Hôn Nhân Không Tình Yêu - Chương 10
Cô bĩu môi khoác tay Tống Tri Ninh:
“Dù cũng ngoài tụi dạo bách hóa tớ mua vài bộ đồ mới”
Tống Tri Ninh lắc đầu:
“Tớ đến bệnh viện một chuyến”
Cố chính ủy cũng đã cứu cô đã tặng cờ lụa cho Thẩm Mục Trạch cũng nên gì đó để bày tỏ lòng biết ơn với Cố chính ủy huống chi còn thương
Tạm biệt Lưu Kiến Hồng Tống Tri Ninh mua ít hoa quả đến bệnh viện
giờ nghỉ trưa hành lang bệnh viện yên tĩnh
Dựa theo trí nhớ ngày hôm qua cô tìm đến phòng bệnh của Cố Thời Đình nhưng đến cửa thì bên trong truyền giọng phụ nữ nghẹn ngào
“Tại Rõ ràng mấy hôm còn thừa nhận là vẫn yêu em tự nhiên thay đổi ”
Cô lập tức khựng cảm thấy bản thân đến thật đúng lúc
Cô do dự định bụng sẽ thể là chiều hoặc hôm khác thì giọng thản nhiên của Cố Thời Đình vang lên từ trong phòng:
“Anh chúng thể nào Người thật sự yêu tên là Tống Tri Ninh”
20
Tim Tống Tri Ninh khựng một lúc lâu vẫn hồn
Câu của Cố chính ủy… là ý gì
Người thật sự yêu là cô ư
bọn họ mới chỉ gặp một lần thôi mà
Còn kịp phản ứng cửa phòng bệnh bỗng mở một phụ nữ chạy ngoài
Tống Tri Ninh kịp né tránh va lùi mấy bước liền túi hoa quả suýt chút nữa cũng rơi khỏi tay
Tâm trạng của Dư Anh Nam vốn đã tệ còn chắn đường theo bản năng định mắng nhưng nghĩ đến trong phòng vẫn còn Cố Thời Đình cô đành nuốt giận lòng
Ngẩng đầu thấy mặt là một cô gái tầm 20 tuổi dung mạo thanh tú trong tay còn xách theo túi hoa quả
Dư Anh Nam khựng vài giây nhớ tới cái tên “Tống Tri Ninh” mà Cố Thời Đình nhắc đến sắc mặt lập tức thay đổi:
“Cô là ai”
Tống Tri Ninh xoa xoa vai đụng đau mấy dễ chịu với sự địch ý bất ngờ từ đối phương:
“Tôi đến thăm Cố chính ủy…”
Nghe thấy giọng quen thuộc trong phòng bệnh tim Cố Thời Đình chợt rung lên theo bản năng cất tiếng gọi:
“Tri Ninh”
Tiếng gọi thân thiết khiến cả Tống Tri Ninh lẫn Dư Anh Nam đều sững
Tống Tri Ninh mím môi mặc ánh như lột da của Dư Anh Nam bước trong phòng
Ngẩng lên thấy Cố Thời Đình đang giường bệnh lẽ là cả đêm ngủ mắt đầy tơ máu bọng mắt sưng
Ánh mắt nóng bỏng như ngọn lửa sâu thẳm như biển cả dán chặt cô rời
Tống Tri Ninh thấy thoải mái chút nào nhưng vẫn đến đặt túi hoa quả lên bàn:
“Cố chính ủy hôm qua vội quá nên kịp mua gì mong đừng chê…”
Cố Thời Đình cô hàng loạt ký ức như ào ào ùa về
Anh kìm nắm lấy tay cô nhưng cuối cùng vẫn cố gắng đè xuống
Không hiện tại giữa và Tống Tri Ninh chỉ là một lần gặp mặt thể khiến cô hoảng sợ
Thấy cô mồ hôi đầm đìa gò má cũng nắng làm đỏ au lòng Cố Thời Đình khẽ mềm :
“Cảm ơn em nghỉ một lát ”
Tống Tri Ninh liếc ngoài cửa từ từ xuống
Hình như phụ nữ đó đã …
“Em… học ở ” Cố Thời Đình hỏi nhẹ giọng dò xét pha lẫn sự cẩn trọng gần như nhận
Anh biết rõ về Tống Tri Ninh của hiện tại
Tống Tri Ninh khẽ đáp:
“Em học ở Đại học Tế Bắc chuyên ngành phát thanh truyền hình”
Ánh mắt Cố Thời Đình khẽ động cô đã đại học còn học đúng ngành mà cô yêu thích…
Ngừng một lát hỏi:
“Em là Tế Bắc Hay thi đỗ đến đây học”
“Em thi đây ba mẹ em là thành phố Tô”
Cô trả lời nghiêm túc nhưng xong chợt nhận đối phương hình như đang cố tình tìm hiểu về
Không khí bỗng trở nên kỳ lạ
lúc Cố Thời Đình còn đang do dự nên hỏi tiếp thì liên lạc viên mang cơm trở
Tống Tri Ninh âm thầm thở phào nhẹ nhõm vội dậy:
“Vậy… Cố chính ủy em xin phép về thật sự cảm ơn đã cứu em hôm khác em đến thăm”
Nói xong cô cúi chào xoay rời
Cô nhanh như thể đang vội vàng thoát khỏi nơi đó
Lời giữ chân còn kịp thốt cô đã khuất bóng
Cố Thời Đình nhíu mày đáy mắt thoáng qua vẻ mất mát
Không hiểu vì cảm thấy giữa và Tống Tri Ninh như một cách vô hình
Anh tiến gần còn cô thì lùi xa
nghĩ kỹ hiện tại họ vẫn còn xa lạ thể quá vội vàng
Liên lạc viên như đoán điều gì liều lĩnh hỏi:
“Ủy viên ngài đang cảm tình với nữ đồng chí đó ”
Cố Thời Đình trả lời
Liên lạc viên âm thầm nín chính ủy thường xuyên lo chuyện hôn nhân cho các chiến sĩ lớn tuổi trong quân đội mà đến giờ bản thân vẫn …
Cố Thời Đình túi hoa quả Tống Tri Ninh mang đến ánh mắt sâu thẳm dần trở nên kiên định
Kiếp nhất định đối xử thật với Tống Tri Ninh
21
Rạng sáng
Thẩm Mục Trạch trở về nhà đẩy cửa đã thấy Mẹ Thẩm khoác áo từ phòng ngủ
“Mẹ muộn thế mẹ còn ngủ”
Mẹ Thẩm ngáp một cái:
“Dậy uống chút nước thôi Con thì dạo hôm nào cũng về nhà lúc một hai giờ sáng thế ”
“Đang điều tra một vụ án”
Thẩm Mục Trạch rót ly nước nóng đưa cho mẹ
Mẹ Thẩm đón lấy định uống thì như sực nhớ điều gì liền vẫy tay gọi đang định tắm :
“ con qua đây mẹ chuyện với con”
Thẩm Mục Trạch đã hai đêm liền chợp mắt mệt mỏi rã rời nhưng vẫn ngoan ngoãn xuống:
“Sao thế mẹ”
“Mẹ đã với con chuyện con gái bạn học cũ của mẹ đúng Con bé đang học ở Đại học Tế Bắc đúng dịp khai giảng nó đến đây mai hai đứa gặp mặt …”
Bà ngừng liếc đồng hồ treo tường:
“Ôi mai nữa là chiều nay Con xin nghỉ chút mẹ đưa con gặp ”
Nghe đến đây Thẩm Mục Trạch lập tức mất kiên nhẫn
Anh đưa tay xoa trán cố xua bớt cơn mệt:
“Mẹ chuyện mẹ đừng lo nữa”
“Sao mẹ lo Con đã 27 năm mẹ bằng tuổi con thì con đã tiểu học đấy”
Mẹ Thẩm đầy lo lắng vỗ tay :
“Lần lời mẹ dù con lập gia đình thì cũng gặp một lần cho phép”
Thẩm Mục Trạch lưỡi khẽ đảo trong miệng lười đáp chỉ tùy tiện :
“Để tính mấy hôm nay con còn đang bận vụ án Mẹ ngủ sớm ”
Nói xong dậy về phòng
Nhìn dáng vẻ con trai vẫn bướng bỉnh như mọi khi Mẹ Thẩm chỉ còn biết thở dài bất lực
Tắm rửa xong Thẩm Mục Trạch giường đầu óc về với vụ án
Năm nạn nhân đều điểm chung tuổi từ 20 đến 23 ngoại hình xinh xắn tính cách dịu dàng…
Chẳng lẽ hung thủ sở thích đặc biệt chỉ tay với kiểu con gái như
Đột nhiên nhớ đến Tống Tri Ninh
Mới chỉ gặp cô hai lần mà lần nào mặt cô cũng đỏ bừng
Cô là dịu dàng
Anh đoán chắc là nếu thì Diêu Vinh đã chẳng nhắm cô
Cơn buồn ngủ kéo tới Thẩm Mục Trạch chẳng buồn nghĩ đến chuyện xem mắt mà mẹ nhắc trong đầu chỉ sáng sớm hôm sẽ đích thân thẩm vấn Diêu Vinh
…
Sau một buổi sáng học hành mệt nhoài Tống Tri Ninh quên mất lời dặn của mẹ rằng chiều nay đến nhà hàng Lai Khách ở đường Xuân Cảnh để xem mắt
Về đến ký túc xá cô vật giường mơ màng buồn ngủ
Lưu Kiến Hồng đang trang điểm thì liếc qua trêu:
“Xem hồn vía vẫn về kịp đấy”
Tống Tri Ninh khẽ “ừ” một tiếng lấy lệ
“ hôm qua chẳng mẹ bảo chiều nay xem mắt ”
Lưu Kiến Hồng lập tức hào hứng kéo cô dậy luôn:
“Nào nào để tớ trang điểm cho một chút”
Vừa cô bật que diêm lên thổi tắt bắt đầu tỉa lông mày cho Tống Tri Ninh miệng quên tán dương:
“Cậu vốn đã xinh sẵn trang điểm nhẹ chút là rực rỡ”
Tống Tri Ninh né rúc về giường:
“Tớ thật sự chẳng chút nào”
Lưu Kiến Hồng nhún vai tiếp tục soi gương vẽ lông mày cho :
“Không thì mất lịch sự lắm Dù cũng chỉ là gặp mặt mất mát gì Biết trai cỡ đội trưởng Thẩm thì là kiếm lời ”
Tống Tri Ninh đỏ mặt:
“Cậu linh tinh gì thế”
“Đừng tưởng tớ nhận nhé Hôm qua ánh mắt đội trưởng Thẩm còn thiếu nước kéo thành chỉ Phải chăng là xuân tâm rung động lấy thân báo đáp đại ân nhân” – Lưu Kiến Hồng hề hề
Tống Tri Ninh mặt càng đỏ bừng:
“Đâu Cố chính ủy cũng cứu tớ mà”
“Biết hôm qua tớ bệnh viện cùng xem thử vị Cố chính ủy trông thế nào” – Lưu Kiến Hồng nhướng mày hỏi – “Anh trai bằng đội trưởng Thẩm ”
Tống Tri Ninh suy nghĩ một lúc:
“Hai họ giống lắm…”
Thẩm Mục Trạch là kiểu tuấn tú lạnh lùng ngoài lạnh trong nóng còn Cố chính ủy tuy vẻ dịu dàng hơn nhưng mang đến cảm giác xa cách rõ ràng
“Được dù chiều nay cũng tiết quan trọng để tớ trang điểm cho gặp thử xem đối tượng xem mắt là ai”
22
Hai giờ chiều
Sau 6 tiếng thẩm vấn liên tục Thẩm Mục Trạch cuối cùng đã phá vỡ phòng tuyến tâm lý của Diêu Vinh thành công moi một vài manh mối từ miệng
“Diêu Vinh từng thấy mặt hung thủ mỗi lần đưa tới thì đều đến một nơi khác để nhận tiền Thậm chí chỗ cất tiền cũng thay đổi liên tục Có thể thấy hung thủ cảnh giác mang nặng tâm lý phản xã hội khả năng cao từng tiền án…”
Thẩm Mục Trạch tấm bản đồ đánh dấu vị trí phát hiện 5 thi thể nạn nhân trong vòng một tháng qua ngón trỏ gõ gõ trán lông mày nhíu chặt
Qua kiểm tra hiện trường ba địa điểm đó đều nơi gây án Vậy hung thủ đã giết ở mới đem thi thể phi tang cách xa như thế