàn cảnh bình thường, bà ta lẽ ra nên lập tức đuổi đứa con hoang này đi.
Nhưng ta và bà ta đều rõ, đứa con hoang này mới thực sự là cháu đích tôn mà bà ta muốn bảo vệ nhất.
Không có cách nào phản bác, bà ta đành phải dựa vào thân phận trưởng bối để ép ta nhận nó làm đích tử của Trí vương.
Sau một hồi giằng co, cuối cùng, cả Mục Viễn Sơn và đứa con hoang kia đều được nhận vào danh nghĩa của ta.
Không phải ta không thể từ chối nhận đứa con hoang này, mà bởi vì ta có suy tính riêng.
Khi Tần Thiển Âm muốn nhờ ta nuôi dưỡng con trai của nàng ta, thì nàng ta cũng nên hiểu rằng—
Đưa con hoang vào tay ta thì dễ, nhưng muốn mang nó đi thì không đơn giản chút nào.
Đứa con hoang này chính là quân cờ tốt nhất để ta khống chế Tần Thiển Âm.
Tên thật của nó là Tần Minh Lý, để tránh dị nghị, nó theo họ của Tần Thiển Âm.
Sau khi bị bà mẫu cưỡng ép đưa vào danh nghĩa của ta, nó được đổi tên thành Mục Minh Lý.
Khác với kiếp trước, đời trước đứa con hoang này là đích trưởng tử duy nhất của Trí vương, là thế tử không thể tranh cãi.
Nhưng bây giờ, vì Mục Viễn Sơn lớn hơn nó nửa tuổi, nên nó chỉ có thể làm đích thứ tử mà thôi.