Hôn Nhân Không Lối Thoát - Chương 9
“Tất nhiên tôi biết, nếu không tôi sẽ không dễ dàng thả cậu ta đi như vậy?”
“Hả?” Tâm trạng vốn u ám của tôi vì một câu nói mang mùi thuốc nổ của Cảnh Mạc Vũ trở nên tươi sáng hẳn. Tôi tiến lại gần anh một bước, ngẩng đầu mỉm cười, nháy mắt với anh: “Nếu bọn em thật sự có gì đó, anh sẽ xử lý anh ấy thế nào? Hai anh chẳng phải là bạn bè hay sao?”
“Chắc em cũng hiểu tác phong của tôi, người bất nghĩa thì tôi bất nhân.”
“Vậy sao?” Tôi thích đề tài này, nên đến gần anh thêm một chút. Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Cảnh Mạc Vũ: “Vậy đổi lại là anh thì sao? Nếu đêm nay anh đi gặp người con gái khác, em nên đối xử với cô ta thế nào?”
Cảnh Mạc Vũ không né tránh ánh mắt của tôi, khóe miệng anh nhếch lên: “Tôi là đàn ông, thỉnh thoảng gặp dịp mua vui cũng chẳng phải chuyện to tát.”
“Chắc anh quên rồi, anh là người đàn ông của em. Cảnh An Ngôn này tuyệt đối không cho phép người đàn ông của em bất trung, một lần cũng không được. Không tin, anh cứ thử đi!”
Tôi phát hiện, càng nói tôi càng hùng hổ. Rõ ràng tôi mới là người giấu đàn ông ở trong phòng lúc nửa đêm gà gáy, vậy mà tôi dám ngang nhiên khiêu khích Cảnh Mạc Vũ. Làm phụ nữ như tôi, cũng có tiền đồ đấy chứ?
Trước sự khiêu khích mang tính uy hiếp của tôi, Cảnh Mạc Vũ chỉ nhếch miệng cười, như chẳng thèm bận tâm, cũng giống như dung túng một đứa trẻ không hiểu đạo lý trên đời: “Đợi đến lúc em có bản lĩnh bắt gian tôi ở trên giường rồi tính sau!”
Tôi thật sự không mong tôi có bản lĩnh đó…
Trời đã sáng từ lúc nào không hay, ánh nắng ban mai đặc biệt ấm áp, chiếu tận vào lòng người.
Cảnh Mạc Vũ đảo mắt một vòng quan sát sự thay đổi của căn phòng. Ánh mắt anh vô tình dừng lại ở cốc trà giải rượu uống dở trên tủ đầu giường. Anh cầm lên quan sát kỹ lưỡng rồi nhẹ nhàng đưa lên mũi ngửi. Sau đó, Cảnh Mạc Vũ chau mày, mở cửa sổ, ném chiếc cốc ra ngoài không một chút lưỡng lự.
Một giây sau, bên dưới truyền lên tiếng cốc vỡ tan tành.
Đó là chiếc cốc dạ quang tôi mua ở tận nước Pháp xa xôi mà tôi thích nhất
“Anh… sao anh ném vỡ cốc của em?”
“Tôi không thích.” Cảnh Mạc Vũ bình thản trả lời.
Giời! Tôi hít một hơi sâu, thầm oán trách trong lòng.
Người đàn ông này mặt nào cũng tốt, chỉ là từ nhỏ có một thói quen rất xấu. Đã là đồ của anh, bất kể anh có thích hay không, anh đều không cho người khác động vào. Tưởng đến khi anh trưởng thành, ít nhiều cũng thay đổi thói quen đó, không ngờ ngày càng ghê gớm hơn. Đến chiếc cốc bị người khác uống nước, anh cũng không chịu nổi.
Quan trọng nhất, đó là cốc của tôi.
Thấy tôi nhìn anh bằng ánh mắt ai oán vô hạn, Cảnh Mạc Vũ cúi xuống rút khăn giấy lau nước dính trên tay: “Tôi sẽ bảo người đi Pháp mua cho em một bộ. Không còn sớm nữa, em mau rửa mặt mũi rồi xuống dưới nhà cùng ba ăn sáng.”
“…Ờ, thảo nào mới sáng sớm anh đột nhiên về nhà, em còn tưởng anh cố ý quay về đây để bắt gian.”
“Tôi không phải là ba, không làm những chuyện vô vị như vậy.”
“…” Nhắc đến đề tài này, tôi lén quan sát sắc mặt Cảnh Mạc Vũ, hỏi thăm dò: “Anh còn giận ba không?”
“Giận thì sao chứ? Tôi có thể cắt đứt quan hệ với ba sao?”
“Anh và ba đã cắt đứt rồi.” Tôi có lòng tốt sửa lại câu nói của anh, đổi lại là tiếng thở dài của anh.
Cảnh Mạc Vũ kéo tay tôi, nhẹ nhàng cầm vào vết bầm tím trên tay tôi, ngữ khí dịu hẳn đi: “Tôi không nên nghi ngờ em… Tôi xin lỗi. Buổi tối hôm đó, tôi đã làm chuyện quá đáng.”
“Anh nhớ ra rồi à?” Tôi lại hỏi thăm dò.
“Nhớ một số.”
“Chi tiết nào?”
Cảnh Mạc Vũ nhìn tôi, đáy mắt anh lóe lên ý cười như có như không: “Em hy vọng tôi nhớ chi tiết nào?”
“Ờ…” Tôi cố nặn ra nụ cười cứng nhắc, rút tay về: “Không còn sớm nữa, đợi em thay quần áo, rồi chúng ta cùng xuống nhà.”
***
Hiếm có dịp Cảnh Mạc Vũ tỏ ra hiếu thảo. Tuy anh biến mất cả đêm nhưng cũng biết đường sáng sớm đã mò về, cùng bố con tôi ăn sáng. Tôi tất nhiên ngoan ngoãn phối hợp với anh, cố gắng che giấu bộ mặt mệt mỏi vì cả đêm không ngủ, đóng vai vợ chồng ân ân ái ái ngọt ngào.
Nói một câu thật lòng, khả năng diễn xuất của Cảnh Mạc Vũ tuyệt đối có thể tranh cử giải Kim Tượng[1] của Hồng Kông. Anh đã phát huy trí tưởng tượng cực kỳ phong phú, tạo nên hình tượng một ông chồng mẫu mực. Trong lúc ăn cơm, anh không chỉ chủ động trò chuyện với tôi, mà còn cố ý hỏi: “Đêm qua, em ngủ không ngon à? Sao sắc mặt kém thế?”
[1] Giải thưởng điện ảnh nổi tiếng nhất của Hồng Kông, một trong những giải thưởng điện ảnh uy tín của Đông Á. Được lập ra năm 1982, giải thưởng được trao vào tháng Tư hằng năm để ghi nhận những đóng góp xuất sắc trên mọi lĩnh vực của ngành công nghiệp điện ảnh Hoa ngữ như đạo diễn, diễn xuất, kịch bản và quay phim…
Tôi nở nụ cười ngọt ngào: “Em ngủ có ngon không, anh biết còn gì?”
Cảnh Mạc Vũ tao nhã đưa chiếc cốc sứ lên miệng, khói nước khiến nụ cười trên khóe miệng anh trở nên mơ hồ: “Lát nữa ăn cơm xong em hãy ngủ bù đi. Tối nay, sau khi tiếp khách, anh nhất định sẽ về sớm… tâm sự với em”.
Tôi nghiến răng, tiếp tục đóng kịch: “Được, em đợi anh!”
Ba tôi ngồi ở bên cạnh vừa cười ngoác miệng vừa đưa ánh mắt tán thưởng và yên tâm vui vẻ về phía tôi.
Sau bữa sáng, Cảnh Mạc Vũ đi làm như thường lệ. Trước khi rời khỏi nhà, anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay sang dặn vú Ngọc: “Vú Ngọc, ga trải giường và vỏ chăn trong phòng cháu bẩn rồi, lát nữa vú nhớ đem vất hết ra thùng rác. Cả vỏ gối cũng bỏ đi.”
Vú Ngọc ngây người, nhìn tôi bằng ánh mắt dò hỏi.
Bộ đồ giường tân hôn là do tôi đích thân thiết kế. Từ chất liệu vải đến màu sắc, hoa văn, tôi bỏ ra rất nhiều công sức và tâm huyết. Để cho đồng bộ, tôi còn đặc biệt thay cả rèm cửa.
Vậy mà anh nói bỏ là bỏ.
Tôi đứng dậy, định tranh cãi với Cảnh Mạc Vũ. Nhưng tôi đột nhiên nhớ ra, Tề Lâm từng ngồi trên giường của tôi vào sáng sớm ngày hôm nay.
Tôi liền tỉnh ngộ, mỉm cười gật đầu với vú Ngọc: “Anh ấy bảo bỏ thì vú cứ bỏ hết ra thùng rác đi. Để cháu gọi người làm cho cháu một bộ y hệt như vậy.”
“Được ạ.”
Vú Ngọc vâng dạ. Sau khi tiễn đại thiếu gia nhà họ Cảnh đi làm, vú Ngọc về phòng chuẩn bị thu dọn bộ đồ giường của tôi. Tôi vội ngăn bà: “Vú Ngọc, chỉ bị bẩn một chút thôi. Vú cầm ra hàng để người ta giặt khô, ủi phẳng là được rồi.”
“Nhưng vừa rồi thiếu gia, à không, cậu nhà nói…”
“Không sao đâu. Nếu anh ấy hỏi, vú cứ nói là mới mua.”
Vú Ngọc hồ nghi đi thu dọn đồ. Ba tôi vẫn ngồi yên một chỗ, ông nở nụ cười rất mờ ám, miệng lẩm bẩm: “Hừm, có thể bẩn đến mức nào…”
Nụ cười của ba tôi khiến tôi không nuốt trôi đồ ăn. Tôi ngáp dài hai cái, viện cớ chuồn về phòng ngủ bù.
***
Cảnh Mạc Vũ trong giấc mơ của tôi luôn dừng lại ở những năm tháng đẹp đẽ nhất.
Một buổi chiều trời mưa lất phất, Cảnh Mạc Vũ cầm chiếc ô trong suốt, đứng đợi ở cổng trường cấp ba của tôi. Gió thổi hạt mưa tạt ngang làm ướt áo khoác của anh, nhưng anh không hề bận tâm, anh ôm chặt chiếc áo khoác lông vũ màu hồng của tôi vào lòng.
Tôi chạy hết tốc lực về phía anh như tham gia cuộc thi chạy một trăm mét. Nước bẩn trên đường bắn lên đôi tất trắng quá đầu gối của tôi, nhưng tôi vẫn không hề phát giác.
Bởi vì xung lực quá mạnh, tôi không kịp thời giảm tốc độ, suýt nữa đâm vào thân cây du già ở bên cạnh Cảnh Mạc Vũ. May mà anh kịp thời giơ tay kéo tôi lại, để tôi ngã vào lòng anh như nguyện ước.
“Anh, anh đến từ lúc nào vậy? Đợi em lâu chưa?” Tôi cố ý cất giọng than vãn, nhưng khóe mắt không thể che giấu ý cười: “Thầy chủ nhiệm lớp em đáng ghét quá đi. Tan học rồi thầy ấy vẫn không ngừng lải nhải, làm người ta nóng ruột chết đi được”.
“Anh cũng vừa đến, mới đợi năm phút thôi.” Cảnh Mạc Vũ tháo ba lô trên vai tôi, khoác áo lông vũ lên người tôi. Sau đó, anh ôm tôi dưới chiếc ô: “Đã dặn em bao nhiêu lần rồi, những ngày trời mưa thì đừng quên mang ô. Em toàn không nghe, lại bắt anh đến trường đón em.”
Tôi thầm đắc ý trong lòng. Tôi sẽ không bao giờ nói cho anh biết, là tôi cố ý không mang ô. Làm vậy, tôi mới có thể đường đường chính chính gọi điện thoại kêu anh đến cổng trường đợi tôi tan học. Tôi cũng không muốn nói cho anh biết, mỗi lần nhìn thấy anh ở cổng trường đợi tôi, cánh cổng sắt u ám như cổng nhà tù của trường cấp ba lập tức biến thành bậc thang lên thiên đường, được bao phủ một tầng ánh sáng hư ảo.
Tôi đang có giấc mơ đẹp đến nỗi chảy nước rãi, anh chàng không sợ thiên hạ đại loạn Tề Lâm lại gọi điện thoại. Tôi mơ mơ màng màng, tay mò điện thoại trong khi mắt vẫn nhắm nghiền.
“Alo! Xin chào!” Tôi cất giọng ngái ngủ.
Thanh âm của Tề thiếu đặc biệt tỉnh táo: “Ngôn Ngôn, bây giờ là mấy giờ rồi, em vẫn còn ngủ sao?
“Anh còn dám gọi điện thoại đến? Anh không sợ chồng tôi xử lý anh?”
“Hừ, chỉ e anh ta đang vô cùng mong mỏi anh có thể quyến rũ em. Như vậy, anh ta sẽ danh chính ngôn thuận cùng em ly hôn, khôi phục tự do cá nhân.”
Tôi ngẫm nghĩ, cũng không loại trừ khả năng này, tâm trạng vui vẻ có được nhờ giấc mơ đẹp vơi đi một nửa: “Nếu anh muốn gọi điện đến gây phiền toái cho tôi, xin anh hãy đợi đến khi tôi tỉnh dậy, bây giờ tôi buồn ngủ chết đi được.”
“Ờ, vậy thì em cứ ngủ đi. Khi nào tỉnh dậy anh sẽ nói cho em biết, người phụ nữ sống ở biệt thự Dương Sơn là ai?”
“Gì hả?” Tôi ngồi bật dậy: “Anh ấy nuôi đàn bà ở biệt thự Dương Sơn thật sao?”
“Đã nuôi ba năm nay rồi, em còn ngủ nổi không?”
Nếu bây giờ tiếp tục đi ngủ, tôi không phải là phụ nữ: “Anh đang ở đâu? Tôi sẽ đi tìm anh ngay.”
“Anh đang uống cà phê ở Hội Hiên.”
“Tôi sẽ đến ngay.”
Tôi nhanh chóng thay quần áo, ngồi xe đến thẳng câu lạc bộ tư nhân Hội Hiên.