Hồng Trần Báo Ứng - Chương 2
5
Một tháng sau, tôi bước xuống xe trong bộ váy dạ hội màu đen được đặt may riêng, ưu nhã vẫy tay chào giữa ánh đèn flash và ống kính phóng viên.
Nữ vệ sĩ đi phía sau ghé sát tai tôi, hạ giọng:
“Tiểu thư, mọi thứ đã được chuẩn bị xong.”
Tôi khẽ gật đầu, mỉm cười khoác tay Hạ mẫu bước vào sảnh tiệc.
Lúc đi ngang qua một phòng nghỉ, sắc mặt Hạ mẫu bỗng chốc trở nên hoảng loạn. Bà viện cớ chỉnh lại tóc tai, rồi lập tức bước vào phòng.
“Vân Chu! Sao con lại quay về? Còn đưa cả Tô Hiểu về nữa?”
Trong phòng, người đàn ông ngồi vắt chân trên ghế, vòng tay ôm lấy Tô Hiểu, dáng vẻ tự tin như nắm chắc phần thắng trong tay.
“Mẹ, mẹ vội gì chứ? Người nên lo lắng là Giang Nguyệt Bạch kia kìa. Dù sao, chuyện hôm nay khiến cô ta mất mặt mới là quan trọng nhất!”
Tô Hiểu ngả đầu vào lòng hắn, cười khúc khích:
“Đúng đấy mẹ! Đợi đến lúc cô ta sụp đổ, chẳng phải chúng ta có thể dễ dàng nuốt trọn nhà họ Giang sao? Đến lúc đó, chỉ cần nói là cô ta bày mưu hãm hại chúng ta là được~”
Giọng nói của họ vang lên từ chiếc tai nghe của tôi. Tôi nghe không sót một chữ.
Vừa lúc đó, tôi chạm mặt Giang Ninh. Tôi nhẹ nhàng chạm vào tai nghe một cái, khóe môi khẽ nhếch lên.
“Cô em gái đáng yêu của anh hôm nay trông đẹp thật đấy. Anh trai đây đã chuẩn bị cho em một bất ngờ nho nhỏ, lát nữa nhớ tận hưởng nhé~”
Sau khi tạm biệt, tôi nhìn theo bóng hắn bước vào phòng nghỉ.
Tôi không nhịn được mà day day huyệt thái dương.
“Lũ ngu ngốc tụ tập lại với nhau rồi. Xem ra hôm nay sẽ là một vở kịch đặc biệt đặc sắc đây.”
6
Tay tôi cầm ly rượu vang, đang bàn bạc hợp tác thì cửa lớn của sảnh tiệc bỗng bị đẩy ra. Giang Ninh cũng nhanh chóng chạy đến bên cạnh tôi.
“Ồ? Người bước vào kia chẳng phải là chồng em, người đã chết ngay trong ngày cưới sao?”
Hắn giả vờ kinh ngạc lấy tay che miệng, nhưng đôi mắt lại cong lên đầy chế giễu.
Cả sảnh tiệc lập tức xôn xao khi nhìn thấy Hạ Vân Chu và Tô Hiểu bước vào. Mọi người thậm chí còn tự động nhường đường cho bọn họ.
“Hạ Vân Chu chẳng phải đã chết rồi sao? Sao hôm nay lại xuất hiện? Còn có cả một cô gái đi cùng nữa?”
Giữa những lời bàn tán, Tô Hiểu đột nhiên chạy tới, quỳ sụp xuống trước mặt tôi, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi đầy ai oán.
“Tôi biết nhà họ Giang có quyền thế, nhưng vì một đám cưới mà thuê người ám sát Vân Chu sao…? May mà anh ấy mạng lớn, còn sống sót trở về…”
Giọng cô ta nghẹn ngào khiến cả sảnh tiệc lặng đi. Ánh mắt mọi người đồng loạt dồn về phía tôi, như thể đã định tội tôi ngay lập tức.
“Cũng may là anh ấy vẫn sống. Nói xem, em gái, sao em có thể làm ra chuyện như vậy chứ? Đúng là làm mất mặt nhà họ Giang!”
Lời Giang Ninh như đổ thêm dầu vào lửa, khiến tình thế càng nghiêng về phía hắn. Mọi người bắt đầu chỉ trỏ tôi.
“Giang Nguyệt Bạch đúng là ác độc! Chắc chắn cô ta cưới Hạ Vân Chu chỉ vì tài sản nhà họ Hạ!”
“Đúng rồi! Loại phụ nữ này phải bị đuổi khỏi nhà họ Giang, thậm chí không được phép quay lại thành phố A!”
Tôi biết trong đám đông có người của Giang Ninh, họ cố ý kích động dư luận, muốn nhân cơ hội này đẩy tôi xuống đáy vực.
Tôi và Giang Ninh đối diện nhau, tay nhẹ nhàng lắc ly rượu vang. Hắn nhìn tôi, đôi mắt tràn ngập phấn khích, còn cố ý nhướn mày.
Tôi tô son đỏ tươi, cũng mỉm cười nhìn lại hắn.
Đúng lúc đó, Tô Hiểu nhào tới, ôm lấy ống quần Giang Ninh, dập đầu liên tục.
“Thiếu gia Giang, tôi biết anh làm vậy vì em gái, nhưng xin anh tha cho chúng tôi đi! Ở nước ngoài chúng tôi đã bị người của anh truy sát… thật sự không sống nổi nữa!”
7
Tôi ngả người về phía sau, được người đóng thế mặc vest trắng đỡ lấy. Đôi mắt hồ ly long lanh nước, đầy vẻ tuyệt vọng, ly rượu trong tay cũng buông lỏng, rơi xuống sàn vỡ vụn.
Vết rượu đỏ loang trên ống quần Giang Ninh, nhưng chẳng nhìn ra chút dấu vết nào.
“Anh trai… sao anh có thể làm vậy? Anh biết rõ tôi yêu Hạ Vân Chu đến mức nào. Chẳng lẽ anh muốn tôi chết theo anh ấy trong ngày cưới sao?”
Giang Ninh hoảng loạn thật sự, lập tức ngồi xuống, túm lấy vai Tô Hiểu mà lay mạnh.
“Cô nói linh tinh cái gì vậy? Rõ ràng chính cô nói Giang Nguyệt Bạch muốn hại cô và Hạ Vân Chu mà!”
Tô Hiểu có dáng vẻ của một “bông hoa nhỏ mong manh”, khóc lên lại càng khiến người ta thương xót.
“Thiếu gia Giang! Sao anh có thể đối xử với một cô gái yếu đuối như vậy! Nhìn xem, anh sắp lắc đến ngất xỉu rồi!”
Một ông chủ vừa ký hợp đồng với tôi tiến lên kéo Giang Ninh ra, nhưng lại bị hắn thô bạo hất văng.
Giờ phút này, Giang Ninh chẳng còn vẻ lạnh lùng cao ngạo, mà giống như một kẻ điên.
“Cút đi! Tô Hiểu, tại sao cô không nói thật? Sao lại đổ hết mọi chuyện lên đầu tôi?! Tôi hiểu rồi, là Giang Nguyệt Bạch mua chuộc cô phải không? Cô ta trả bao nhiêu, tôi trả gấp đôi! Không, gấp ba!”
Tô Hiểu liên tục lắc đầu xua tay.
Đến khi Giang Ninh lại lay vai cô ta lần nữa, cô ta trực tiếp ngất lịm.
“Chính cô! Giang Nguyệt Bạch, cô đã mua chuộc cô ta để hại tôi! Tôi là anh trai cô! Vì tài sản mà cô đối xử với tôi như vậy sao?!”
Giang Ninh đứng phắt dậy, vì động tác quá nhanh mà trước mắt tối sầm, nhưng vẫn cố giơ tay chỉ thẳng vào tôi.
Tôi tuy không yếu đuối như Tô Hiểu, nhưng vẫn “sợ hãi” nép sát vào lòng người đóng thế.
“Anh trai… sao anh lại nói tôi như vậy? Bây giờ sự thật bại lộ, anh định đổ hết tội lỗi lên tôi sao?”
Đám đông trong sảnh tiệc chưa rõ thực hư ra sao, nhưng đều hóng chuyện đầy hứng thú.
Ngay sau đó, màn hình lớn trong sảnh đột ngột sáng lên.
Từng đoạn tin nhắn của Giang Ninh hiện ra rõ ràng—từ thuê sát thủ trong bóng tối, lời đe dọa, thậm chí còn có cả một đoạn ghi âm.
“Tôi muốn Giang Nguyệt Bạch hoàn toàn sụp đổ! Chỉ có như vậy, nhà họ Giang mới thuộc về tôi!”
Bằng chứng vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía Giang Ninh, những tiếng chỉ trích vang lên không dứt.
“Surprise~ Anh trai thân yêu~ Anh có thích món quà em chuẩn bị không?”
8
Nghe thấy tôi nói nhỏ bên tai, đôi mắt Giang Ninh lập tức trợn to, tia máu đỏ giăng kín đáy mắt.
Hắn nghiến răng đến mức môi trên cũng bị cắn nứt, sau đó lao đến bóp cổ tôi.
Mồm hắn há lớn chửi rủa, như thể biến thành dã thú, đôi tay dồn toàn bộ sức lực muốn giết chết tôi.
“Con tiện nhân đáng chết! Tao phải giết mày!”
Nghe thấy tiếng động, nữ vệ sĩ gần đó lập tức lao đến, kéo tay Giang Ninh ra.
Tôi dựa vào lòng người đóng thế, há miệng thở dốc. Cúi đầu nhìn xuống, tôi thấy Giang Ninh bị đè quỳ dưới đất.
Tôi cầm ly rượu trên bàn, dứt khoát dội thẳng lên đầu hắn.
Những vết hằn trên cổ tôi sưng bầm rõ ràng, đủ để chứng minh hắn thực sự muốn giết tôi.
“Anh trai bây giờ đang kích động quá, mượn rượu giúp anh tỉnh táo chút nhé!”
“Tống hắn về nhà họ Giang đi. Chuyện trong nhà, đừng để người ngoài xem trò hề.”
Tô Hiểu ngất xỉu, bị đưa vào bệnh viện. Người đóng thế lái xe đưa tôi về nhà.
Tôi tựa đầu vào cửa sổ, nhìn phong cảnh vụt qua ngoài đường.
“Hôm nay nguy hiểm quá. Lỡ hắn cầm dao thì sao?”
Tay tôi chạm vào vết thương trên cổ, vẫn còn đau nhói.
“Nếu hắn dùng dao, hiệu ứng sẽ trực quan hơn. Nhưng hắn không đủ gan đâu.”
Tất cả những gì xảy ra hôm nay đều do tôi sắp đặt. Tôi cố ý để tin tức Hạ Vân Chu giả chết lộ ra, để Giang Ninh nghĩ rằng tôi là kẻ chủ mưu.
Những tin nhắn bằng chứng kia đều là giả, nhưng câu nói cuối cùng là thật—chính hắn đã tự mình thốt ra khi đến gặp “người của tôi” ở nước ngoài.
“Nhà họ Giang chắc chắn không làm gì hắn, nhưng không sao. Quyền thừa kế? Đừng mơ nữa.”
“Hạ Vân Chu vẫn còn có giá trị lợi dụng, đúng không? Mấy ngày nữa, chắc họ sẽ gọi cô đến làm việc ở tập đoàn Hạ thị. Cẩn thận đừng để lộ sơ hở.”
Người đóng thế gật đầu, đạp ga, chiếc xe lao vút đi trong đêm.
9
Phòng khách nhà họ Giang được trải thảm thủ công cao cấp, vậy mà Giang Ninh lại bị ép quỳ ngay trên đó.
Cha tôi giận dữ vung roi quất xuống sàn ngay sát bên hắn, nhưng lại không nỡ đánh thẳng lên người.
“Nói đi! Sao con lại làm ra chuyện như vậy? Tài sản nhà họ Giang sớm muộn gì cũng là của con, hà tất phải bày mưu hãm hại em gái con như thế?”
Vừa đẩy cửa bước vào, tôi liền thấy mẹ chạy vội tới, nước mắt không ngừng rơi khi nhìn thấy vết bầm tím trên cổ tôi.
“Nguyệt Nhi, có đau không? Con đã đi bệnh viện chưa?”
Tôi dịu dàng an ủi bà vài câu, rồi ánh mắt dừng lại trên hai người trong phòng khách, khẽ cười mang theo chút giễu cợt.
Xem ra kỳ vọng của cha tôi với đứa con riêng này chưa bao giờ thay đổi—cả căn phòng đầy sàn đá hoa cương, vậy mà hắn chỉ quỳ trên tấm thảm mềm mại.
“Ba, ba đừng đối xử với anh ấy như vậy. Dù sao anh ấy cũng chỉ muốn tốt cho con thôi…”
Nghe thấy tôi nói vậy, cha tôi lập tức muốn cho Giang Ninh đứng dậy, nhưng vẫn phải tỏ ra công bằng mà bắt hắn tiếp tục quỳ.
“Dù anh ấy có làm sai đi nữa, dù cả thành phố này có chỉ trích nhà họ Giang, thì anh ấy vẫn là anh trai con! Chúng ta chỉ cần đóng cửa lại sống cuộc đời của mình là được rồi!”
“Trên đường về con có xem tin tức, giá cổ phiếu của tập đoàn Giang thị giảm mạnh, hợp tác với nhà họ Cố cũng bị hủy bỏ, nhưng đâu sao ạ! Chúng ta có thể tìm đối tác khác mà!”
Tôi ho nhẹ mấy tiếng, cố tình nghiêng cổ để lộ vết bầm tím ngay trước mặt cha.
Miệng tôi nói không sao cả, nhưng nội dung chính lại hoàn toàn xoay quanh tập đoàn Giang thị.
Trong lòng cha tôi, thứ quan trọng nhất vẫn luôn là lợi ích của công ty.
Giang Ninh nghe vậy nhưng lại không để ý đến sắc mặt của cha:
“Ba! Con là con trai duy nhất của ba mà! Ba không thể không yêu thương con được! Mẹ con vì ai mà suốt bao năm qua chỉ có thể sống chui rúc bên ngoài?”
Nghe xong câu đó, tôi suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng.
Đúng là kẻ đói tự đưa cơm, kẻ mệt tự đưa gối—hắn tự tay chặt đứt con đường sống của mình rồi!
Quả nhiên, giây tiếp theo, cây roi trên tay cha tôi quất thẳng xuống người hắn.
Tôi tựa vào lòng mẹ, thong thả thưởng thức cảnh tượng thảm hại của Giang Ninh.
“May mà nó sống với cái người ngu ngốc kia ngoài kia suốt mười tám năm rồi mới được đón về. Nếu kẻ địch của ta đều ngu xuẩn thế này, chắc cả thành phố A sớm đã nằm trong tay ta rồi.”