Hôn Nhân Không Tình Yêu - Chương 2
5.
Tôi ngủ cho tới khi mặt trời lên đến đỉnh đầu.
Muốn dậy đi vệ sinh.
Tôi xỏ dép đi vào nhà vệ sinh, đúng lúc đó cửa mở ra. Phó An Từ mặc quần áo ở nhà, tóc vẫn còn ướt, lộn xộn.
Nhìn thấy tôi, hắn cau mày: “Chân em không còn đau nữa sao? Gấp gáp vậy?” Tôi cần đi vệ sinh đó đại ca.
“Không còn đau nhiều nữa, hôm nay anh không phải đi làm sao?”
Nếu nói Giang Chí là tự lực cánh sinh vươn lên thì Phó An Từ sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Vừa sinh ra đã ở đỉnh kim tự tháp, nơi mà người khác khó có thể với tới. Sau khi trưởng thành, dựa vào năng lực cùng với kỹ năng phán đoán của mình, dọn dẹp sạch sẽ Phó thị. Trở thành người đứng đầu.
“Hôm nay nghỉ.”
“Ồ.”
Tránh ra chỗ khác đi~~~~
Tôi định mở miệng, bắt gặp ánh mắt Phó An Từ đang nhìn về phía mình, tôi cũng nhìn theo, trên người tôi đang mặc áo sơ mi của hắn, cúc áo cài lộn xộn.
Mặt tôi nóng bừng, dùng tay đẩy hắn ra, đóng cửa lại.
Bên ngoài vang lên tiếng cười không chút giấu diếm: “Không phải là chưa từng nhìn qua.”
“!!!!”
Lúc tôi đi vệ sinh ra ngoài, Phó An Từ không còn ở trong phòng nữa.
Tôi nhanh chóng thay quần áo xuống lầu, ăn sáng cùng hắn.
Phó An Từ vốn đã hình thành thói quen ăn uống thanh cảnh, vừa mắt.
Tôi nhìn chằm chằm một lúc, người đàn ông trước mặt lên tiếng: “Bà Phó đây đêm qua nhìn chưa đủ rõ hay sao?”
Để chủ đề không vượt quá tầm kiểm soát, tôi chuyển đề tài: “Phó An Từ, sao lại muốn kết hôn với em?”
Với địa vị và gia thế của Phó An Từ, nếu muốn có một cuộc hôn nhân thương mại, cũng không đến lượt tôi.
Hắn ngẩng đầu: “Em hối hận?”
“Không có.”
Tôi chỉ là dân thường.
Không nói đến yêu đương, tất cả mọi thứ của Phó An Từ đều xuất chúng, tôi là mèo mù với được cá rán.
6
“ Sao lại không được, bọn tôi rất hợp nhau, tôi thấy vừa ý.”
Buổi chiều, bạn bè của Phó An Từ tới tìm hắn chơi bài, một đám người khiến căn nhà trở nên náo nhiệt, họ nói muốn bày tiệc BBQ trong sân.
Thím Châu đang chuẩn bị bếp nướng và nguyên liệu.
Tôi đi theo bà ấy vào phòng bếp, mang trái cây đã cắt sẵn từ trước ra.
Trong vườn hoa có một cô gái trẻ xinh đẹp, mặc một bộ váy hoa, nhìn vô cùng tự tin.
“Anh An Từ, nghe nói Ôn Nhiễm đã bên cạnh Giang Chí 5 năm, anh sao lại cưới một người phụ nữ như vậy? Không lẽ cô ta được Giang Chí sắp xếp ở bên cạnh anh?”
“Cô ta làm sao có thể so sánh được với chị Nhã Tình, có một bằng đại học 985, gia cảnh tầm thường.”
Tôi nhất thời không biết có nên đi qua đó hay không, ngại ngùng đứng chôn chân tại chỗ.
“Chị dâu?” Tôi bị người đàn ông mình nhận nhầm ngày nọ phát hiện.
Tầm mắt mọi người đều hướng về phía tôi, ngấm ngầm đồng ý, càng ngày tôi càng thấy rõ ranh giới giữa tôi và bọn họ, như người ngoài cuộc.
Từ lúc kết hôn với Phó An Từ, tôi đã biết trước loại chuyện này sớm muộn cũng sẽ xảy ra, nhưng chúng tôi đều đạt được mục đích của mình, tôi không quan tâm, đi tới đặt đĩa trái cây xuống: “Dưới bếp còn nhiều, tôi đi lấy thêm.”
Phó An Từ bỗng nhiên đưa tay ôm lấy tôi: “Chân em không đau chứ?”
“Không ảnh hưởng đến việc đi lại lắm.”
“Tối hôm qua còn khóc lóc kêu đau chân, gần như cả đêm qua em bắt phải xoa bóp cho em?”
Giọng nói đầy mờ ám, ngay cả gương mặt cũng thế.
Mọi người ở đây sắc mặc khẽ thay đổi, bên tai tôi có chút nóng: “Hôm nay, em đỡ hơn nhiều rồi.”
Tôi muốn đi nhưng Phó An Từ không chịu buông. Có nhiều người như vậy, tôi không muốn làm quá mức, đành nhẹ giọng nói: “Buông em ra.”
Nào ngờ đâu hắn thẳng tay kéo tôi ôm vào trong lòng:
“Giới thiệu một chút, đây là vợ tôi, Ôn Nhiễm.”
So với vẻ dịu dàng khi nãy, giọng nói Phó An Từ trở nên lạnh hơn, hơi thở cũng sắc bén.
“Ôn Nhiễm là vợ tôi, tốt hay không tự tôi biết, không cần người khác nói với tôi. Chúng ta quen biết nhau từ nhỏ, hôm nay thì thôi. Nếu còn lần sau, đừng trách tôi.”
Những lời này được nói toạc ra.
Cô gái khi nãy sắc mặt trở nên tái nhợt, cô ta hung dữ lườm tôi một cái, đứng dậy cầm túi xách lên bỏ đi.
“Rượu tới rồi.”
Thím Châu mang một ít vang đỏ hảo hạng từ dưới hầm rượu lên.
Chủ đề khi nãy nhanh chóng xoay chuyển, một đám người sôi nổi ngồi đánh bài quanh cái bàn.
Tôi ngồi cạnh Phó An Từ, nhìn hắn thật lâu, đầu óc mơ mơ màng màng.
Vừa nãy, giống như là bảo vệ tôi.
Trước mặt nhiều người nói như vậy là để che chở cho tôi sao?
Mặc dù tôi và Giang Chí bên nhau lâu như vậy, hắn chưa bao giờ thẳng thắn, mạnh mẽ bảo vệ tôi như thế.
Hắn luôn có những bí mật không thể nói, không có lựa chọn nào khác. Tất cả những gì tôi có thể làm là ủng hộ và nhẫn nhịn chịu đựng. Nhưng càng dồn nén, càng đau khổ.
Tận sâu trong lòng, tôi cảm thấy như có thứ gì đó đang chuyển động.
Đáy mắt hơi ướt, cảm thấy giống như tỏ vẻ, chớp chớp mắt vài cái.
“ Không được rồi anh An Từ, chị dâu nhìn anh cử nửa ngày trời. Anh nên nghỉ tay để chị ấy chơi một chút.” Người đàn ông tôi nhận nhầm lên tiếng, Lộ Thanh, cậu ta bị Phó An Từ đánh cho thua đến mức sắp khóc.
“Em muốn chơi sao?” Phó An Từ hỏi tôi.
“Em chơi không giỏi dfaau.”
“Không sao đâu chị dâu, thắng thì tiền là của chị, thua thì của anh An.”
“Trò tiêu khiển thôi, anh đi hút thuốc.”
Phó An Từ đứng dậy, đặt bài vào tay tôi.
Đến lúc tôi hiểu ra, cái trò này tiêu khiển ở chỗ nào? Ai chơi vui mà đặt mười mấy vạn vào mỗi một ván?
Hơn nữa, rõ ràng kỹ thuật chơi bài của Phó An Từ quá tốt, bọn họ thua thê thảm mới muốn tôi chơi.
Không phải là không được nhưng vận may của tôi quá tệ.
Rõ ràng tôi tính toán vô cùng cẩn thận, vẫn thua mấy ván.
Tôi không tin, thua thảm hại mười mấy ván.
Mẹ kiếp, tiền lương tháng này…….thua sạch không còn một đồng.
Lộ Thanh cười xán lạn: Chị dâu, ván này nhất định chị sẽ thắng.”
Tôi định bảo không chơi nữa, không biết Phó An Từ đã quay lại lúc nào, một tay ôm lấy tôi ngồi sát lại. Một tay hắn chống lên bàn, một tay rút ra một quân bài.
Ở khoảng cách gần như vậy, khuôn ngực hắn chạm vào lưng tôi, cách một lớp quần áo mỏng, có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra.
Lòng tôi hỗn loạn, nào còn tâm trạng bài với bạc.
“Đánh lá này xuống.”
Lộ Thanh lo lắng: “Anh An, ai lại chơi vậy…”
Phó An Từ cười cười: “Vậy giờ tôi khoanh tay đứng nhìn mấy người bắt nạt vợ tôi hay sao?”
Giọng của hắn thật sự rất dễ nghe, rất quen thuộc, khiến tai tôi dường như cứng đờ…
“Hắn rút bài cho tôi, tôi đóng vai người bị chi phối?”
Tôi cố gắng tập trung vào việc đánh bài.
“Được rồi.”
Vận may của Phó An Từ quá tốt, thỉnh thoảng hắn sẽ nhắc tôi tập trung. Từ lúc có hắn bên cạnh, tôi không thua ván nào nữa.
Tôi tính toán một lúc, sau khi thắng trận vừa rồi, tôi nói: “Trời sắp tối rồi, sao chúng ta không ăn gì đi?”
Đám người kia như đã chờ mong tôi nói điều đó từ lâu.
“Đồng ý với chị dâu, chúng em đói chết mất…”
Đám người tản ra, người uống rượu, người nướng thịt.
Tôi quay đầu nhìn Phó An Từ: “Không có thắng được hết, số tiền đã mất, tôi với anh chia đều mỗi người một nửa.”
Phó An Từ cười, lấy một miếng xoài đút cho tôi: “Vì tôi giúp em sao?”
Tâm tư tôi không rõ ràng.
Tôi cười: “Anh giúp tôi, bọn họ cũng không quan tâm rằng tôi thắng hay thua. Bọn họ đều là bạn tốt của anh, tôi tất nhiên không thể để bọn họ m thiệt quá nhiều.”
Phó An Từ không nói, yên lặng nhìn tôi hồi lâu.
Đột nhiên, trước mắt tôi bị khuất tầm nhìn, hắn cúi đầu xuống hôn tôi.
Lửa trong bếp than bắn ra những tia lửa.
Đêm tối, gió lộng, mây trôi.
“Khỉ thật, bọn họ không muốn để người khác sống hay sao vậy, ăn cơm chó đến mức no căng bụng….”
Phó An Từ vui vẻ ôm lấy tôi: “Quả xoài này rất ngọt.”
7
Sau khi chân tôi khỏi hẳn, tôi bắt tay vào việc mở một studio.
Tôi vốn học về lĩnh vực thiết kế, khi còn là người yêu, Giang Chí muốn tìm người có thể tin tưởng được nên tôi quyết định hỗ trợ hắn.
Phó An Từ biết chuyện, anh ấy nhường một nửa phòng làm việc của mình cho tôi dùng.
Tôi bận, anh ấy còn bận hơn.
Phó An Từ tăng ca, tôi lên kế hoạch.
Cho đến khi đồng hồ điểm 12 giờ đêm, anh ấy quay sang hỏi tôi: “Thứ tư tuần sau, em có bận không?”
Tôi nhìn lịch trình của mình: “Buổi sáng đi xem phòng làm việc cùng với người môi giới, 12 giờ trưa chắc sẽ xong, buổi chiều không có việc gì.”
“Được, vậy hôm đó chúng ta về nhà? Mừng thọ ông nội, tới đó ăn cơm.”
Tinh thần trở nên tỉnh táo ngay tức khắc: “Được.”
Phó An Từ nói rằng ông nội không có sở thích gì đặc biệt, thích uống trà và trồng hoa.
Tôi nhờ người có chuyên môn, mua một ấm trà do một nghệ nhân nổi tiếng chế tác.
Buổi trưa sau khi xem nhà và ký hợp đồng, đồng nghiệp cũ là Tiểu Hứa gọi điện tới, nói rằng cô ấy đã thu dọn một số đồ đạc của tôi, hỏi tôi có thời gian qua lấy không. Hôm nay cô ấy được nghỉ.
Còn thời gian nên tôi muốn gọi taxi tới chỗ Tiểu Hứa.
Cô ấy nói vừa hay đang ở ngoài, có thể cho tôi quá giang một đoạn.
Tôi mở cửa ghế phụ ngồi vào, mới phát hiện Tiểu Hứa không lên xe. Ngồi ở vị trí ghế lái chính là Giang Chí, người đã lâu tôi không gặp.
Tiểu Hứa đứng ngoài xe, rất có lỗi.
“Anh ép Tiểu Hứa lừa tôi sao?”
Giang Chí không nói gì.
Tôi mở cửa xe muốn ra ngoài. “Cạch”, cửa xe bị khóa.
“Giang Chí”
“Thắt dây an toàn” Giang Chí lạnh lùng nói, chiếc xe lao ra khỏi tiểu khu, hòa vào dòng xe cộ trên đường. Tôi vô cùng quen thuộc con đường này, đã đi qua cả trăm lần.
“Giang Chí, tôi kết hôn rồi. Chúng ta không cần thiết dây dưa với nhau nữa, thả tôi xuống.”
Giang Chí giả bộ không nghe thấy: “Phó An Từ, một kẻ phong lưu có tiếng, ai ai mà không biết. Nghe nói bạn gái hắn có thể thành lập được hẳn một đội bóng.”
“Em không thể sống cùng loại người như vậy được.”
“Ôn Nhiễm, nếu việc em kết hôn với hắn để trả thù cho tôi, nhanh chóng dừng lại, còn nhiều cách tốt hơn.”
“Cuối cùng anh muốn tôi làm thế nào mới thả tôi xuống?”
“Em gọi điện cho hắn, nói rằng em muốn ly hôn.”
“Được.”
Giang Chí không nghĩ rằng tôi lại đồng ý một cách dứt khoát như vậy. Hắn nhìn tôi thông qua gương chiếu hậu, ánh mắt như thấy mùa xuân.
Tôi rút điện thoại ra.
Phó An Từ nghe máy ngay lập tức: “Ôn Nhiễm?”
“Tôi đang ở số 81, đường Kiến Xã……”
“Ôn Nhiễm đang ở cùng với tôi.”
Âm thanh chồng chéo lên nhau, tôi sợ Phó An Từ hiểu lầm vội vàng giải thích, nếu không tôi có trăm cái miệng cũng không nói được. Bất ngờ chưa, điện thoại của tôi hết pin, tự động sập nguồn.
Đồng hồ trên xe hiện lên vô cùng rõ ràng:
13:45
Thật không biết phép tắc nếu đến muộn trong lần đầu tiên về nhà Phó An Từ.
“Chúng ta tìm chỗ nao nói chuyện đi.”
Giang Chí cười: “ Hôm nay là mừng thọ Phó lão gia.”
“Chúng ta ở trên xe cả đêm nay cũng khá tuyệt đấy.”
Chiếc xe đã rời khỏi thành phố náo nhiệt, dừng lại ở một khu ngoại thành vắng vẻ, ít người qua lại.
Mặc kệ tôi nói gì, Giang Chí cũng không mở cửa xe ra cho tôi.
Một đêm trôi qua, phía chân trời hửng sáng.
Tôi bị ánh sáng chói mắt làm tỉnh giấc, dụi dụi đôi mắt sưng húp.
Giang Chí lái xe quay lại thành phố, dừng ngay trước cửa công ty của Phó An Từ.
“Đợi chút.”
Tay kéo cửa tôi hơi khựng lại, quay lại nhìn hắn.
Giang Chí đột nhiên đưa tay giữ chặt gáy tôi, dùng lực kéo tôi sát lại bên cạnh hắn.
Hắn muốn hôn tôi, tôi cật lực né tránh, nụ hôn rơi xuống má.
“Giang Chí!” Tôi tức giận, tát hắn một cái.
Hắn dương dương tự đắc hất cằm, cười nói: “ Tôi tới cướp người.”
Tôi chết lặng, quay đầu nhìn phía ngoài cửa xe.
Phó An Từ mặc bộ vest đen, đứng cách đó không xa nhìn chúng tôi đầy u ám.’