Hồng Trần Như Mộng - Chương 3
Ví dụ như lời sấm truyền của hoàng huynh “Đại Lương diệt vong” đã ập đến một cách nhanh chóng không thể lường trước được.
Năm Tân Mùi, loạn Trường Môn xảy ra.
Hoàng thành lửa cháy ngút trời, máu chảy thành sông.
Phụ hoàng, ngày ngày được xưng là vạn tuế, chưa kịp đến tuổi thọ, đã bị bắn chết trên ngai vàng, đầu lâu bị treo trên cửa Trường Môn.
Thuận Vương tạo phản, còn chưa kịp chạm vào ngai vàng đã bị người Yết Hồ mà hắn cấu kết phản đòn giết hại.
Người Yết Hồ hung hãn, tàn sát từng cung điện.
Vô luận chủ tớ, vô luận già trẻ, đều không thể thoát khỏi.
Nguyệt Lê cô cô ra ngoài dò la tin tức, mãi mãi cũng không trở về nữa.
Mẫu phi rút thanh kiếm giấu sau tượng Phật, xông ra ngoài.
Ta muốn giúp bà, nhưng khi đối mặt với kẻ thù, ta mới nhận ra rằng trước những con quỷ khát máu, võ công của ta còn lâu mới đủ.
Tên thủ lĩnh người Yết Hồ hung hãn cười lớn với mẫu phi:
“Hách Lan Tướng quân, lâu rồi không gặp. Phu quân vô dụng kia của ngươi đã bị bản vương chém đầu rồi, sau này bản vương sẽ thương yêu ngươi, như thế nào?”
Mẫu phi đỏ bừng mắt, liên tục dùng kiếm chém bị thương vài tên lính.
Tên thủ lĩnh người Yết Hồ túm lấy ta: “Hách Lan Tướng quân, nếu ngươi không chịu, vậy thì để nữ nhi ngươi hầu hạ bản vương, dung nhan của nàng cũng có vài phần giống ngươi, chỉ không biết xương cốt có cứng rắn như ngươi hay không.”
Hắn ta chưa dứt lời, đã túm lấy tóc ta, lấy nhang trước tượng Phật, dí sát vào mắt ta.
Nỗi đau rát bỏng ập đến, máu và nước mắt chảy ra, ta rên rỉ một tiếng, nghiến răng chịu đựng, không muốn mẫu phi phân tâm. Nhưng lại nghe thấy tiếng khóc và tiếng hét của mẫu phi. Đó là lần đầu tiên trong hơn mười năm qua, ta nhìn thấy nước mắt của bà.
Ta luôn nghĩ rằng bà ghét phụ hoàng, và cũng không thích ta lắm.
Ta sai rồi.
Có lẽ vì quá đau, thị giác của ta bắt đầu mờ dần.
Trước khi mất ý thức, ta nhìn thấy mẫu phi ném kiếm, quỳ xuống trước tên người Yết Hồ, cầu xin hắn tha mạng cho ta.
Bà mỉm cười với ta, dùng khẩu hình miệng nói, “Hãy sống tốt.”
Khi tỉnh dậy, ta đã bị ném ra đồng cỏ dại ngoài cung. Vài tên lính người Yết Hồ đang xô đẩy nhau, nhìn ta với ánh mắt không có ý tốt.
“Vương thượng bảo tha cho nàng ta, đi thôi, ta cũng không dám.”
“Sợ cái gì, với tình cảnh này, nàng ta sống không qua ngày mai được, không có chúng ta cũng sẽ có kẻ khác thôi.
Thân mình ngọc ngà như vậy, dù bị hủy dung nhan, cũng là tuyệt đỉnh. Sau này sẽ không có cơ hội như vậy nữa…”
Ta che khuôn mặt bị bỏng, hòa cùng máu và nước mắt, bò dậy, nắm lấy đất đá vụn vỡ.
Chúng tiến về phía ta, trong mắt như đã lột trần ta.
Ta tính toán trong lòng, tuy không có vũ khí thích hợp, nhưng dù phải liều mạng, cũng nhất quyết không để chúng nhục mạ ta.
Gió tuyết cuồng nộ, tiếng vó ngựa vang vọng, một kỵ nhân phi ngựa lao đến. Người cầm đầu liên tiếp bắn bảy mũi tên, sắc bén và chính xác, một mũi tên một mạng.
Là Mục Bình Xuyên.
Giữa loạn thế, ta lại một lần nữa đối diện với hắn.
Trong mắt hắn bừng cháy ánh lửa, lấp lánh băng giá.
Ta như gặp được thần linh, quỳ xuống trước mặt hắn, cầu xin hắn cứu mẫu phi.
Khi rời đi, hắn chỉ có một mình, chỉ sau một năm, hắn đã Đông Sơn tái khởi. Hoàng thành hiện nay rối loạn, chỉ có hắn mới có thể cứu mẫu phi ta.
Hắn thương xót nhìn ta: “Điện hạ nén bi thương, Lan Phi nương nương đã… không còn nữa.”
Hắn nói, mẫu phi đã nhảy xuống, từ trên Trường Môn cao cao kia.
Đầu óc ta trống rỗng trong chốc lát, nghe thấy bản thân phẫn hận nói: “Ta muốn báo thù, cầu tướng quân, dạy ta!”
Hắn đỡ ta dậy: “Điện hạ, trận tuyết rơi năm ấy đã dạy cho ta một điều – quỳ gối, sẽ không thể báo được thù.”
Hắn nói, muốn báo thù, phải trở nên mạnh mẽ, phải nhẫn nhịn ẩn náu, phải một đòn chí mạng.
Ta nghe vào.
Hắn đã tập hợp binh mã, trước khi lối thoát bị phong toả, xông vào cứu người.
Ta không đến để cứu giá, mà đến để cứu vớt bách tính.
Ta cùng hắn, vừa cứu người, vừa rút lui.
Sơn Hòa và Vĩnh An, là hai đứa trẻ mồ côi mà chúng ta đã cứu.
Trước khi rời đi, ta rót ba chén rượu từ xa hướng về Trường Môn, uống máu mà thề.
Hắn đứng nhìn từ xa, đưa cho ta chiếc khăn tay lau máu.
Sau đó, chiến tranh lan rộng, tàn sát không ngừng, mười ba châu ở Bắc Cảnh theo đó thất thủ, Nam Cảnh cũng rơi vào tình trạng ly khai cát cứ thế lực.
Ta theo đội quân của Mục Bình Xuyên, đi một mạch về phía nam, để tìm hoàng huynh.
Trên chiếc thuyền tồi tàn trốn chạy về phương Nam, bọn người phản quốc nước Lương cầm chân dung ta để tìm kiếm nhận diện.
Để tránh sự truy xét, Mục Bình Xuyên lấy chiếc áo choàng thấm đẫm máu quấn lấy ta.
Hương thuốc nồng nàn khiến ta an tâm.
Cái đụng chạm da thịt không thể tránh khỏi nhưng lại làm ta nóng bừng lên giữa tháng đông giá rét.
Núi non trùng điệp, trăng soi trên sông lạnh.
Đôi mắt hắn đen láy, rõ ràng như mực.
Bỗng dưng ta như bị ma ám, ngẩng đầu hỏi hắn, sau này có nguyện cưới ta hay không.
Hắn khựng lại, nhìn về khoảng trống trên sông, nói một cách trang trọng: “Điện hạ, người gánh vác vận mệnh quốc gia, gánh vác huyết hải thâm cừu trên vai, chữ tình là điều khó mong cầu nhất.”
Lúc ấy, ta ngây thơ không hiểu hết ý nghĩa của những lời nói đó.
Giờ đây, ta đã hiểu, nhưng cũng đã trở thành người mà hắn gọi là “chữ tình khó mong cầu”.
Nhưng ta, không có cái thoát tục như lão tăng, vững như bàn thạch của hắn.
Ta có trách nhiệm chưa hoàn thành, có mối thù chưa báo, nhưng khi nhìn thấy hắn, nghĩ về hắn, ta vẫn luôn có chút luyến tiếc và không cam lòng.
Hắn thì khác, lòng mang thù hận, chỉ biết báo thù; lòng mang non sông, chỉ biết lo cho non sông.
Mục tiêu rõ ràng, chưa từng dây dưa dài dòng.
Giống như trước đây, khi đứng sau ta, tay trong tay dạy ta bắn cung cài tên, lòng ta bồi hồi, tay run rẩy, hắn lại bình tĩnh như núi Thái Sơn nói: “Điện hạ, bất kể làm gì, cũng không được phân tâm, chuyên tâm nhất trí mới có thể vượt qua mọi khó khăn.”
Trên bậc thềm đá của Linh Chiêu Tự.
Trước khi đi, hắn chỉ để lại một câu: “Làm nên đại sự, không vướng víu chút tình riêng. Việc hòa thân, thần biết điện hạ đã có quyết định từ lâu. Con đường phía trước của điện hạ còn rất dài, thần sẽ không làm vật cản trở.”
Hắn biết sự do dự của ta, vì vậy đã giúp ta châm ngọn lửa cuối cùng.
07.
Hoàng huynh nổi giận lôi đình, hoàng tẩu vội vàng sai người đi gọi ta đến.
Khi ta đến trước điện, Mục Bình Xuyên đang quỳ gối trên nền đá lạnh lẽo.
Đầu trọc, áo bào trắng.
Nhìn vào quả thật khiến người ta tức giận.
Hoàng huynh không nỡ ném vỡ chén trà, liền ném tấu chương vào người Mục Bình Xuyên.
“Hoang đường đến cực điểm!”
“Không thể nói lý!”
“Làm trẫm tức giận!”
Mắng một câu, ném một xấp tấu chương.
Mục Bình Xuyên cũng không né tránh, cứng rắn chịu đựng.
Ta nhặt tấu chương lên, nhìn thoáng đôi câu vài lời, tất cả đều liên quan đến việc hòa thân.
Có người cân nhắc lợi hại, có người nghiêm khắc tố cáo, có người khóc lóc trình bày.
Ta quỳ xuống trước mặt hoàng huynh.
“Hoàng huynh không cần trách móc tướng quân. Hắn không muốn cưới ta, ta cũng chưa chắc đã muốn gả cho hắn.”
“Hiện giờ gió mưa loạn lạc. Yết Hồ thế lực lớn mạnh, liên tiếp diệt hai nước Trần, Chiếu, nuốt chửng Bắc Cảnh của ta, lại thường xuyên quấy rối Nam Cảnh, mười ba châu Bắc Cảnh chưa thu hồi, Nam Cảnh tuyệt đối không thể thất thủ.”
“Yết Hồ và Khương Quốc sắp sửa giao tranh, nếu Khương Quốc bị diệt, Đại Lương e rằng khó lòng bảo toàn được mình; tuy nhiên, nếu công khai bày tỏ thiện chí với Khương Quốc, lại sợ rước họa vào thân. Hiện nay, việc hòa thân, cả hai nước đều quan sát thái độ của Đại Lương chúng ta, A Hoạ có một kế, không bằng công khai gả cho Yết Hồ, bí mật liên kết với Khương Quốc, nội ứng ngoại hợp, chờ thời cơ thuận lợi, một lần đánh hạ.”
“Hoàng huynh trị vì Trung Nguyên, tướng quân trấn thủ Bắc Cảnh, chi bằng để A Hoạ đi hòa thân với Yết Hồ, tranh thủ cho Đại Lương ta, tận dụng thêm nhiều cơ hội sinh tồn, được chứ?”
Trên đời này, người duy nhất ta muốn gả cho, chỉ có một người là tướng quân.
Đáng tiếc, tướng quân lòng ôm sông núi vạn dặm, mang trên mình nỗi khổ của vạn dân, trời rộng đất lớn, lại không thể chứa đựng thêm một Triệu Hoạ.
Trên đời này có rất nhiều thứ, có thể thông qua nỗ lực mà đạt được, nhưng chỉ có tình yêu là không thể.
Mà tình yêu, cũng không phải là thứ duy nhất quý giá trên đời này.
Ta có trách nhiệm phải gánh vác, cũng có huyết hải thâm thù cần phải trả.
Tướng quân cứng rắn quỳ gối trên mặt đất, giọng nói lạnh lùng.
“Dùng mạng làm mồi nhử, lấy thân nuôi hổ, điện hạ đại nghĩa, là đại hạnh của quốc gia.”
Hoàng huynh tức giận đến run rẩy, hất tung một bàn tấu chương, nhưng tướng quân vẫn tiếp tục nói.
“Công chúa không phải là người liều lĩnh, bệ hạ cũng nên tin tưởng công chúa một lần.”
Hoàng huynh không muốn nghe thêm nữa, đuổi chúng ta ra ngoài.
Hoàng tẩu nói, đêm đó hoàng huynh nhìn chằm chằm vào bức hoạ sinh thần do hoạ sư vẽ, không ngủ cả đêm.
Trên bức hoạ, mười bảy hoàng tử, chín công chúa, uống rượu, làm thơ, đấu dế, đu quay, thả đèn hoa… ai nấy đều vui vẻ.
Giờ đây, chỉ còn lại hoàng huynh thua trận tỉ thí và ta ngã từ trên cây xuống.
Ngày hôm sau, hắn bí mật tiếp kiến sứ thần Khương Quốc, cùng sứ thần tranh luận không ngừng nghỉ trong ba ngày, trong thời gian đó còn triệu kiến tể tướng, quân cơ đại thần, tướng quân trấn bắc và một số vị quan khác.
Hoàng huynh hỏi ta có mục tiêu rõ ràng hay không.
Ta nói, giết tặc nhân, lấy bản đồ, mở cửa thành, đón quân Lương.
Hoàng huynh cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Ngay sau đó, một đạo thánh chỉ về việc công chúa An Ninh hòa thân với Yết Hồ được chiếu cáo thiên hạ.
Ta nhận thánh chỉ, đứng trong phủ viện vào cuối mùa thu, nhìn về bức tường xanh ngăn cách giữa hai phủ, tưởng tượng xem lúc này tướng quân đang làm gì.
Múa kiếm, nấu rượu, hay xem báo cáo từ biên cương.