Huyết Hận Vương Phi - Chương 1
1.
Đời trước, khi hay tin Trí vương băng hà, ta khóc đến suýt mù đôi mắt.
Trí vương phủ chỉ còn lại ta là nữ nhân, một mình ta thân cô thế cô, vừa phải chống đỡ những lời dị nghị của người ngoài, vừa gắng gượng chèo chống phủ vương suốt mười hai năm ròng.
Thế nhưng trong mắt, trong lòng Trí vương, chỉ có mỗi Tần Thiển Âm.
Khi biết Tần Thiển Âm hạ độc ta, hắn chẳng hề thương xót mà chỉ có oán ghét.
Hắn nói, vị trí vương phi vốn nên thuộc về Tần Thiển Âm, ta chỉ là kẻ thay thế, hưởng vinh hoa phú quý bao năm qua đã là phúc phận, cũng nên biết đủ.
Bên tai, tiếng khóc sụt sùi của nha hoàn kéo ta trở về thực tại.
Trước mắt, bà mẫu đứng trước quan tài Trí vương, thở dài than khóc, đau xót cho con trai đoản mệnh.
Ánh mắt ta từ nắp quan tài chuyển dời sang gương mặt bà ta.
Một người đã có tuổi, thế nhưng diễn xuất vẫn tinh tế vô cùng.
Bà ta rõ ràng biết Trí vương giả chết, vậy mà vẫn có thể khóc đến thảm thiết như vậy.
Ta chớp mắt, trong mắt chẳng có lấy một giọt lệ.
Nhưng vừa góa chồng, nếu không khóc thì quá mức bất thường, khóc không ra cũng phải khóc cho bằng được.
Ta liền cất giọng bi ai gào khóc:
“Vương gia! Vương gia sao lại đột ngột ra đi như vậy? Chàng chết rồi, thiếp thân cũng chẳng muốn sống nữa!”
Vừa nói, ta vừa lao đến muốn mở nắp quan tài của Trí vương.
Tính toán thời gian, lúc này hắn hẳn đã cùng Tần Thiển Âm tới trang viên ở ngoại thành kinh đô, dĩ nhiên không thể nằm trong quan tài được.
Bà mẫu ta nhất định không dám để người khác nhìn thấy quan tài trống rỗng.
Quả nhiên, khi ta còn chưa kịp chạm vào nắp quan tài, bà ta đã vội vàng giữ chặt lấy tay ta lại.
Bà hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Nhi tử của ta đã đi rồi, hãy để nó yên nghỉ đi!”
Ta xoa đôi mắt mình còn đỏ hơn cả bà ta, nhất quyết muốn mở nắp quan tài của Trí vương.
Trên mặt ta tràn ngập thâm tình, giọng nói kiên định không chút do dự: “Trước khi vương gia nhập thổ, thiếp thân muốn nhìn chàng lần cuối.
Hôm nay nếu không được nhìn, về sau sẽ chẳng bao giờ có cơ hội nữa.”
Một khi quan tài này bị mở ra, chuyện Trí vương giả chết tất sẽ bại lộ.
Bà mẫu dĩ nhiên không thể nào đáp ứng yêu cầu của ta.
Nhìn thấy bà ta sắp lên tiếng ngăn cản, ta lập tức quỳ xuống trước mặt bà.
Ta òa khóc bi thương: “Vương gia không còn nữa, thiếp thân sống còn có ý nghĩa gì? Chi bằng thiếp thân đi theo chàng, để có thể bầu bạn cùng chàng trên đường Hoàng Tuyền!”
Vừa dứt lời, ta không đợi bà ta phản ứng mà lao thẳng về phía cây cột trong sảnh, định đập đầu tự tận.
Khách khứa đến dự tang lễ của Trí vương làm sao có thể trơ mắt nhìn ta chết?
Chưa kịp chạm vào cột, ta đã bị người ta giữ chặt lại.
Bà mẫu sợ ta làm hỏng đại sự, vội sai nha hoàn dìu ta về phòng.
Ta tránh khỏi tay thị nữ, rút cây trâm vàng trên đầu, kề thẳng vào cổ mình.
Mắt ta rưng rưng lệ, nhìn về phía bà ta: “Xin người hãy cho mở nắp quan tài, đặt thiếp thân vào trong đó.”
“Vương gia một mình trên đường Hoàng Tuyền quá mức cô đơn, thiếp thân nguyện theo chàng, dù là nơi âm phủ cũng muốn hầu hạ chàng chu toàn.”
Ban đầu, các quan khách còn đứng về phía bà mẫu, khuyên ta không nên quấy rầy giấc ngủ vĩnh hằng của Trí vương.
Nhưng nghe những lời này của ta, tất cả đều không khỏi xúc động trước tấm chân tình của ta dành cho Trí vương, lần lượt nghiêng người bái phục.
Họ quay sang khuyên bà mẫu, bảo bà hãy để ta mở nắp quan tài, nhìn Trí vương lần cuối.
Trước những lời khuyên nhủ của đám đông, vẻ đau buồn giả tạo trên mặt bà ta gần như không thể duy trì được nữa, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Ai nấy đều biết Trí vương chết là vì đỡ kiếm thay hoàng đế.
Nhờ có công hộ giá, hoàng đế ban thưởng hậu hĩnh cho toàn bộ Trí vương phủ.
Có thể nói, Trí vương chết đã bảo toàn vinh quang trăm năm cho vương phủ.
Thế nhưng, một khi nắp quan tài được mở ra, khách khứa phát hiện bên trong trống rỗng, đừng nói đến thi thể Trí vương, ngay cả một góc y bào của hắn cũng không có.
Nếu tin Trí vương giả chết truyền đến tai hoàng đế, đừng nói đến vinh hoa phú quý, chỉ riêng tội khi quân đã đủ khiến cả vương phủ chịu tru di cửu tộc.
Ta không biết đã bao nhiêu lần khẩn cầu bà mẫu, xin bà cho mở nắp quan tài.
Thế nhưng, bà mẫu vẫn chậm chạp không lên tiếng.
Ngay cả lời muốn tuẫn táng theo Trí vương ta cũng đã nói ra.
Dù bà ta không cam lòng, nhưng dưới áp lực của đám khách khứa xung quanh, cũng không thể ngăn ta mở nắp quan tài nhìn Trí vương lần cuối.
Thế nhưng, một khi quan tài bị mở ra, tội danh khi quân liền không thể chối cãi.
Ta đặt tay lên nắp quan tài trước mắt.
Nhìn thấy ta sắp mở nắp, sắc mặt bà mẫu càng lúc càng tái nhợt, đến mức gần như không đứng vững.
Quan tài vừa bị ta cạy ra một khe nhỏ, bà ta đã bất chấp thể diện mà nhào tới.
Bà mẫu ghì chặt lấy tay ta, nụ cười cứng ngắc vô cùng: “Ngày mai hoàng thượng sẽ đích thân đến vương phủ tiễn biệt Trí vương.
Hôm nay con gặp nó chỉ khiến lòng càng thêm lưu luyến, chi bằng đợi đến trước khi hạ táng ngày mai, con hãy gặp nó lần cuối cũng chưa muộn.”
Ta cảm nhận được lòng bàn tay bà ta nắm lấy tay ta đã ướt đẫm mồ hôi.
Bà mẫu vô cùng căng thẳng.
Bởi vì, nếu ta cứ kiên trì thêm một chút, quan tài này tất sẽ bị mở ra.
Trước ánh mắt vừa khẩn trương vừa lo lắng của bà ta, ta chậm rãi gật đầu, đồng ý chờ đến ngày mai mới nhìn Trí vương.
Thực ra, cho dù bà mẫu không ngăn ta, ta cũng sẽ không thực sự mở nắp quan tài.
Dù gì đi nữa, với thân phận Trí vương phi, nếu Trí vương phủ bị hoàng đế giáng tội, ta cũng không thể thoát khỏi liên can.
Nhìn gương mặt bà ta tái nhợt như tờ giấy, ta mang vẻ mặt bi thương, nhưng trong lòng lại cười lạnh.
Đời trước, bà mẫu che giấu chuyện Trí vương giả chết, khiến ta bị lừa xoay vòng vòng.
Hôm nay ta chỉ dọa bà ta một chút, chẳng qua cũng là cái giá bà ta đáng phải nhận.
Bà mẫu đã đồng ý để ta gặp Trí vương vào ngày mai, vậy nên hắn tự nhiên không thể tiếp tục tiêu dao bên ngoài, mà phải khẩn trương quay về phủ, rồi chui vào quan tài giả làm thi thể.
Nha hoàn đến báo tin, nói rằng vừa tiễn khách khứa ra khỏi vương phủ, bà mẫu liền lập tức sai người hối hả chạy về phía ngoại ô kinh thành.
Ta dặn nha hoàn chú ý động tĩnh ở tiểu môn.
Quả nhiên, đến nửa đêm, Trí vương trong bộ dạng cải trang lặng lẽ trở về vương phủ.
Sáng sớm hôm sau, hoàng đế đích thân đến vương phủ, tiễn Trí vương nhập thổ.
Nắp quan tài được gia nhân chậm rãi mở ra, Trí vương đang nằm lặng yên bên trong.
Nước mắt ta như trân châu đứt chuỗi, từng giọt to lăn dài xuống má.
Ta nhào tới bên cạnh Trí vương, dùng sức bóp chặt bờ vai hắn.
Khi móng tay sắc nhọn của ta ghim sâu vào da thịt, ta rõ ràng cảm nhận được cơ thể hắn khẽ run rẩy.
Trí vương đã uống thuốc giả chết, nên lúc này dù không thể động đậy, thân thể lạnh như thi thể thật, nhưng ta biết rõ, hắn vẫn còn cảm giác đau đớn.
Ta nghĩ đến đời trước, ta cúc cung tận tụy lo liệu mọi chuyện trong phủ, vậy mà lại bị Trí vương nói thành lấn át vương quyền.
Ta nghĩ đến hắn từng chê ta là nữ nhi xuất thân thế gia, cứng nhắc khô khan, không tinh tế bằng một phần vạn của Tần Thiển Âm.
Cơn phẫn nộ trong lòng ta bùng lên ngùn ngụt, ta càng đánh hắn điên cuồng hơn.
Nếu không nhân cơ hội này báo thù, chẳng phải uổng phí kiếp này trọng sinh hay sao?
Ta vừa gào khóc thảm thiết, vừa điên cuồng giáng từng cú đấm xuống người Trí vương.
Lúc hoàng đế gặp thích khách, Trí vương đúng là đã che chắn một nhát kiếm cho người.
Mà bàn tay ta, thật “trùng hợp”, hết lần này đến lần khác giáng xuống đúng miệng vết thương chưa lành của hắn.
Khóe mắt ta liếc thấy sắc mặt bà mẫu ngày càng khó coi, chắc hẳn lúc này bà ta đã đau lòng đến mức tim cũng sắp nhỏ máu.
Nhưng còn chưa đợi bà ta ngăn ta lại, một nữ tử vận váy lụa trắng chẳng biết từ đâu xông tới, hung hăng đẩy ta ngã xuống đất.
“Đủ rồi! Vương gia còn chưa lạnh xác, sao ngươi có thể làm loạn trong tang lễ của chàng như vậy?”
“Giả như vương gia còn sống, nhất định sẽ không muốn vương phi của mình trông như một kẻ điên khùng thế này!”
Ta ngước mắt theo hướng giọng nói.
Nhìn thấy rõ gương mặt nữ tử trước mắt, cơn lửa giận trong lòng ta càng dâng cao.
Người đang giương mắt lạnh lùng đối diện với ta, không ai khác chính là Tần Thiển Âm, kẻ mà Trí vương ngày đêm mong nhớ.
Đối diện với kẻ chủ mưu hạ độc hại ta ở kiếp trước, ta lập tức vung tay tát nàng ta một cái, vừa khóc vừa mắng:
“Người chết là phu quân của ta, ngươi bảo ta làm sao có thể bình tĩnh?”
“Nếu người nằm trong này là thân nhân của ngươi, chẳng phải ngươi cũng sẽ phát điên như ta sao?”
Tần Thiển Âm ôm lấy nửa bên mặt bị ta đánh sưng, trợn tròn mắt đầy kinh ngạc, dường như vẫn chưa kịp nhận thức được bản thân vừa bị đánh.
Ta chỉ nhìn thấy trước mặt mình có hai người.
Bên trái là Tần Thiển Âm, bên phải cũng là Tần Thiển Âm.
Bởi vì nàng ta đã bị ta đánh đến mức “nổ tung” rồi.
Tần Thiển Âm từ khi đi theo Trí vương, dù sống nơi thôn dã nhưng vẫn được nuông chiều như một phu nhân nhà quyền quý, đừng nói có người dám động thủ đánh nàng ta, ngay cả một câu nặng lời cũng chưa từng nghe qua.
Không đợi nàng ta kịp lên tiếng, ta đã lạnh giọng chất vấn:
“Danh sách khách mời đến vương phủ viếng tang hôm nay đều do ta đích thân lập ra, ngươi vốn không có tên trong đó. Ngươi là ai? Vì sao tự tiện xông vào vương phủ?”
Tần Thiển Âm há miệng, nhưng nửa ngày cũng không thể nói được một lời.
Hôm qua, bà mẫu đã vội vã sai người tới trang viên báo tin cho Trí vương rằng hôm nay ta sẽ mở quan tài.
Chưa đợi Tần Thiển Âm tự khai thân phận, bà mẫu đã ra lệnh bịt miệng nàng ta trước.
Sắc mặt bà ta tràn đầy vẻ chán ghét, lạnh giọng sai gia nhân: “Còn không mau kéo ả ta ra ngoài, đừng làm chậm trễ giờ hạ táng của nhi tử ta!”
Chẳng mấy chốc, Tần Thiển Âm đã bị lôi đi.
Ta có chút thất vọng, nhưng cũng không ngạc nhiên khi bà mẫu ngăn cản nàng ta.
Dù sao, nếu Tần Thiển Âm thực sự tiến vào vương phủ, thì sẽ không thể tiếp tục lén lút qua lại với Trí vương đang giả chết được nữa.
Ta không quan tâm đến nàng ta nữa, lại bắt đầu vừa đấm vừa khóc rống bên quan tài Trí vương.
Chuyện khác ta không dám chắc, nhưng ta cam đoan, đợi đến khi thuốc giả chết hết hiệu lực, Trí vương sẽ kinh ngạc phát hiện trên người mình đã bầm tím thành một mảng lớn.
Bà mẫu muốn ngăn ta làm loạn, nhưng hoàng đế lại chặn bà ta lại.