Hôn Nhân Không Tình Yêu - Chương 7
Trở về nhà, tôi nói chuyện với ba mình. Tôi nói rằng ở trường tôi có một vài học sinh có thành tích học tập rất tốt nhưng hoàn cảnh gia đình lại khó khăn, ngấm ngầm muốn ông ấy hỗ trợ bọn họ. Tôi còn nhờ ba làm một vài dự án, treo giải thưởng nếu đứng đầu toàn khối sẽ được thưởng 10.000 tệ.
Dù sao hàng năm ba tôi cũng đều quyên góp cho những hoàn cảnh vùng sâu vùng xa.
Ba tôi rất tinh ý, rất nhanh đã phát hiện ra: “ Để mắt tới ai?”
Không có gì phải giấu diếm, tôi thích cô ấy, cũng không phải chuyện gì đáng mất mặt.
Nói đi cũng phải nói lại, ngoại trừ hoàn cảnh gia đình ra thì cô ấy còn tốt hơn những kẻ ngoài kia cả vạn lần.
“Một cô gái, ba hỏi nhiều vậy làm gì?”
“Con thích ai, ba không quan tâm. Chỉ là hiện giờ không phải lúc, hai đứa còn nhỏ, tương lai không biết trước được. Những gì con muốn, ba đều đồng ý và ngược lại, con cũng phải đáp ứng những điều ba muốn, ra nước ngoài du học, đến khi hai đứa tốt nghiệp, nếu còn có tình cảm, ba sẽ không ngăn cản.”
“Được.”
Ôn Nhiễm đứng đầu toàn khối, dành được học bổng cũng là ngày tôi xuất ngoại.
Tôi không cam tâm tới trường tìm cô ấy.
Ôn Nhiễm nhìn tôi rất lâu, rồi nở nụ cười: “Ngày hôm đó đã giúp đỡ tôi ở quán net.”
Cuối cùng cũng nhận ra tôi.
Tôi còn muốn nói thêm, tiếng chuông báo hiệu vào lớp vang lên. Tôi ôm lấy cô ấy, đem tờ giấy nhét vào tay Ôn Nhiễm: “ Đây là thông tin liên lạc của tôi, em đưa cho tôi một món đồ của em đi.”
Ôn Nhiễm ngơ ngác như không hiểu tôi nói gì.
Tôi không có thời gian để nhiều lời, thầy giáo sắp tới rồi!
Tôi dọa cô ấy: “Không cho thì tôi sẽ hôn em đấy.”
Cô ấy sợ hãi vội vàng lôi từ trong cặp sách ra một cuốn nhật ký: “Lần trước không phải tôi cố ý không mời anh uống trà sữa, cuốn nhật ký này tôi không nỡ dùng, tôi đưa cho anh được không?”
Là phần thưởng của cuộc thi chạy 800m lần trước.
Thôi được.
Coi như là vật đính ước, ta chấp nhận.
“Nhất định phải liên lạc với tôi, tôi có điều quan trọng nói với em.”
Cô ấy vội vàng bỏ chạy.
Sau khi xuất ngoại, tôi chờ mãi nhưng cũng không thấy cô ấy liên lạc.
Tôi tìm Lộ Thanh tìm hiểu hộ.
“Anh, người ấy không có điện thoại.”
Cũng phải.
Sao cô ấy có thể mua được điện thoại chứ?
Từ lần đó, Lộ Thanh đều giúp tôi nghe ngóng về cô ấy.
Năm nào cũng đứng nhất.
Cô ấy có học bổng, ba tôi cũng ngầm giúp đỡ, cuộc sống của cô ấy cũng không còn quá khó khăn.
Đương nhiên, tôi không để ba tôi ra mặt bởi sau này nếu chúng tôi ở bên nhau, cô ấy sẽ không cảm thấy tự ti.
Tôi đắc ý: “ Không quan trọng, cô ấy nhất định sẽ thi đỗ Thanh Hoa.”
Lộ Thanh chê cười: “ Anh, có phải anh điên rồi không, cô ta còn không biết anh là ai, anh đơn phương nói về thứ tình cảm xuất phát từ một phía, anh không phải kẻ yêu đương mù quáng chứ?”
Ôn Nhiễm lên đại học rồi, thêm tôi vào wechat.
Không sao, chưa quên mất tôi.
Chúng tôi thỉnh thoảng cũng nói chuyện qua lại vài câu.
Tôi muốn thổ lộ nhưng nghĩ hơi đường đột. Tôi không biết cô ấy có ấn tượng gì về mình.
Vẫn là đợi về nước đi.
Ngay sau khi tốt nghiệp, tôi trở về nước.
Vào đúng năm đó.
Lộ Thanh gọi điện cho tôi, giọng hoảng hốt: “Anh, Ôn Nhiễm có bạn trai rồi.”
Hôm đó, tuyết rơi nhiều và lạnh đến thấu xương.
Tôi trầm mặc hồi lâu: “ Được rồi, bỏ đi. Nếu cô ấy cùng người yêu hạnh phúc, chuyện của cô ấy về sau không cần nói với tôi nữa.”
Lần thứ năm gặp lại nhau, là khi tôi trở về nước, miệng nói không muốn làm phiền nhưng vẫn là không chịu được đến trường tìm cô ấy.
Ôn Nhiễm sánh đôi cùng chàng trai nọ, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc và hy vọng trong tương lai hiện rõ trên gương mặt.
Dưới cây hoa đào, bọn họ hôn nhau, cô ấy ngại ngùng, trong mắt chỉ toàn hạnh phúc.
Rất khó chịu.
Lần thứ sáu gặp lại, là ở trên trung tâm thương mại.
Tôi nhận ra người phụ nữ trung tuổi kia.
Là Giang phu nhân.
Bà ta hất cằm mắng: “Ôn Nhiễm, tôi không bao giờ để cô bước chân vào nhà họ Giang, xuất thân tầm thường, không xứng với Giang Chí. Cô nên rời khỏi thằng bé càng sớm càng tốt.”
Ôn Nhiễm đã trưởng thành hơn rất nhiều, sự ngây ngô khi còn học cấp ba đã mất đi, thay vào đó là sự tự tin: “Giang phu nhân, không thể hiện một người qua xuất thân của người ấy. Cháu có năng lực, cháu tự tin mình có thể đứng bên cạnh anh ấy.”
Hóa ra là Giang gia.
Chính là Giang Chí.
Tôi lo lắng thay cô ấy, gia đình Giang Chí, phức tạp hơn so với tưởng tượng của cô ấy nhiều.
Vài lần hợp tác, tôi đối với Giang Chí không thể hiện quá nhiều cảm xúc, không nóng cũng không lạnh. Sau này, có tin đồn rằng chúng tôi bất hòa, lời đồn vang xa, bóp méo sự thật, nào là xích mích từ trước, nào là đối thủ một mất một còn.
Không sao cả, dù gì tôi cũng không vừa mắt hắn.
Nếu không phải lo lắng cho Ôn Nhiễm, tôi còn không để hắn vào mắt.
Quả nhiên điều tôi lo lắng không sai.
Nhiều lần tôi thấy Giang phu nhân bắt nạt Ôn Nhiễm.
Giang Chí bị kẹt ở giữa, không thể lay chuyển được mẹ mình, lại không thể bảo vệ Ôn Nhiễm.
Cô ấy phải chịu đựng rất nhiều.
Giang phu nhân bắt đầu thường xuyên ép Giang Chí đi xem mắt.
Họ đã được định sẵn là không thể ở bên nhau.
Ngày đó khi trở về nhà, tôi cùng ba mình nói chuyện về hồi còn học cấp ba.
Ông ấy nói: “ Đúng rồi, con có nhớ trong số bạn học của con có một đứa nhỏ tên Ôn Nhiễm không?”
“Có chuyện gì ạ?” Tay cầm đũa có chút căng thẳng, sợ ông ấy có ấn tượng không tốt với Ôn Nhiễm.
Ba tôi cười:” Đã gặp qua một lần, con bé trưởng thành và sống khá tốt, năng lực không tồi, biết trước biết sau. Đáng tiếc, Giang phu nhân là mẹ chồng tương lai của con bé.”
“Nhân tiện ba nói luôn, hai năm qua, tài khoản của thư ký Chu liên tục nhận chuyển khoản, ba nhờ anh ấy kiểm tra thì phát hiện là từ Ôn Nhiễm chuyển tới, cô ấy nói là để cảm ơn sự hỗ trợ của anh ấy năm đó. Cô bé đã gọi vài lần và muốn gặp trực tiếp anh ấy cảm ơn.”
Tôi hơi nhếch khoé môi: “ Ba muốn cướp người tài sao?”
“Có chút tính toán, người trẻ chăm chỉ lại báo ơn như vậy rất hiếm. Nếu được đặt đúng chỗ, nhất định sẽ rất thành công.”
Tôi lười biếng dựa vào ghế: “ Làm nhân viên của ba không có gì thú vị, nếu làm con dâu của ba thì sao?”
Lần thứ bảy gặp nhau là ở ngoài phòng ăn.
Tôi ra ngoài hút thuốc, không ngờ lại thấy cảnh tượng đó.
Ôn Nhiễm mắt đỏ hoe, cơ thể run rẩy.