Hồng Trần Như Mộng - Chương 7
Quân Yết Hồ còng lưng, kéo người dân Lương ra che chắn trước mặt, lớn tiếng hô hào: “Lũ chuột cống Lương quốc, mau thả ngô hoàng của chúng ta ra, bằng không, các ngươi sẽ chết không chỗ chôn thây!”
14.
Chúng ta giằng co hồi lâu.
Quân cấm vệ dưới Trường Môn đã bắt đầu chất củi khô, họ định dùng khói nồng ép buộc chúng ta đầu hàng.
Chúng ta đang chờ đợi một tín hiệu, chờ đợi tín hiệu quân Lương đã chiếm được ngoại ô phía nam kinh thành.
Có thể chỉ vài tiếng đồng hồ, có thể vài ngày, hoặc có thể, mãi mãi không bao giờ đợi được.
Ta và vị tướng quân sóng vai ngồi trên thành lâu, ngắm nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời.
“Nếu chuyến đi này vô ích, thậm chí còn mất mạng, tướng quân có hối hận không?”
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bên tai ta, giọng nói dịu dàng và bình tĩnh.
“Vì điện hạ, ta vĩnh viễn không hối hận.”
Ta nhẹ nhàng dựa vào vai hắn ta: “Tướng quân không hối hận, nhưng ta hối hận, ta hối hận đã không sớm nhận ra tâm tư của tướng quân.”
Hắn khẽ cười một tiếng: “Không muộn, vừa đúng lúc.”
Rồi lại nói: “Sau này, điện hạ có thể đổi cách xưng hô được không? Hai chữ ‘tướng quân’ quá phổ thông. Điện hạ biết có bao nhiêu tướng quân lớn nhỏ trong Đại Lương không? Gọi ta là Tử Sùng, được chứ?”
“Vậy tướng quân cũng đừng gọi ta là điện hạ.”
“Vậy điện hạ muốn ta gọi là gì?”
“Ừm, để ta nghĩ đã…”
Công chúa Chiếu Quốc hắng giọng, nói: “Hai vị, không phải ta phá đám, chỉ là việc này liên quan đến Yết Hồ vương, các người giết hay không giết, nếu các người không giết, thì để ta giết.”
Yết Hồ vương đã tự mình gãi đến mức da tróc thịt bong, máu thịt mơ hồ, nếu không bị xích lại, có lẽ đã tự vẫn từ lâu.
“Tỷ tỷ vội gì chứ?” Ta cười nói.
“Chậm thì sinh biến. Quân cấm vệ hoàng thành có hàng vạn người, chúng ta chỉ có hơn hai mươi người, làm sao có thể đánh giết ra ngoài được? Giờ chúng ta đã lâm vào đường cùng. Giết hắn ta trước khi chết, cũng thống khoái một phen.”
Ta đứng dậy, nhìn nàng ta một cách nghiêm túc.
“Tỷ tỷ, ta luôn nói lời giữ lời. Tỷ đã cho ta bản đồ, cho dù phải bỏ mạng ở đây, ta cũng nhất định sẽ trả lại tự do cho tỷ.”
Nàng nhìn ta với vẻ không tin, cầm dao, tiến về phía Yết Hồ vương.
Ta chặn nàng lại, lôi kéo Yết Hồ vương đã hôn mê, đi đến mép tường thành.
Dưới chân Long Môn, củi khô đã chất đống ba vòng trong ngoài, mồi lửa đã bắt đầu cháy lan khắp nơi.
Mục Bình Xuyên từng nói, quỳ gối không thể báo thù được.
Lúc này, ta đứng hiên ngang, nhìn những tên lính Yết Hồ đang đốt lửa khắp nơi và những dân Lương mang xiềng xích.
“Dân chúng Lương thành, ta có một lời muốn nói với mọi người.”
Tướng quân giúp ta ấn Yết Hồ vương xuống mép thành, nhìn ta bằng ánh mắt dịu dàng.
Dân chúng dưới lầu thành thấy ta lôi kéo Yết Hồ vương vừa nãy còn hung hăng ngang ngược ra ngoài, đều náo loạn.
“Yết Hồ xâm lược lãnh thổ ta, áp bức bách tính Đại Lương ta đã hơn bảy năm. Ta một đường từ biên cảnh Đại Lương đi tới, tận mắt chứng kiến cảnh người dân Đại Lương ta phải sống trong địa ngục như thế nào. Trẻ không nơi nương tựa, già không người chăm lo, thiếu ăn thiếu mặc. Suốt dọc đường ta luôn suy nghĩ, ai là kẻ gây ra tất cả? Là tên bạo chúa Yết Hồ, hay là phụ hoàng ta – kẻ ngu xuẩn vô năng.”
“Phụ hoàng ta, không phải là một vị hoàng đế xứng đáng, nắm giữ ngai vàng mà không lo việc nước, biên giới phía bắc Đại Lương thất thủ, một nửa trách nhiệm thuộc về ông ấy! Nói một câu đại nghịch bất đạo, ông ấy lấy thân đền nợ nước, thực không có gì đáng tiếc! Nhưng trẻ con tội gì? Hơn hai mươi vị hoàng tử công chúa triều Lương ta, nhỏ nhất còn trong nôi, đến nay vẫn treo trên bức tường thành này, phơi nắng dầm mưa, không được yên nghỉ.
Dân chúng Đại Lương ta có tội gì? Giặc đến xâm lược, liên lụy đến hàng vạn người dân nghèo khổ, cùng cực đến mức này!”
Nói đến đây, đã có người dân Lương đứng dậy, hướng về ta hành lễ bái yết theo nghi thức triều Lương.
“Ban nãy có người nói, hoàng đế Đại Lương hiện tại đã từ bỏ biên giới phía bắc, không quan tâm đến sinh mạng người dân biên giới. Tuyệt đối không phải vậy!”
“Bảy năm qua, hoàng đế Đại Lương lo lắng triều cương, ngày đêm vì nước, ra sức trị vì, không ngừng nghỉ. Giang Nam phồn hoa, huynh ấy là vua một nước, nhưng từ trước đến nay không bao giờ mặc gấm vóc lụa là, không bao giờ ăn Sơn Hào hải vị, mọi chi tiêu đều không khác gì thường dân. Huynh ấy luôn nói, thần dân biên giới một ngày không về, huynh ấy một ngày không thể yên lòng, vì vậy suốt ngày tiết kiệm, làm gương cho cả nước, chỉ mong sao quốc khố đầy đủ, sớm ngày bắc phạt!”
“Tướng quân trấn bắc Mục Bình Xuyên đã rèn luyện binh mã, dầm mưa dãi nắng, chuẩn bị sẵn sàng, tuy thân mang bệnh nặng nhưng vẫn ngày đêm canh gác nơi tiền tuyến biên bắc, nhiều lần xâm nhập vào sào huyệt địch, liều mạng chiến đấu!”
“Thượng thư Đại Lương Chu Khải Tinh, thê nhi đều chết dưới tay Yết Hồ, nhưng nhẫn nhục chịu đựng, âm thầm ẩn nấp bên cạnh Yết Hồ vương bảy năm, truyền tin tức quan trọng cho quân Đại Lương ta, chỉ vừa rồi thôi, đại nhân bị Yết Hồ vương ném từ trên lầu thành xuống, nhưng không hề kêu một tiếng!”
“Những trung thần lương tướng như vậy, miền nam có hàng vạn người! Vô số thần dân đồng lòng nhất trí, chính là vì ngày hôm nay!”
Nghe đến đây, có người dân Lương đứng dậy, tiến đến thi thể của Chu đại nhân Chu Khải Tinh, bôi máu lên mặt mình. Lính Yết Hồ canh gác lớn tiếng quát nạt, nhưng bị người dân Lương phẫn nộ dùng xiềng xích ở cổ tay siết cổ lôi vào đám đông.
“Mọi người còn nhớ lễ hội đèn Nguyên Tiêu ở Lương thành bảy năm trước chứ? Ta nhớ! Lễ hội đèn năm đó, có một thiếu niên biểu diễn dưới lầu Trường Môn này, cậu ta nói, ước mơ cả đời chính là báo đáp quốc gia, đánh đuổi Yết Hồ. Vừa rồi, ta lại gặp cậu ấy dưới Trường Môn. Cậu ấy gầy gò xác xơ, rách rưới tả tơi, mất một mắt, cổ và tay đều bị xích sắt khóa lại, nhưng cho dù như vậy, cậu ấy vẫn có khí phách nhổ nước bọt vào ta, mắng ta không có khí tiết!”
“Một khắc này, ta vui mừng vô cùng! Bách tính Đại Lương ta, ngạo cốt vĩnh viễn không khuất phục! Có những thiếu niên như vậy, lo gì Đại Lương không có ngày phực hưng!”
“Biển khổ nhân sinh, ta và mọi người cùng chung thuyền! Muốn thoát khỏi biển nước, phải cùng nhau chèo lái con thuyền!”
“Ta, công chúa Đại Lương Triệu Họa, xin thề ở đây, cho dù tử chiến ở hoàng thành này, ta cũng phải thu hồi biên giới phía bắc, trả lại tự do cho các ngươi! Người dân Đại Lương, mọi người có nguyện cùng ta, thoát khỏi xiềng xích, phá vỡ gông cùm, phá tan cổng thành, nghênh đón quân Lương, giết tặc nhân, giành tự do!?”
Thiếu niên vừa ném đá và nhổ nước bọt vào ta, bỗng chốc đứng bật dậy, cao giọng hò hét: “Vì công chúa! Vì Đại Lương! Vì tự do!!! Liều mạng với bọn chúng!!!”
Nói xong, cậu ta phẫn nộ lao vào những tên lính Yết Hồ bên cạnh.
Bỗng chốc, tiếng hô vang dội như sóng biển vang tận mây xanh. Những người dân Lương mang xiềng xích, lấy xiềng xích làm vũ khí, phẫn nộ lao vào những tên lính Yết Hồ gần như đã hoảng sợ tột độ.
Nước có thể chở thuyền, cũng có thể lật thuyền.
Nếu nước muốn lật thuyền, chỉ cần tiếng gầm thét phẫn nộ đầu tiên vang lên, nó sẽ biến thành sóng dữ dội, ập xuống.
Từ xưa đến nay, vẫn luôn như vậy.
Xa xa, một đóa pháo hoa đỏ rực rỡ nở rộ trên bầu trời. Hoàng huynh của ta đã đích thân dẫn quân đến.
Ta và Mục Bình Xuyên nhìn nhau, hắn buông lỏng tay.
Ta nói bên tai Yết Hồ vương một câu không nhanh không chậm: “Ta đến đây chỉ để đưa nương ta đi ngắm hoa Giang Nam, nghe gió Điền Bắc. Giết ngươi chỉ là chuyện tiện tay.”
Yết Hồ vương bỗng chốc mở to mắt, vung vẩy loạn xạ trong không trung, rồi rơi xuống lầu.
Một cơn gió thổi qua, những cái đầu lâu treo cao trên lầu thành đều rung chuyển.
15.
Hai năm sau, xưởng đóng tàu Giang Nam.
Mục Bình Xuyên đốt lửa trên thuyền, vừa dùng để đun nước pha trà, vừa dùng để chiên cá.
Ta ở bờ sông nhặt hoa quế phơi khô, dự định sẽ ủ rượu quế và làm bánh quế.
Một phần để dành, một phần mang đi bán.
Mấy ngày nay chúng ta du ngoạn đến đây, thấy cảnh đẹp nên nán lại thêm vài ngày.
Hoa thông ủ rượu, nước suối mùa xuân ủ trà.
Thú vui như thần tiên.
Ta lại tìm nơi đẹp nhất rải tro cốt của mẫu thân và huynh đệ tỷ muội.
Khi chuẩn bị lên thuyền để đến địa điểm tiếp theo, chưa kịp lên tàu, một tiếng vó ngựa vội vã vang đến gần.
Dưới ánh bình minh, trong gió thu.
Ngựa cao to phi đến ngược sáng, tiếng cười vang vọng theo gió.
“A Họa, Tử Sùng, đã nói một tháng gửi thư một lần, sao tháng này không có thư, khiến trẫm phải chờ đợi mỏi mòn.”
Mục Bình Xuyên biết hoàng huynh mấy ngày nay đang tuần tra ở đây, đã pha trà sẵn, chỉ chờ huynh ấy đến.
“Bệ hạ dạo này tâm trạng tốt nhỉ, không bị việc triều chính làm cho bận tâm.”
“Còn nói nữa! Hai người thật nhàn hạ, bỏ mặc mọi việc, để lại cho trẫm một mình cô đơn!”
Ta gắp cho hoàng huynh một miếng cá tươi ngon.
“Hoàng huynh thật không nói đạo lý, chiến dịch bắc phạt, chúng ta là công thần hàng đầu, biết bao nhiêu kẻ địch đã khuất phục mà không cần chiến đấu, bao nhiêu người dân Đại Lương đã được cứu, bao nhiêu tiền bạc quốc khố đã được tiết kiệm, hoàng huynh đã tính chưa? Chúng ta đã hoàn thành công việc của mấy chục năm chỉ trong một lần. Hơn nữa, vị tướng Vĩnh An do Tử Sùng đề bạt, và thiếu niên kia do ta đề bạt, ai cũng là những anh hùng xuất chúng. Hoàng huynh nên thầm vui đi!”
“Này, hai người cả ngày du sơn ngoạn thủy, thật khiến người ta ghen tị nha. Nhưng hai người cởi bỏ thân phận, cũng không chịu nhận tiền bạc tài sản, ruộng đất nô bộc đều không muốn, như vậy hai bàn tay trắng, liệu có thể sống vui vẻ được không?”
Mục Bình Xuyên cười, nhìn xa xa dòng nước sông trong xanh, mặt trời mọc.
“Những thứ tốt đẹp nhất trên đời này, thực ra đều miễn phí. Họa Nhi đang chuẩn bị mở một quán rượu tên là ‘Khổ Tận”, mở ngay trên thuyền này, ai đến thì đun một ấm rượu, trò chuyện cả buổi chiều, kiếm chút lương thực tự nhiên không khó.”
Ta thì nghiêm túc nói: “Nhờ có hoàng huynh là một vị minh quân, thiên hạ ngày nay mới thái bình. Nhưng hoàng huynh vẫn cần phải nỗ lực lâu dài, không ngừng nghỉ, mới có thể như hai người chúng ta, những thường dân bình dị, có thể sống vô lo vô nghĩ. Nếu một ngày nào đó cuộc sống của chúng ta không tốt đẹp nữa, thì biết rằng hoàng huynh đã lơ là việc nước. Nếu thật sự có lúc đó, hoàng huynh không cần nhất thiết cố gắng gượng chống, chi bằng sớm tìm kiếm người trẻ tuổi, khỏe mạnh, thông minh tháo vát để thay huynh lo cho thiên hạ này, huynh có thể sớm cùng chúng ta du ngoạn sơn thuỷ.”
Hoàng huynh nghe ra lời nói ngỗ nghịch của ta, nhưng không giận.
“Ta thấy muội rất hợp, hôm nay ta đã lơ là việc nước rồi, muội trái lại hình như rất có sức sống, chi bằng muội và Tử Sùng thay ta giải quyết việc châu chấu phá hoại ở Giang Nam đi, để ta cũng có thể câu cá nghe mưa trên con thuyền nhỏ này, thư giãn hai ngày.”
Ta vẫy tay: “Hoàng huynh biết người biết ta, bên cạnh người có rất nhiều binh lính dũng mãnh, cần gì đến chúng ta. Chúng ta không giống như hoàng huynh, như con trâu già nhẫn nại chịu khó, còn có thể tự đắc kỳ lạc. Hơn nữa, chuyện hòa thân năm xưa, hoàng huynh đã hứa với ta, sau khi thành công, sẽ cho ta và tướng quân tự do. Niềm vui của chúng ta không nằm ở cung đình nội viện, mà nằm trong những vần thơ ghép lại này—”
Ta rút từ tay áo ra một chiếc khăn tay, mở ra.
Vài ngày trước chúng ta nằm thuyền ngắm mưa, Mục Bình Xuyên viết hai câu đầu, ta viết hai câu sau:
Xuân thủy biếc trời xanh,
Thuyền hoa nghe mưa tan.
Cá tôm chum vại đầy,
Bốn mùa vui an yên.
Cả đời này, ta chỉ cầu mong:
Đi qua trùng điệp núi non, gặp dòng nước chảy hoa đào;
Vượt qua muôn trùng núi đá tranh đua khoe sắc, ngắm mây mù cuồn cuộn rực rỡ.
Ngắm sơn ngắm thuỷ ngắm tình đời.
Biết gió biết mưa biết thái bình.
Niềm mong ước cuộc đời: non sông vĩnh yên, người thương bình an.
(Hoàn Chính Văn)