Hộp Cơm Hết Hạn - Chương 2
Một lúc lâu sau, tôi mới giơ tay ôm lấy eo anh.
Thấy thái độ của tôi dịu đi, Bùi Trạch ôm tôi chặt hơn.
Giống như, đối xử với một báu vật đã mất mà tìm lại được.
Nhưng khi trái tim chao đảo của tôi sắp hoàn toàn ổn định, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Là nhân viên công ty của Bùi Trạch đến thăm anh.
Tôi vội vàng đứng dậy khỏi vòng tay anh, Bùi Trạch cố chấp nắm chặt tay tôi không buông.
“Sợ gì? Vợ chồng già rồi, cứ để họ nhìn đi.”
Mọi người cười khúc khích đi vào.
Người duy nhất không hòa nhập là An Kỳ.
Cô ta nhìn chằm chằm vào tay tôi và Bùi Trạch đang nắm lấy nhau, sắc mặt u ám.
Còn Bùi Trạch, rất tự nhiên nắm tay tôi, nói chuyện phiếm với mọi người.
“Chị dâu, dạo này không thấy cơm hộp an tâm của chị, khiến tổng giám đốc Bùi của chúng ta phải nhập viện rồi kìa?”
Tôi lấy cớ nói rằng mình dạo này hơi bận, qua loa cho qua chuyện.
Mọi người cười trêu Bùi Trạch đúng là có số hưởng.
Lúc này, An Kỳ âm dương quái khí cất lời:
“Trời ạ, hóa ra những món ăn đó đều do chị dâu tự tay làm sao? Nhưng mỗi lần tôi nói đồ ăn bên ngoài không ngon, tổng giám đốc Bùi đều đưa hộp cơm của anh ấy cho tôi, tôi còn tưởng là do người giúp việc nhà họ làm, không ngờ tôi còn có phúc này, được ăn đồ ăn do chị dâu tự tay nấu.”
Bất kỳ ai cũng có thể nghe ra sự thù địch trong lời nói của cô ta.
Mọi người nhìn nhau, bầu không khí trở nên ngượng ngùng kỳ lạ.
Bùi Trạch nắm chặt tay tôi hơn, ánh mắt nhìn tôi cũng trở nên không tự nhiên.
Tôi rút tay về, nhẹ nhàng chào hỏi mọi người.
“Ăn ngon là được, lúc nào tụ tập thì bảo tổng giám đốc Bùi dẫn mọi người đến nhà, tôi nấu cho mọi người ăn. Em gái nhỏ, chị chưa gặp em bao giờ, là người mới đúng không? Ăn một mình không tốt đâu.”
Giọng điệu thoải mái của tôi khiến mọi người thả lỏng.
“Chị dâu thật hào phóng! Chúng em có phúc rồi.”
“Đúng vậy chị dâu, An Kỳ mới đến nửa năm, là sinh viên mới ra trường không biết nói chuyện, chị đừng chấp em ấy.”
“Chị dâu làm món thịt kho tàu hầm bào ngư không! Trước kia thấy tổng giám đốc Bùi ăn, em thèm lắm rồi…”
Mọi người rôm rả thảo luận, An Kỳ hoàn toàn trở thành người làm nền.
Ánh mắt nhìn tôi càng thêm không vui.
Bùi Trạch âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô ta với vẻ không tán thành.
An Kỳ chú ý đến ánh mắt của anh, có chút tủi thân mà bĩu môi.
Ánh mắt cảnh cáo của Bùi Trạch càng thêm nồng đậm.
Cuối cùng, cô ta không cam lòng gật đầu.
Tôi nhìn thấy ánh mắt giao nhau mà họ cho rằng mình đã che giấu rất tốt, không hiểu sao lại thấy buồn cười.
Bùi Trạch, Bùi Trạch.
Bây giờ anh đối với tôi, rốt cuộc có bao nhiêu phần thật bao nhiêu phần giả?
4
Ở bên Bùi Trạch, dường như là một chuyện thuận theo tự nhiên.
Vì hoàn cảnh gia đình, anh đã mắc chứng biếng ăn từ hồi cấp ba.
Thời đại học, tôi thấy anh xanh xao, gầy yếu, trong ánh mắt có sự u ám không thể tan.
Con người ta luôn bị những điều bí ẩn thu hút.
Ngũ quan của Bùi Trạch đẹp đến mức luôn có những cô gái bỏ qua sự u ám trên người anh.
Nhưng anh chưa bao giờ đáp lại, vẫn một mình một bóng.
Không hiểu sao, tôi cũng chú ý đến người bạn học cùng lớp này, người chưa từng nói chuyện với bất kỳ ai.
Một hôm ở căng tin, tôi như thường lệ mở hộp cơm mình chuẩn bị.
Được mẹ chỉ bảo từ nhỏ, tay nghề nấu ăn của tôi rất tốt.
Thêm vào đó, tôi không quen với cuộc sống tập thể nên tôi không xin ở ký túc xá, mà thuê một căn hộ nhỏ ở gần trường.
Vì vậy, ngày nào tôi cũng tự mang cơm đi.
Hôm đó, tôi vừa ăn cơm vừa quan sát Bùi Trạch ở góc phòng.
Anh ta như một cao nhân thoát tục, đứng ngoài thế tục ồn ào náo nhiệt.
Có lẽ ánh mắt tôi quá nồng nhiệt, anh ta ngẩng đầu nhìn tôi.
Lúc đó tôi đang gặm một cái cánh gà, dáng vẻ ăn uống không được đẹp mắt cho lắm.
Bùi Trạch cứ nhìn tôi ăn như vậy, cổ họng anh ta chuyển động.
Tiếp đó, anh ta từ từ gắp cơm trắng trước mặt.
Mặc dù anh ta vẫn ăn rất ít rất ít.
Nhưng đây là lần tôi quan sát anh ta hơn một tháng nay, ăn nhiều nhất.
Tối hôm đó, anh ta chủ động chặn tôi lại.
Anh ta có vẻ hơi ngượng ngùng.
“Bạn học, tôi có thể hỏi bạn là mua đồ ăn ở đâu không? Trông có vẻ ngon miệng…”
Tôi chưa kịp trả lời, anh ta đã vội vàng giải thích.
“Bạn đừng sợ, tôi không phải người xấu, chỉ là đồ ăn của bạn trông thơm quá, lần đầu tiên khiến tôi có cảm giác muốn ăn.”
Lúc đó, tôi không biết Bùi Trạch mắc chứng biếng ăn.
Nếu có người đến nói với tôi những lời kỳ lạ như vậy, dù có đẹp trai đến mấy tôi cũng sẽ thấy anh ta là một kẻ biến thái.
Nhưng mà, sự chân thành trong mắt Bùi Trạch đã làm tôi bỏng rát.
Tôi hình như không thể từ chối anh.
Tôi cười tươi bước lên một bước, mùi nước giặt quần áo hương chanh dễ chịu trên người anh xộc vào mũi tôi.
Mùi hương tươi mát khiến cho đêm hè oi bức này trở nên dễ chịu hơn.
“Thật đáng tiếc bạn học ạ, đây là món ăn riêng của tôi, do chính tay tôi làm, bên ngoài không mua được đâu.”
Anh ồ một tiếng, lễ phép cảm ơn rồi buồn bã rời đi.
Lúc đó tôi không biết, anh đã chán ngấy những ngày tháng uống thuốc mà không có hiệu quả.
Cũng ghê tởm từ tận đáy lòng việc cách vài ngày lại phải đi tiêm dinh dưỡng.
Cho nên, khi ngày hôm sau tôi cầm một hộp cơm đặt trước mặt anh.
Ánh sáng trong mắt anh đã chiếu sáng cho tôi rất nhiều năm sau này.
Anh dưới sự chăm sóc của tôi dần dần khỏe lại, chúng tôi cũng thuận lý thành chương mà ở bên nhau.
Mọi người đều nói chúng tôi là một đôi trời định.
Anh không còn u ám nữa, cười rất tươi với mọi người.
Ôm tôi, như đối xử với bảo vật quý hiếm.
5
Nghĩ đến những điều này, cuối cùng tôi vẫn nhượng bộ một bước.
Buổi sáng vừa từ chối yêu cầu mang cơm trưa của Bùi Trạch, buổi trưa tôi vẫn không nhịn được mà nghĩ đến anh vừa mới xuất viện, không biết có ăn uống không lành mạnh không.
Tôi thở dài, làm mấy món anh thích nhất, mang đến công ty anh.
Giờ ăn trưa, mọi người đều ra ngoài rồi.
Cửa phòng làm việc của Bùi Trạch khép hờ, tôi bước tới.
Vừa mới đến cửa, giọng nói của An Kỳ đã truyền đến.
“Vợ anh không chuẩn bị cơm trưa cho anh thật à? Sao cô ta keo kiệt thế.”
Giọng Bùi Trạch có chút bất lực:
“Còn nói nữa à? Lần trước em nói những lời vô nghĩa đó để làm gì? không sợ cô ấy hiểu lầm sao?”
An Kỳ có chút tủi thân: “Cái gì chứ… Em chỉ nói thật thôi mà, một hộp cơm thôi mà, anh đưa cho em thì đưa cho em, sao thế? Anh sợ cô ta giận à?”
“Rõ ràng là do chính anh nói mà, đi đi lại lại toàn ăn mấy món đó, chán lắm rồi.”
“Sao thế, anh sợ cô ta đến thế à? Làm ơn, anh là tổng giám đốc Bùi đấy!”
Bùi Trạch không nói gì nữa.
Tôi nắm chặt hộp cơm trong tay.
Lần trước đưa hộp cơm cho Bùi Trạch, anh ăn ngấu nghiến.
Tôi như hiểu được ánh mắt của mẹ mỗi lần nhìn tôi ăn những món bà nấu.
Yêu thương và vui mừng.
Một tháng sau khi ở bên nhau, sức khỏe của Bùi Trạch dần dần hồi phục.
Cả người không còn xanh xao nữa, cũng trở nên vui vẻ hơn.
Tôi bắt đầu đưa anh đến nhà nhỏ của mình, mỗi ngày thay đổi cách nấu ăn cho anh.
Tôi tưởng anh chỉ đơn giản là mắc chứng biếng ăn bệnh lý nhưng anh nhìn tôi, trong mắt có tình cảm dịu dàng không thể tan.
Anh nói, tôi là người được trời phái đến để cứu anh.
Tôi cười tươi xoa mặt anh.
“Không đến nỗi thế chứ Bùi Trạch, anh nói như thể em là ân nhân cứu mạng của anh vậy.”
Tôi rất hài lòng với hành động làm việc tốt tiện thể nhặt về cho mình một người bạn đẹp trai.
Bùi Trạch anh ấy, thực sự là một người yêu rất tốt.
Anh nhìn tôi, vẻ mặt thành kính và nghiêm túc.
“Đúng vậy, Vãn Vãn, em chính là ân nhân cứu mạng của anh.”
Lúc đó, tôi mới biết rằng đồ ăn của tôi đối với anh mà nói, là sự cứu rỗi.
Bùi Trạch có một người cha nghiện cờ bạc, nghiện đến mức không nhận ra cả người thân.
Mẹ anh không chịu được, bỏ đi theo người khác.
Nhà anh thường xuyên có những người phụ nữ xa lạ ra vào, những người phụ nữ đó thấy Bùi Trạch còn nhỏ tuổi, liền trút hết nỗi hận đối với cha anh lên người anh.
Những thức ăn thừa, bánh ngọt hết hạn mốc meo, bị họ thô lỗ nhét vào miệng Bùi Trạch.
Từ nhỏ, anh đã có một nỗi sợ hãi với đồ ăn.
Sau này, cha anh thắng được một khoản tiền lớn, cũng nảy sinh ý định, kết hôn với một trong những người phụ nữ đó.
Nhưng người phụ nữ đó đã cuỗm số tiền đó rồi bỏ trốn.
Cha anh tức giận xấu hổ, trút hết cơn giận lên người Bùi Trạch đang ngây ngô.
Những thức ăn thối rữa trong nhà, đều bị cha anh tức giận nhét vào miệng anh.
“Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc thôi! Mày là sao chổi, làm vận may của tao tiêu tan hết!”
“Tao đang đánh bài mà mày bảo mày đói? Không phải đói sao?! Ăn! Ăn hết cho tao!”
Hôm đó, nếu không có hàng xóm bên cạnh báo cảnh sát thì Bùi Trạch có lẽ đã chết dưới tay cha mình.
Sau này, cha anh say rượu lái xe gây tai nạn mà chết.
Mẹ Bùi Trạch xuất hiện, bà tự mình kinh doanh, tích cóp được một ít tiền, đón Bùi Trạch đi.
Nhưng Bùi Trạch dù đói bụng, cũng không muốn ăn uống nữa.
Mẹ anh cảm thấy có lỗi với anh, nhiều năm nay vẫn luôn đưa anh đi chữa bệnh nhưng hiệu quả không được bao nhiêu.
Cho đến khi, gặp được tôi.