Hôn Nhân Không Tình Yêu - Chương 6
lúc chiếc xe jeep do liên lạc viên lái từ phía tới
“Chính ủy em lấy sổ hộ khẩu Con của Dư đồng chí tạm thời nhập nhờ danh nghĩa trong một tháng khi nhập học sẽ chuyển về nhà họ Dư”
“Ừ”
Cố Thời Đình thu vẻ nặng nề lặng lẽ nhét tờ giấy ly hôn túi áo
Anh nhận sổ hộ khẩu dặn:
“Đến đài truyền hình”
Xe jeep màu xanh quân đội lặng lẽ lăn bánh đường
Cảnh phố lùi ngoài cửa sổ cảm giác nghẹn ngào trong ngực càng lúc càng rõ Anh đưa tay đè lên ngực hít sâu mấy lần nhưng nỗi bất an vẫn tan
Nhíu chặt mày xe dừng cửa đài truyền hình
Cố Thời Đình cầm hộ khẩu về phía phòng phát thanh nhưng khi ngang qua phòng hóa trang bên trong bỗng vọng giọng của Dư Anh Nam
“ là con cố tình khiến Tiểu Lâm cướp cơ hội đào tạo của Tống Tri Ninh Cũng là con cố tình giành lấy công việc phát thanh còn lén lấy trộm thẻ dự thi của cô ”
“ con cũng hết cách Thời Đình bọn con đã là quá khứ chăm sóc con chỉ vì con trầm cảm nhất định chịu ly hôn với Tống Tri Ninh Nếu đã con chỉ còn cách tự đuổi cô ”
“Con ly hôn còn mang theo đứa con Không lẽ con cứ mãi đóng giả bệnh làm phiền Mẹ mẹ làm mẹ vợ của chính ủy quân khu ”
Từng câu từng chữ như thuốc nổ đánh thẳng tim Cố Thời Đình cơn chấn động là làn khói dày đặc thể tiêu tan
Đột nhiên trong đầu lóe lên hình ảnh Tống Tri Ninh hôm cơn mưa cô gào thảm thiết gào lên sự bất công
Đến tận bây giờ mới hiểu ánh mắt bao nhiêu thất vọng bao nhiêu đau đớn
Tờ giấy ly hôn trong túi áo như cháy rực lên thiêu đốt cả lồng ngực
“Được mẹ cúp máy lát nữa Thời Đình sẽ đến”
Một tiếng “cạch” — ống điện thoại đặt xuống
Cửa phòng nửa khép đẩy Khi thấy đàn ông mặt lạnh như sắt ngoài nụ mặt Dư Anh Nam lập tức cứng đờ
Nhận mọi chuyện đã bại lộ cô vội vàng chào hỏi:
“Thời Đình tới mà …”
Cố Thời Đình im lặng trong đôi mắt đen sâu thấy đáy là băng lạnh từng ánh như đông cứng cả khí
Dư Anh Nam biết đã thấy tất cả mặt cắt còn giọt máu vội túm lấy tay giải thích:
“Nghe em đã em chỉ là dối mẹ đều là hiểu nhầm thôi…”
Còn hết Cố Thời Đình đã rút tay ném sổ hộ khẩu mặt cô giọng châm chọc:
“Không cần giải thích gấp Đợi tìm Tri Ninh để cô tận tai xem những ‘hiểu lầm’ đó là thế nào”
Giọng lạnh như gió tuyết khiến Dư Anh Nam rét mà run
Cô bao giờ thấy như thế lạnh lẽo tàn khốc như giết
Cố Thời Đình cũng chẳng buồn dây dưa thêm sải bước rời khỏi đài truyền hình
Khao khát gặp Tống Tri Ninh trong càng lúc càng mãnh liệt tội ngừng dâng lên
Anh rút tờ giấy ly hôn từ túi áo xé nát
Anh sai
Anh đã liên tục hiểu lầm cô để cô chịu quá nhiều tủi thân ly hôn cũng là lẽ đương nhiên…
Càng nắm tay càng siết chặt nhưng cảm giác bất an vẫn biến mất
Tống Tri Ninh…
Những cảm xúc chôn vùi bao năm dường như bỗng chốc vỡ tung lần đầu tiên rõ ràng nhận —
Trong lòng của là cô
Anh gặp cô xin nhận sai
Cô nhỏ hơn 6 tuổi nghĩ chỉ cần chăm sóc là đủ cần mấy lời yêu đương sến súa…
nếu cô bao nhiêu cũng sẽ
Vừa bước lên xe định tìm thì từ xa một nhân viên trực ban hớt hải đạp xe lao đến “rầm” một tiếng ngã ngay mặt
Cố Thời Đình rùng còn kịp hỏi nọ đã run rẩy hét lên:
“Chính ủy Có chuyện lớn Vừa công an gọi đến báo… vợ đồng chí Tống Tri Ninh… vì cứu mà… chết đuối ”
11
Con ngươi của Cố Thời Đình bỗng co rút mạnh:
“Cậu cái gì”
Liên lạc viên cũng sững kinh hoàng cán bộ đang thở hổn hển mồ hôi đầm đìa
“Là thật Giờ đang ở đoạn đường Xuân Cảnh bên bờ sông Ký Công an lúc cứu lên thì cô đã còn thở ”
Từng lời như rút cạn sinh lực trong Cố Thời Đình Nhịp thở vốn đã rối loạn giờ nghẹn
Liên lạc viên liếc qua gương mặt tái nhợt của lập tức phản ứng lên xe phóng như bay về phía Xuân Cảnh
Cố Thời Đình giống như khúc gỗ nhúc nhích
Anh quên đã xuống xe như thế nào đã bước về phía đám đông ven sông đến khi hồn chỉ thấy công an bác sĩ y tá lác đác rải rác xung quanh
Ánh mắt lướt qua đột ngột dừng ở một thi thể phủ khăn trắng bãi sỏi
Đôi mắt căng co rút bản năng thôi thúc bước tới xác nhận nhưng đôi chân cứng đờ nhấc nổi
Một viên công an nhận lập tức tiến lên chào nghiêm:
“Cố chính ủy đây là những vật phẩm cô Xin xác nhận”
Cố Thời Đình ngơ ngác chuyển ánh sang tay viên công an một tấm CMND ướt sũng và… giấy chứng nhận ly hôn
Cuối cùng đôi môi khô khốc của khẽ hé mở giọng khàn đặc:
“Tôi … xác nhận ”
Trong đầu vang vọng một giọng gào thét:
Không thể nào Chắc chỉ là giấy tờ cô đánh rơi cô vẫn bình an một tiếng còn cơ mà chắc chắn cô
Viên công an ngẩn một thoáng tránh sang một bên
Khi ánh mắt rơi cái bóng tấm khăn trắng cơn nghẹt thở dâng lên khiến gần như thể hít nổi khí
Hít sâu một Cố Thời Đình bước như đạp dao mỗi bước đều nặng trĩu đến mức linh hồn cũng tan vỡ
Ngồi xổm xuống lúc đầu ngón tay chạm đến mép khăn bàn tay chợt run lên
Cắn răng lật khăn lên
Khoảnh khắc thời gian như đóng băng mọi âm thanh xung quanh biến mất dấu vết
Dưới ánh nắng khuôn mặt Tống Tri Ninh tái nhợt đến dọa Đôi mắt nhắm nghiền làn tóc dài đen nhánh rối bời vài lọn bết nước dính má
Nếu ngực cô còn phập phồng thì thật giống như cô chỉ đang yên giấc
“Người nhà đứa bé và bác sĩ đều do đập xả lũ bất ngờ cô tránh kịp Thêm đó mới khỏi bệnh thể lực phục hồi nên mới dẫn đến chết đuối”
Viên công an giọng ngập đầy tiếc nuối và kính phục
Cố Thời Đình như thể thấy Anh đưa tay lau nước đọng mặt cô nhưng khi đầu ngón tay chạm da thịt lạnh toát tim như bóp nghẹt
Trời đang nóng hầm hập… cô lạnh đến thế
Xe dừng cổng đại viện liên lạc viên đầu đàn ông vẫn đờ đẫn ở băng ghế cẩn trọng :
“Chính ủy đến nơi ”
Đôi mắt mờ mịt của Cố Thời Đình khẽ lay động “ừ” một tiếng chậm rãi xuống xe
Nghĩ tới cảnh cả buổi chiều như mất hồn suýt nữa còn ngã quỵ ở nhà xác liên lạc viên vội vàng xuống xe đỡ lấy
Muốn an ủi nhưng biết bắt đầu từ …
Cố Thời Đình gạt tay giọng khàn khàn:
“Cậu về ”
Nói loạng choạng bước trong sân dáng xiêu vẹo
Nhìn bóng lưng gầy guộc liên lạc viên đành lòng chỉ biết thở dài bất lực
Trăng tròn treo cao gió nóng mùa hạ thổi qua đôi mắt khô khốc của Cố Thời Đình khiến viền mắt cay xè
“Thời Đình”
Một tiếng gọi quen thuộc bất chợt vang lên khiến lập tức khựng
Ngẩng đầu lên thấy mẹ từ đầu ngõ vội vàng chạy đến mặt đầy lo lắng:
“Sao về muộn thế Tri Ninh ”
Cổ họng Cố Thời Đình nghẹn cứng Cảnh tượng Tống Tri Ninh mặt còn chút máu hiện về trong đầu môi run run mãi vẫn thốt nổi
Thấy trả lời sắc mặt mẹ Cố trầm xuống nghi hoặc:
“Nghe hàng xóm Tri Ninh cả tuần nay về hai đứa… ly hôn ”
Đối diện với truy hỏi của mẹ Cố Thời Đình trầm mặc lâu mới khó khăn cất lời:
“Mẹ… Tri Ninh chết ”
Đôi mắt mẹ chấn động lảo đảo lùi một bước:
“…Con gì cơ”
Cố Thời Đình nghiến chặt quai hàm như đang ép chấp nhận thực tại giọng cao hơn vài phần:
“Cô chết Vì cứu … chết đuối—”
“Chát”
Một cái tát giáng thẳng mặt vang lên rõ ràng trong đêm hè ngột ngạt
12
Cú tát của mẹ Lục mạnh dù là quân nhân như Cố Thời Đình cũng đánh lệch cả mặt
“Cố Thời Đình Mẹ nuôi con lớn từng thật uổng phí Con là quân nhân là chính ủy lúc con giúp Dư Anh Nam mẹ đã dặn đừng để Tri Ninh đau lòng Giờ con rủa cho nó chết”
Giọng trách mắng đầy uất nghẹn như rút cạn sức lực của Mẹ Lục
Cố Thời Đình lặng lẽ siết chặt bàn tay đang buông bên hông
Ánh mắt chạm cơn phẫn nộ của mẹ một lần nữa mở lời giọng rõ ràng hơn hẳn:
“Tri Ninh vì cứu một đứa bé đuối nước… giờ đang ở nhà xác”
Mỗi chữ thốt trái tim như dao cắt đau đến khó thở
Anh vẫn tin càng kịp chấp nhận một sống sờ sờ mất là mất
Rõ ràng chỉ vài tiếng cô còn ngay mặt dù khi đó đang đang cầu xin buông tha… thì ít nhất vẫn còn sống vẫn còn ở đây…
Thấy trong mắt con trai hiện lên nỗi đau từng mẹ Lục bỗng chốc mềm nhũn thở nghẹn lập tức ngất lịm
“Mẹ”
…
Sáng hôm trong phòng bệnh
Trời hửng sáng Mẹ Lục tỉnh đã bắt đầu đến nỗi cạn nước mắt chỉ còn tiếng nức nở khàn khàn trong cổ họng
Bị đuổi ngoài Cố Thời Đình lặng cửa phòng bệnh đôi mắt đỏ quạch vô hồn
Liên lạc viên chạy đến thấy quầng thâm mắt bên trong vọng tiếng nức nở của mẹ Lục nghẹn lời một lát mới hạ giọng báo:
“Chính ủy thi… thi thể đồng chí Tống đã đưa đến nhà tang lễ định đến đó bây giờ ”