Hồng Trần Báo Ứng - Chương 1
1.
Trên váy cưới toàn là vết máu, tôi đứng đờ đẫn tại chỗ, mặc cho ba mẹ của Hạ Vân Chu lay mạnh vai mình.
“Cô nói đi! Vì sao Vân Chu lại bị bắn? Có phải cô đắc tội ai không?”
Tôi theo lực đẩy của họ mà ngã ngồi xuống đất, nhìn thấy tay mình toàn là máu, liền không nhịn được run rẩy.
Tôi hoảng sợ nhìn quanh, rồi loạng choạng đứng dậy chạy về phía cửa sổ mở rộng.
“Cô ấy muốn nhảy lầu! Mau ngăn cô ấy lại!”
Nữ vệ sĩ của nhà tôi lao đến ôm chặt tôi, nghe thấy tôi khóc nức nở đến ruột gan đứt từng khúc.
“Vân Chu xảy ra chuyện rồi! Tôi cũng không muốn sống nữa! Tôi phải đi theo anh ấy, đừng ngăn tôi lại…”
Giây tiếp theo, tôi trực tiếp ngất lịm trong lòng cô ấy.
Ba mẹ của Hạ Vân Chu sững sờ đến không nói nên lời, trong mắt thoáng qua một tia chột dạ.
“Không ngờ con bé nhà họ Giang lại si tình với Vân Chu đến vậy… Nếu nó biết chuyện giả chết, liệu có sụp đổ không…”
Tôi nhắm mắt, nghe thấy hai người họ nói chuyện trong phòng bệnh, nghĩ rằng tôi đã hôn mê, liền không hề kiêng dè mà lên tiếng.
Trong lòng tôi không khỏi thầm chửi bọn họ là lũ ngu ngốc.
“Nếu không phải vì Tô Hiểu, sau này hai đứa nó chắc chắn sẽ có một cuộc hôn nhân hạnh phúc.”
“Nhưng hạnh phúc của Vân Chu mới là quan trọng nhất, chỉ là tội cho con bé Giang Nguyệt Bạch thôi…”
Hai người thở dài thảo luận về chuyện của Hạ Vân Chu, nhưng vẫn chỉ đứng trên lập trường của hắn mà suy nghĩ, hoàn toàn không có chút nào để tâm đến tôi.
Xem ra chuyện giả chết của Hạ Vân Chu cũng đã nói cho ba mẹ hắn, tất cả mọi người đều biết, chỉ duy nhất tôi bị giấu.
Nhưng cũng chính vì điểm này, cho dù Hạ Vân Chu có thực sự chết đi, cũng sẽ không có ai tin vào sự thật đó.
Bác sĩ đẩy cửa bước vào, vừa thở dài vừa lắc đầu.
“Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức…”
Hạ mẫu lập tức bộc phát kỹ năng diễn xuất, ngất lịm trong lòng Hạ phụ.
Còn tôi, người vừa mới tỉnh lại, nhìn thấy cảnh tượng này liền phải lập tức hét lên một tiếng rồi cũng ngất theo.
Tôi nuốt viên thuốc ngủ đã chuẩn bị từ trước, đôi môi trắng bệch, ánh mắt tuyệt vọng nhìn bác sĩ đứng ở cửa, sau đó trợn mắt rồi ngã xuống.
“Vân Chu! A!”
2
Tôi và Hạ Vân Chu là một cuộc hôn nhân thương mại. Tôi có rất nhiều lựa chọn, nhưng cuối cùng lại chọn hắn—người từng đưa tôi chiếc khăn tay khi còn đi học.
Ba mẹ tôi không hiểu được quyết định này. Rõ ràng tôi có thể chọn một gia tộc quyền thế hơn như nhà Cố hoặc một gia đình danh giá như nhà Lục, nhưng tôi lại vì một chút rung động thời niên thiếu mà chọn Hạ Vân Chu—một người không quá xuất sắc cũng chẳng quá tệ.
“Nguyệt Nhi, sau này con gả cho Hạ Vân Chu nhất định sẽ chịu khổ!”
Tôi ôm món quà bất ngờ đã chuẩn bị sẵn cho hắn, vẫy tay với ba mẹ rồi rời khỏi cổng lớn nhà họ Giang. Phía sau lưng chỉ còn những tiếng thở dài vọng lại.
Lúc tôi đến du thuyền của Hạ Vân Chu, bữa tiệc của hắn và đám thiếu gia nhà giàu đã bắt đầu. Tôi lặng lẽ đi lên từ hướng khác, định tặng hắn món quà mà tôi tự tay chuẩn bị.
“Vân Chu, cậu thực sự không thích Giang Nguyệt Bạch đến thế sao? Cô ấy cũng khá xinh mà? Sao đến mức phải giả chết để trốn thoát?”
Tay tôi đang mở cửa chợt khựng lại. Tôi không bước tiếp, nhưng các đốt ngón tay đã siết chặt đến trắng bệch.
“Người tôi yêu duy nhất là Tiểu Tiểu. Bắt tôi cưới người khác, tôi thà chết còn hơn! Giang Nguyệt Bạch muốn kết hôn à? Cứ để cô ta thành quả phụ đi!”
Trong khoang thuyền vang lên từng trận cười sảng khoái. Khoảnh khắc đó, ánh trăng trong lòng tôi cũng hoàn toàn vỡ vụn.
Tôi ném món quà xuống biển, nhìn nó từ từ chìm vào làn nước đen ngòm.
Giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống mặt biển, tạo thành những gợn sóng lăn tăn. Tôi quay người bước vào khoang thuyền, giả vờ như chưa nghe thấy gì, ngồi giữa đám đông đang chúc tụng.
“Chúc mừng Hạ Vân Chu và Giang Nguyệt Bạch đính hôn! Một tháng sau nhất định chúng tôi sẽ chứng kiến hạnh phúc của hai người!”
Tôi nâng cao ly sâm panh, giữa tiếng reo hò náo nhiệt, ánh mắt tôi dần trở nên lạnh lẽo.
“Hạ Vân Chu, vậy thì chúc cho cuộc sống hôn nhân của chúng ta luôn thuận buồm xuôi gió!”
3
Khi tỉnh lại, tôi thấy phòng bệnh chật kín người—ba mẹ hai bên, cùng vài người bạn của Hạ Vân Chu.
“Nguyệt Nhi, cuối cùng con cũng tỉnh rồi… Cảm thấy thế nào?”
Mắt tôi vô hồn, giây tiếp theo nước mắt không thể kìm được mà rơi xuống. Tôi quay sang ba mẹ của Hạ Vân Chu, giọng nói đầy cầu xin.
“Ba mẹ… Con muốn nhìn Vân Chu lần cuối, xin hai người đấy…”
Ngoại trừ ba mẹ tôi thật lòng đau xót, những người còn lại trong phòng đều có ánh mắt khác nhau—thương hại, cười cợt, chột dạ… Tôi đều thu hết vào mắt, nhưng lúc này tôi cần hoàn thành kế hoạch của mình.
Hạ Vân Chu nằm đó, một tấm vải trắng che phủ cơ thể, chỉ lộ ra khuôn mặt hắn. Tôi lao đến bên giường hắn, òa khóc thảm thiết. Đám đông phía sau nhìn bờ vai tôi run rẩy không ngừng.
Nhưng chỉ có tôi biết, tôi đang phải cố nhịn cười đến mức nào.
Nhân lúc không ai chú ý, tôi lặng lẽ kiểm tra vết sẹo sau tai hắn.
Xác nhận đúng là người thật, tôi ghé sát tai hắn, hạ giọng thì thầm:
“Hạ Vân Chu, tôi sắp đạt được mong muốn rồi, tiếc là anh không thể nhìn thấy màn kịch tôi chuẩn bị cho anh nữa.”
Hạ mẫu lắc đầu, ôm mặt chạy ra ngoài. Hạ phụ lập tức đuổi theo, nhẹ nhàng vỗ vai bà để an ủi mà không hề hay biết, trên cổ áo của ông có gắn một thiết bị ghi hình nhỏ.
“Khóc cái gì chứ? Hạ Vân Chu chẳng phải đã ra nước ngoài rồi sao? Cô còn diễn trò làm gì. Dịch vụ giả chết đó cũng khá tốt đấy, có thể tìm được một thi thể giống Vân Chu đến 90%.”
Hạ mẫu cuối cùng cũng nguôi ngoai phần nào, lau nước mắt.
“May mà đây chỉ là một màn kịch. Sau này bàn bạc với nhà họ Giang chuyện ly hôn, để con trai chúng ta có thể trở về.”
Cả hai người gật đầu đồng ý rồi quay lại nhà xác.
Tôi bị ép buộc đưa về phòng bệnh để dưỡng sức, vì họ sợ tôi lại kích động đến ngất xỉu.
Lúc chỉ còn một mình trong phòng, nữ vệ sĩ đã ngăn tôi lúc trước bước đến, đặt thiết bị ghi hình vào tay tôi. Cô ta vốn là người không hay thể hiện cảm xúc, nhưng giờ phút này lông mày cũng nhíu lại.
“Nhà họ Hạ thật khốn nạn! Cả đám dám lừa gạt tiểu thư! Đúng là đáng khinh!”
Tôi lặng lẽ vuốt ve chiếc camera mini, chỉ dùng một chút lực liền nghiền nát nó.
“Nếu bọn họ không cho tôi cơ hội này, làm sao tôi có thể hoàn thành kế hoạch của mình chứ? Kẻ đóng thế đã được đưa ra nước ngoài rồi đúng không? Khi hắn đến nơi, bảo hắn liên hệ với tôi.”
4
Sau khi xuất viện, tôi dọn đến sống trong căn nhà tân hôn của mình và Hạ Vân Chu. Ngày đưa tang hắn, trời mưa rả rích. Tôi cầm ô, đội mũ đen, tấm khăn che mặt giấu đi biểu cảm của mình.
Một giọng nói trêu chọc vang lên, một người đàn ông đã đứng ngay bên cạnh tôi, giơ tay làm động tác như đang cầm súng nhắm vào tôi.
“Coi bộ số mệnh của em gái anh không tốt nhỉ? Ngày cưới mà lại khắc chết chồng tương lai. Em nghĩ nhà họ Giang có thể để em thừa kế sao?”
Giang Ninh nhướn mày nhìn tôi, ngón tay vẫn không ngừng nghịch ngợm. Đến khi tôi túm lấy bàn tay hắn, dùng sức bẻ mạnh theo hướng ngược lại, hắn đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, miệng không ngừng cầu xin.
Lúc này tôi mới mỉm cười, thả tay ra.
“Số mệnh tôi dù có tệ thế nào thì nhà họ Giang cũng không thể để một đứa con hoang thừa kế. Anh trai à, lo mà chăm sóc bản thân đi. Nếu còn dám khiêu khích tôi lần nữa, tôi sẽ tự tay chặt đứt mấy ngón tay của anh đấy.”
Tôi đập mạnh vào vai hắn, đặt bó hoa xuống trước bia mộ của Hạ Vân Chu, xoay người rời đi. Từ khóe mắt, tôi thoáng thấy vẻ mặt căm phẫn của Giang Ninh, hai hàm răng nghiến chặt phát ra tiếng ken két.
“Cứ chờ đấy! Tôi nhất định sẽ tìm ra sơ hở của cô và khiến cô phải thua thảm hại!”
Giang Ninh là con riêng của cha tôi, một đứa con trai còn lớn hơn tôi, bằng chứng rõ ràng nhất cho chuyện cha tôi ngoại tình trong lúc hôn nhân còn tồn tại. Nhưng mẹ tôi không ly hôn, mà chọn cách đưa Giang Ninh về nhà họ Giang.
Bà dịu dàng vuốt má tôi, vén những sợi tóc lòa xòa ra sau tai.
“Những gì thuộc về nhà họ Giang chỉ có thể do con thừa kế. Nếu mẹ ly hôn, Nguyệt Nhi của mẹ sẽ mất đi quyền thừa kế.”
Bà nheo mắt nhìn tôi, và đây là lần đầu tiên tôi nhận ra—mẹ tôi chưa từng là người không có tâm cơ.
Trong cơn mưa tí tách rơi xuống tán ô, nữ vệ sĩ bên cạnh thấp giọng báo cáo:
“Người đã đến nước ngoài, hiện đang ở cùng Tô Hiểu, chưa bị phát hiện sơ hở.”
Tôi lau tay dính nước mưa, tiện tay ném chiếc khăn tay vào thùng rác bên cạnh xe, ánh mắt lại dừng trên bóng dáng của Giang Ninh đang tiến lại gần.
“Khi thích hợp, tiết lộ chuyện này cho bên kia biết. Tôi tin rằng hắn nhất định sẽ tạo ra một vở kịch hay cho tôi xem.”