Hôn Nhân Không Tình Yêu - Chương 1
1
Người chồng tôi mới cưới được ba tháng trở về từ nước ngoài, ném cho tôi một cái địa chỉ, kêu đi cùng hắn tới dự tiệc.
Tôi sửa soạn, trang điểm xinh đẹp, xách túi đến nơi hẹn.
Chỉ một từ thôi: Xa hoa.
Phòng 502, đúng số phòng này rồi.
Tôi gõ cửa rồi đẩy cửa bước vào.
Căn phòng toát lên vẻ xa hoa nhưng không quá sến súa, trong phòng đa phần đều là người trẻ. Dựa vào trang phục của họ thì đây không phải là tiệc thương mại, chắc hẳn đây là cuộc tụ tập bạn bè.
Tôi thoải mái hơn chút, chào hỏi, ngó nghiêng khắp nơi, mỉm cười đi về phía bên tay phải, giọng đầy âu yếm: “Chồng ơi!”
Cả căn phòng bỗng im bặt.
Người đàn ông trước mặt tôi đang uống rượu bỗng phun hết ra ngoài, vẻ mặt đầy khiếp sợ, đầy nghi ngờ nhìn tôi.
“Cô gọi tôi là gì?”
Tôi cau mày, tôi mới vào chưa được một phút mà vẻ mặt người đàn ông này liên tục thay đổi không ngừng, khác hẳn vẻ mặt kiêu căng, lạnh lùng của ba tháng trước khi đi nhận giấy chứng nhận kết hôn với tôi.
Nhất định phải lố lăng đến mức đấy ư?
Mới có ba tháng không gặp thôi mà?
Tôi lại không phải Tôn Ngộ Không, có 72 phép thần thông.
“Chồng.”
Vừa dứt lời, cậu ta giống như nghe thấy tiếng gọi từ âm ty địa ngục. Hắn hoảng sợ đứng phắt dậy, đổ cả ghế ngồi.
Mặt như sắp khóc đến nơi.
“Anh…. Anh Từ. chuyện này không liên quan đến em. Chị nhà vừa đến đã gọi em là chồng, em không biết cái gì cả, cái gì cũng không biết.”
Ủa alo? Gì vậy trờiiii??
Hắn nói gì vậy? Hắn là ai cơ?
Ngay lúc đó, phía sau lưng tôi vang lên một giọng nói đầy trêu chọc: “Chồng em ở đây cơ.”
Tôi quay lại, một người đàn ông đứng dựa vào cửa, cả người mặt bộ vest đen, áo sơ mi cùng màu, cổ áo mở ra khiến cơ bắp rắn chắc có chút lộ ra ngoài. Cũng quá là đẹp trai đi, mẹ nó….
Nói đây là tác phẩm xuất sắc của Nữ Oa cũng không ngoa.
Nhìn hắn có phần quen mắt nhưng tôi không chắc, nhìn kỹ lại một chút.
Nào cùng lật lại quá khứ.
Người đàn ông yên lặng đợi tôi một chút rồi lên tiếng: “Vẫn chưa nhận ra tôi sao?”
Lời vừa nói, cả căn phòng đang xì xào lại trở lên yên lặng.
Không thể sai thêm lần nữa được.
Tôi lôi điện thoại, kéo kéo một lúc, chẳng mấy chốc trong túi quần người đàn ông có ánh sáng lóe lên, tôi nhanh chóng tắt máy.
Ha ha ha hê hê, drama ghê ta, tôi nhận nhầm chồng rồi, ha ha ha.
Tôi cười cứng đơ: “Chồng ơi.”
Đôi mắt đen của người đàn ông lộ ra ý cười.
Cười cục cức.
Tôi nhanh chóng đi theo hắn về phía ghế chủ tiệc, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Bạn bè hắn trêu chọc: “Anh Từ, vừa kết hôn xong là đi nước ngoài. Đi một lần tận ba tháng, chẳng trách chị dâu không nhận ra anh.”
Người đàn ông cười không để tâm, nghiêng người một chút, giọng nói vừa đủ hai người nghe thấy: “ Đêm hôm đó, không nhìn rõ sao?”
2.
Tôi và Phó An Từ kết hôn là chuyện ngoài ý muốn.
Buổi tối của ba tháng trước, tôi và Giang Chí ra ngoài dùng bữa cùng với đối tác.
Giữa chừng tôi cảm thấy không thoải mái nên tôi xin phép về trước, ra đến cửa mới phát hiện quên chìa khóa, đành quay lại lấy.
Cửa mở hé. Vừa đến cửa, nghe thấy giọng nói lạnh lẽo mang theo chút kiềm chế của Giang Chí: “Ôn Nhiễm? Cô ta chỉ là kẻ thế thân thôi, đúng là không biết tự lượng sức mình.”
“Nếu anh Sở có hứng thú, ngày khác tôi sẽ mang cô ấy tới cho anh, anh có thể tùy ý chơi đùa với cô ấy như nào tùy anh.”
Giang Chí.
Người yêu 5 năm của tôi.
Mặt biến sắc không còn giọt máu, như bị ai đó đâm một con dao sắc nhọn thẳng vào trái tim khiến máu chảy ra.
Tôi sợ bản thân phát ra tiếng động, lùi lại vài bước, dựa vào bức tường để không ngồi thụp xuống.
Đúng lúc này, Phó An Từ xuất hiện.
Hắn cúi người xuống, thì thầm vào tai tôi: “Cung kính dâng bạn gái của mình cho kẻ khác, Ôn Nhiễm, loại đàn ông như vậy, dù lí do gì đi chăng nữa, giữ lại một kẻ chỉ biết nghĩ cho mình có cần thiết không?”
“Phó An Từ”
Tôi đã nghe qua về hắn, kẻ thù không đội trời chung với Giang Chí.
Tôi quay đầu, nhìn vào đôi mắt đào hoa của kẻ đa tình kia: “Anh Phó muốn kết hôn không?”
Phó An Từ hơi khựng lại, sau đó mỉm cười: “Kết hôn thế nào?”
“ Kết hôn thể xác.”
“Không có hứng thú.”
Lúc nãy hận thù làm lu mờ lý trí, chỉ một mực muốn trả thù Giang Chí, đưa ra ý tưởng điên rồ muốn kết hôn với Phó An Từ, thật ngu xuẩn.
Đường đường là một chủ tịch của Phó gia, thiên kim tiểu thư danh tiếng muốn nịnh bợ hắn không hề thiếu, dựa vào cái gì mà hắn phải cưới tôi?
Tôi hơi e dè nhưng không muốn bỏ cuộc, kéo kéo ống tay áo hắn: “Tiêu chí chọn vợ của Phó tổng đây là gì?”
Phó An Từ đưa tay vuốt ve môi tôi, trong mắt đầy vẻ đen tối: “Ít nhất thì cũng phải ngủ cùng tôi, đúng chứ?”
Tôi sửng sốt.
“Muốn làm vợ của tôi, nghĩa vụ đơn giản đấy còn không thực hiện được, chẳng thà tôi tự mình làm điều đó còn hơn,”
Tôi và Phó An Từ tiến tới hôn nhân nhanh hơn cả bị deadline dí.
Tôi không quay lại căn hộ mà Giang Chí đã mua cho mình mà chuyển đến biệt thử của Phó An Từ ở ngoại thành, tài xế của hắn đã giúp tôi vận chuyển. Khi tôi vừa từ phòng tắm bước ra đúng lúc Giang Chí gọi tới.
Phó An Từ hứng thú nghịch di động của tôi: “Muốn nghe máy không?”
“Không cần thiết.”
Phó An Từ về chuyện đó………..rất giỏi.
Dù chỉ là hôn nhân không tình yêu nhưng khiến tôi vô cùng hài lòng.
Tôi lí nhí nói gì đó.
Phó An Từ giả bộ không nghe rõ, bắt tôi nói lại lần nữa.
Tôi đỏ mặt: “Anh lợi hại hơn Giang Chí nhiều.”
“Bíp” một tiếng, tiếng chuông điện thoại ngừng kêu. Tôi ngạc nhiên, Phó An Từ hôn tôi, giọng nói lộ vẻ sung sướng: “Ôn Nhiễm, em giỏi chọc điên người khác đấy.”
3
Ngay ngày hôm sau, Phó An Từ đi công tác.
Ba tháng sau mới trở về.
Nói thật, trong lòng tôi sung sướng vô cùng, chung quy lại ở bên cạnh hắn thật sự rất mệt.
Tôi cũng không vội vàng đi tìm công việc mới.
Ngày trước, tôi luôn đi cùng Giang Chí, làm thư ký cho hắn. Bây giờ đã chia tay rồi, tôi không có hứng thú quay lại.
Ngoài ra, Giang Chí luôn gọi điện thoại cho tôi, không gọi được chuyển sang nhắn tin.
Từ lúc yêu nhau đến bây giờ, bên nhau 5 năm, số lần hắn ta gọi cho tôi còn không nhiều bằng mấy ngày qua.
Tôi ngứa mắt nên thay số điện thoại mới, xóa mọi tài khoản xã hội, không cho Giang Chí có cơ hội tìm thấy tôi.
Một vài cơn đau luôn xuất hiện rõ rệt vào lúc đêm khuya tĩnh mịch.
Đến khi bình tĩnh, tôi mới nhận ra rằng, thằng cha mà tôi vừa kết hôn đi công tác đã gần một tháng, nhưng không hề gọi một cuộc điện thoại nào về nhà.
Mà tôi, dường như đã quên hắn mặt mũi ra sao, hình dạng như nào.
Tôi tự sỉ vả chính mình.
Từ lúc kết hôn đến giờ găkp mặt một lần duy nhất, tôi không thể nhớ rõ gương mặt ấy, chỉ biết là rất đẹp trai.
Thu lại dòng suy nghĩ, tôi nhìn gương mặt Phó An Từ ngay trước mắt, gật gù: “ Hình như vậy.”
“Oh, vậy là lỗi của tôi. Đêm nay, cho em nhìn kĩ hơn.”
“?????”
Phó An Từ giới thiệu tôi với đám người trong phòng.
Đa phần đều là bạn thân của hắn, một trong số đó có vài người còn rất trẻ.
Tôi ở bên cạnh Giang Chí 5 năm, chưa một lần giới thiệu tôi với bạn bè của hắn.
Hành động của Phó An Từ khiến tôi cảm thấy phần nào đó bản thân được coi trọng, nhưng cũng có chút ngạc nhiên.
Bạn bè của hắn rất vui vẻ với bữa tiệc ngày hôm nay, nhưng hắn lại ngồi ở một góc trên ghế sofa với tôi, yên lặng không nói. Mặc dù vậy, khí chất trên người hắn mạnh mẽ đến mức dù hắn không nói, người ta cũng khó có thể bỏ qua sự tồn tại của hắn.
Tôi ra ngoài đi vệ sinh.
Đang rửa tay, phía sau vang lên một giọng nói, tôi ngẩng lên, trong gương phản chiếu một gương mặt quen thuộc, Giang Chí.
Tôi chưa kịp phản ứng, hắn đã nắm chặt lấy tay tôi, đè tôi lên bồn rửa tay, giọng nói đầy oán giận: “Ôn Nhiễm, ly hôn với Phó An Từ ngay lập tức.”
“Nếu đầu óc anh không được bình thường thì tới bệnh viện khám đi.”
“Ngoan ngoãn trở về với tôi.”
Hắn dùng lực kéo tay tôi đi ra ngoài, hôm nay tôi đeo giày cao gót nên bước đi loạng choạng, mắt cá nhân tôi đau khủng khiếp. Theo phản xạ tự nhiên, nước mắt trực trào ra, cảm giác bản thân sắp ngã xuống. Một bóng dáng cao lớn vụt qua, nhẹ nhàng ôm tôi vào trong lòng.
“Giang tổng, muốn đưa vợ của người khác đi mà không nói lời nào, có vẻ không hay lắm thì phải?”
4.
Giọng nói của Phó An Từ không mang theo chút cảm xúc nào, giống như một tảng băng.
Đôi mắt đen ẩn chứa sự lạnh lùng làm người khác cảm thấy run rẩy, gương mặt tỏ ra thiếu kiên nhẫn.
Giang Chí nắm chặt tay tôi không buông.
Trong không khí sặc mùi thuốc súng.
Hai người đàn ông, không ai nhường ai.
“Phó An Từ, cô ấy là người đàn bà của tôi. Vừa tốt nghiệp đại học, chúng tôi đã sống cùng nhau và làm hết những chuyện mà các cặp vợ chồng nên làm.”
Đầu tôi trở nên trống rỗng.
Chuyện riêng tư bị tiết lộ một cách trắng trợn, tôi xấu hổ vô cùng.
Ngay giây sau, bàn tay to nổi gần xanh của Phó An Từ từng chút kéo tôi lại, cử chỉ mạnh mẽ, mang tính chiếm hữu cao.
“Thật đáng tiếc, tôi hơn anh một bậc, chúng tôi được pháp luật thừa nhận, chính là vợ chồng hợp pháp. Chuyện của vợ tôi và Giang tiên sinh đây đều là chuyện quá khứ…..”
Phó An Từ khẽ cười: “Vợ tôi không chơi bời, hút thuốc hay uống rượu. Khi còn trẻ qua lại với đàn ông thì có vấn đề gì? Nếu Giang tổng để ý, tôi thay cô ấy trả phí cho anh.”
Phó An Từ thật sự rút tiền ra ném vào Giang Chí.
250 tệ.
Giang Chí nháy mắt mặt mày xám xịt, thâm trầm khó hiểu.
Phó An Từ không quan tâm hắn, cúi xuống bế tôi lên, trước khi đi còn để lại một câu:
“Giá trị của anh chỉ đáng từng đấy nếu anh làm bẽ mặt một cô gái.”
Sau khi vào xe, Phó An Từ cúi xuống tháo guốc cho tôi, chuyện gì cần làm cũng đã làm nhưng lúc này tôi lại thấy mất tự nhiên.
“Để tôi….để tôi tự làm.”
Hắn nhìn tôi, cũng không có ý định dừng lại.
Cởi giày xong, hắn mở và khoá cửa xe lại. Chưa đến mười phút, hắn quay lại, trên tay còn cầm theo một cái túi nhỏ.
“Chịu khó một chút.”
Túi đá được đặt lên mắt cá chân, tôi không khỏi run rẩy.
“Đau lắm sao?”
“Đỡ hơn nhiều rồi.”
Chườm đá xong, hắn giúp tôi thoa thuốc, xong xuôi mới quay lại ghế lái.
Về đến biệt thự, chúng tôi không nói với nhau câu nào.
Hắn có vẻ tức giận.
Nhưng ngay từ đầu hắn đã biết rõ mục đích tôi muốn kết hôn với hắn.
Tôi đoán hắn cảm thấy mất mặt.
Tôi nghĩ mình nên giải thích qua với hắn một chút, dù sao cũng đang sống chung một nhà.
Khi Phó An Từ bế tôi đặt xuống giường, tôi ngẩng lên, một bóng đen nặng nề đổ xuống, hắn cúi đầu hôn tôi. Lời nói ra đến miệng bị nụ hôn chặn lại, so với đêm tân hôn, nụ hôn này mang thêm phần mạnh bạo và chiếm hữu.
Trong lòng tôi hoảng loạn đến mức nóng bừng hai tai, tôi giãy giụa: “ Phó An Từ, chân tôi đau…..”
“Vậy em chỉ cần nằm im hưởng thụ thôi.”