Hôn Nhân Không Tình Yêu - Chương 14
Tống Tri Ninh gật đầu:
“Dạ ”
Nói như sực nhớ điều gì cô đầu vẫy tay chào:
“Cố chính ủy em theo đội trưởng Thẩm tới cục công an một lúc”
Cố Thời Đình nghẹn lời chỉ biết Tống Tri Ninh theo Thẩm Mục Trạch rời
Và khung cảnh giống hệt với giấc mơ đêm đó
Anh siết chặt nắm tay cảm giác bất lực bất chợt tràn lên
Anh biết làm thế nào để thể tiến gần hơn đến Tống Tri Ninh Điều khiến hoang mang hơn cả là dường như cô hề đến gần…
Ra khỏi cổng trường Tống Tri Ninh chiếc Santana mà Thẩm Mục Trạch lái xe hướng thẳng về phía cục công an
“Đã bắt hung thủ ”
Nghe Thẩm Mục Trạch Tống Tri Ninh sững kìm nở nụ nhẹ:
“Vậy thì quá Cuối cùng vụ án cũng thể khép ”
Cô ngừng một chút nhíu mày:
“… thể nhẫn tâm đến giết hại tới năm cô gái…”
“Tâm lý vặn vẹo”
Thẩm Mục Trạch giải thích nhiều hơn sợ Tống Tri Ninh sẽ nghĩ rằng chính sự lương thiện của đã khiến tên tội phạm hành động nên chỉ chọn một lý do vẻ khách quan hơn
Bởi vì… lương thiện vốn dĩ sai
Sau khi đưa cô tới cục để cô xác nhận một lần cuối Thẩm Mục Trạch mới cho tiến hành thẩm vấn cuối cùng với Vũ Hưng Quốc
Ký xong giấy xác nhận Tống Tri Ninh nhịn hỏi:
“Đội trưởng Thẩm chẳng hai chuyện Còn một chuyện nữa là gì ”
Thẩm Mục Trạch khựng ánh mắt đảo quanh một vòng những đồng nghiệp đang hóng chuyện rời :
“Ra ngoài ”
Tống Tri Ninh lộ vẻ nghi hoặc nhưng vẫn bước theo
Hai đến đoạn hành lang vắng Thẩm Mục Trạch mới mở lời:
“Tôi nhờ em giả làm bạn gái tới gặp mẹ một lần”
Nghe xong Tống Tri Ninh trợn tròn mắt:
“Giả… làm bạn gái ”
Hai vành tai cô đỏ bừng ngón tay xoắn lấy vạt áo lúng túng:
“ mà…”
“Tôi biết yêu cầu đường đột nhưng thực sự cần em giúp”
Thẩm Mục Trạch giơ tay che miệng ho nhẹ hai tiếng rõ ràng cũng thoải mái
Nếu do mẹ ngày nào cũng giục giã thật sự chẳng hạ thấp mặt mũi nhờ Tống Tri Ninh đóng giả yêu
Huống hồ trong đội chẳng nữ đồng nghiệp nào còn độc thân để nhờ vả nữa
Nghe Tống Tri Ninh cắn cắn môi khẽ đáp:
“Vậy… khi nào ”
Thẩm Mục Trạch ngẩn ngờ cô đồng ý nhanh như
Nhận ánh mắt ngạc nhiên của Tống Tri Ninh đỏ mặt giải thích:
“Chẳng em còn nợ một bữa ăn … coi như chuyện là em trả bữa đó ”
Nghe tim Thẩm Mục Trạch như mềm một chút:
“Được Chiều nay em tiết học ”
“Dạ ”
“Vậy năm rưỡi tới trường đón em”
“Vâng”
Chỉ vài câu trao đổi cả hai đã hẹn thời gian “ mắt gia đình”
Thẩm Mục Trạch đồng hồ:
“Vậy đưa em về ”
Tống Tri Ninh lắc đầu:
“Không cần hung thủ bắt mà Em về chắc chắn còn bận đừng để em làm lỡ việc của ”
Nói cô vẫy tay với đầu chạy
Nhìn bóng dáng cô gái nhỏ như con thỏ con chạy biến khóe môi Thẩm Mục Trạch kìm cong lên
“Á há Đội trưởng sắt đá của chúng biết kìa”
30
Vương Hạo đột nhiên nhảy mặt mày hớn hở như bắt thóp ai đó
Vừa trông thấy nụ mặt Thẩm Mục Trạch lập tức biến mất nét mặt khôi phục vẻ lạnh nhạt như mọi khi:
“Làm xong việc ”
Vương Hạo hề hề:
“Việc thì bao giờ làm cho hết Đội trưởng Thẩm mai mốt kết hôn nhớ mời bọn uống rượu mừng đó nha”
Thẩm Mục Trạch mím môi chẳng buồn đáp lời thẳng
…
Bên Tống Tri Ninh về đến ký túc xá đã lục tung cả tủ quần áo của lên
Lưu Kiến Hồng đang giường sách thấy thì ngạc nhiên:
“Đừng bảo là định chuyển ký túc xá đấy nhé”
“Gì mà chuyển chứ…” Tống Tri Ninh liếc cô một cái giơ lên một chiếc váy xanh bằng vải thô đưa lên ướm thử:
“Cái ”
Người luôn chẳng để ý chuyện ăn mặc đột nhiên hỏi như thế khiến Lưu Kiến Hồng lập tức hứng thú nhảy phốc từ giường xuống:
“Xảy chuyện gì Sao tự nhiên chải chuốt thế”
Tống Tri Ninh lúng búng biết giải thích :
“Tí nữa gặp… bạn cũ nên chỉnh tề một chút”
Lưu Kiến Hồng cô đầy nghi hoặc:
“Bạn cũ kiểu gì mà khiến để tâm đến mức ”
“Cậu đừng hỏi nữa mau giúp chọn xem nên mặc cái nào thì hơn”
Thấy Tống Tri Ninh vẻ nghiêm túc thật Lưu Kiến Hồng cũng thôi đùa nữa bắt đầu giúp cô chọn đồ còn cẩn thận trang điểm nhẹ nhàng cho cô
Rất nhanh đã đến năm giờ rưỡi
Thẩm Mục Trạch thay thường phục đang dựa xe đậu bên đường nghiêng đầu đồng hồ tay
Bóng dáng cao ráo nét mặt tuấn tú lạnh lùng khiến ít nữ sinh ngang ngoái Có mấy còn bàn nên qua làm quen
“Đội trưởng Thẩm…”
Giọng nhẹ nhàng vang lên khiến Thẩm Mục Trạch khựng đầu ánh mắt ngẩn
Cô gái mặt mặc một chiếc áo sơ mi tay phồng trắng quần ống rộng màu lam nhạt đôi giày đế thấp màu lạc đà Mái tóc đen dài uốn nhẹ chia thành hai lọn rủ xuống vai khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng làm nổi bật các đường nét thanh tú sẵn trông thanh lịch rạng rỡ
Tống Tri Ninh đỏ mặt bối rối kéo vạt áo
Thật bộ là đồ của Lưu Kiến Hồng bình thường phong cách của cô
Thấy Thẩm Mục Trạch cứ mà gì tim cô lập tức trùng xuống: “Có là… đoan trang lắm Em về trường thay bộ khác ”
Nói xong cô xoay định chạy về trường
“Đợi đã”
Thẩm Mục Trạch nhanh tay nắm lấy cổ tay cô đối diện với đôi mắt trong veo ho nhẹ hai tiếng đầu chỗ khác:
“Không cần thay… ”
Nghe lời khen xác nhận từ Tống Tri Ninh mím môi cúi đầu khó giấu niềm vui ánh lên trong đáy mắt
Lên xe hai trò chuyện vài câu lặt vặt Khi xe gần khu dân cư Tống Tri Ninh chợt “á” một tiếng vội vàng bảo Thẩm Mục Trạch dừng
“Sao ” Anh nghiêng đầu cô
“Em thể đến tay ”
Tống Tri Ninh tháo dây an định mở cửa xuống xe
Dù là giả làm yêu nhưng đây cũng là lần đầu mắt mẹ tay thì kỳ quá
Thẩm Mục Trạch khẽ ấn vai cô ngăn :
“Không cần chuẩn ”
Tống Tri Ninh theo ánh mắt mới thấy ghế xe một túi lưới đựng đầy trái cây hai bịch bột ngũ cốc còn cả một thùng sữa
“Đã nhờ em giúp thể để em tốn kém chứ…”
Thẩm Mục Trạch giúp cô cài dây an tiếp tục lái xe
Tống Tri Ninh đàn ông bên cạnh trong giọng như ý ánh mắt cô cũng dần dịu
Thật lạ… rõ ràng số lần gặp chẳng bao nhiêu cùng lắm chỉ tính là bạn bè xã giao mà mỗi khi ở bên cô cảm thấy an tâm lạ thường Ngay cả nhịp tim cũng còn theo lý trí nữa…
Xe dừng hẳn
Khi Thẩm Mục Trạch cúi tháo dây an đầu liền thấy Tống Tri Ninh đang ngẩn ngơ
Anh bật khẽ:
“Em cứ chằm chằm như thế mặt dính gì ”
Tống Tri Ninh hồn cuống quýt đầu ngượng ngùng xuống xe:
“Xin xin …”
Thấy lấy đồ ở ghế cô theo bản năng định đưa tay giúp:
“Để em xách phụ cho—”
Thẩm Mục Trạch tránh khỏi tay cô cúi gần giọng trầm thấp vang lên bên tai như điện xẹt qua khiến tai cô khẽ run
“Nhớ đấy mặt mẹ gọi là ‘Mục Trạch’”
Chương 31
Mục Trạch…
Hàng mi của Tống Tri Ninh khẽ run trong lòng lặp lặp cái tên biết bao nhiêu lần
Thẩm Mục Trạch :
“Thử gọi một tiếng”
Sau khi cởi bỏ cảnh phục khí chất nghiêm nghị của cũng dịu nhiều giờ đây giống như một lớn đang dịu dàng chỉ dẫn cho một đứa trẻ còn ngơ ngác
Nhìn đôi mắt sâu thẳm đôi môi đỏ hồng của Tống Tri Ninh khẽ động:
“Mục Trạch”
Giọng cô nhẹ như một cánh lông vũ nhưng rơi lòng Thẩm Mục Trạch như giọt nước chạm mặt hồ phẳng lặng gợn lên tầng tầng lớp lớp sóng
Anh khẽ nheo mắt hiểu mở miệng lần nữa:
“Gọi lần nữa”
“Mục Trạch”
Lần Tống Tri Ninh dạn dĩ hơn một chút giọng cũng trong trẻo rõ ràng hơn
Thẩm Mục Trạch suýt nữa kìm mà đưa tay xoa đầu cô
Ý thức sắp thất thố lập tức thẳng dùng vẻ nghiêm túc thường ngày để che giấu:
“Được lên nhà thôi”
Nhìn bóng đàn ông sải bước phía tâm trạng Tống Tri Ninh bỗng nhiên lên một cách kỳ lạ
Cô lặng lẽ gọi vài tiếng “Mục Trạch” trong lòng mới đuổi theo
Vừa bước nhà họ Thẩm Tống Tri Ninh đã ngửi thấy mùi nhang nhè nhẹ
Phòng khách rộng rãi cô lập tức trông thấy một tấm di ảnh đặt ở bàn trong góc
Trong ảnh là một đàn ông chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi mặc cảnh phục ngũ quan năm sáu phần giống Thẩm Mục Trạch
“Mẹ chắc đang chợ em tạm nhé”
Thẩm Mục Trạch đặt đồ xuống rót cho cô một ly nước thấy ánh mắt cô dừng tấm ảnh tay khẽ khựng :
“Đó là ba ”
Tống Tri Ninh nhíu mày ánh mắt ánh lên một tia thương xót:
“Bác cũng là cảnh sát hình sự giống ”
“Không ông là cảnh sát phòng chống ma túy Mười hai năm hy sinh trong lúc bắt tội phạm ma túy”
Giọng Thẩm Mục Trạch bình tĩnh như thể đã sớm vượt qua nỗi mất mát to lớn khi còn nhỏ
Nghe đến đây Tống Tri Ninh chợt thấy lòng kính trọng trào dâng:
“Em… thể thắp cho bác một nén nhang ”
Thẩm Mục Trạch ngẩn khẽ gật đầu
Được đồng ý Tống Tri Ninh mới bước tới châm một nén nhang thành kính vái mấy cái mới cắm lên lư hương
Cô biết sự gian nan của những cảnh sát phòng chống ma túy mỗi lần làm nhiệm vụ đều là đánh cược tính mạng Có thậm chí hy sinh cũng chẳng dựng bia
Thẩm Mục Trạch tới thay cây nến đã cháy gần hết bằng cái mới:
“Lúc cũng theo nghiệp ba làm cảnh sát phòng chống ma túy nhưng mẹ cho Bà sợ sẽ giống ông về nên mới chuyển sang làm cảnh sát hình sự”
“ làm cảnh sát hình sự cũng nguy hiểm mà”
Tống Tri Ninh ngẩng đầu giọng vội vàng:
“Anh tự bảo vệ đó”