Hôn Nhân Không Lối Thoát - Chương 6
Căn phòng có thêm đồ của anh, như chứng minh sự tồn tại của anh, làm tôi thật sự cảm thấy chúng tôi đã kết hôn, tạo thành một gia đình nhỏ của hai đứa. Tất cả những điều này giống một giấc mơ hư ảo đẹp đẽ.
Bên ngoài phòng vang lên âm thanh tạp loạn, tiếp đến là giọng nói âm trầm của Cảnh Mạc Vũ: “Ba cháu có nhà không?”
“Có, ông ấy đang nghỉ ngơi ở trong phòng.” Vú Ngọc trả lời, ngữ khí khá căng thẳng.
Sau đó, tôi nghe thấy giọng nói hoảng hốt của một người đàn ông, thanh âm run rẩy như lá vàng bị cơn gió thu quét qua: “Không liên quan đến tôi… Có một trăm lá gan tôi cũng không dám hãm hại cậu… Thật đấy, Cảnh Vũ, là ông chủ Cảnh sai tôi làm.”
Tôi nghe ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, vội vàng lao khỏi phòng. Tôi nhìn thấy chú Mã, tài xế của Cảnh Mạc Vũ đang túm cổ áo một người đàn ông mặt mũi tái mét ném xuống chân cầu thang. Người đàn ông mặc bộ đồng phục của nhân viên phục vụ, nếu tôi nhớ không nhầm, đó là đồng phục của Hội Hiên.
Nghe tiếng ồn ào, ba tôi đẩy cửa phòng đi ra ngoài, trông ông như bị người khác phá giấc ngủ ngon, sắc mặt rất không vui. Nhìn thấy ba tôi, anh chàng nhân viên phục vụ sợ đến mức lùi về phía sau mấy bước.
“Sao tập trung hết ở đây thế này, có ai coi tôi ra gì không hả?”
Người nhân viên phục vụ quỳ gối trên mặt đất lết về đằng trước, anh ta cất giọng run rẩy: “Ông chủ Cảnh, tôi không muốn bán đứng ông, là bọn họ ép tôi nói… Tôi sai rồi, xin ông hãy tha cho tôi.”
Ba tôi hết kiên nhẫn, xua tay ra hiệu. Chú Mã lập tức kéo người đó ra ngoài, những người có mặt trong phòng cũng lui hết, vú Ngọc là người cuối cùng rời khỏi phòng, bà thuận tay đóng chặt cửa lớn. Lúc này, ba tôi chậm rãi đi xuống cầu thang, đến trước mặt Cảnh Mạc Vũ.
“Ba, những lời cậu ta nói có phải là sự thật không?”
“Ba…” Tôi định ngăn cản ông thừa nhận, nhưng ba tôi phất tay: “Con về phòng đi, không liên quan gì đến con.”
Ba tôi quay đầu, thản nhiên nhìn Cảnh Mạc Vũ: “Không sai, là ba sai thằng đó bỏ thuốc vào rượu của anh, là ba đuổi Lão Mã đi chỗ khác, rồi bảo người đưa anh về nhà.”
Cảnh Mạc Vũ im lặng hồi lâu, sắc mặt anh lúc này còn u ám hơn lúc nghe tôi thừa nhận. Sau đó anh lên tiếng: “Ba, nếu chuyện này do Ngôn Ngôn làm, thì con có thể hiểu được. Cô ấy còn ít tuổi không hiểu chuyện, tùy hứng làm xằng làm bậy. Nhưng con thật không ngờ…” Anh ngừng lại, đột nhiên cười cười: “Không, con nên nghĩ ra sớm hơn mới đúng.”
“Mạc Vũ, có thể anh cho rằng ba ích kỷ, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến Ngôn Ngôn, không để ý đến cảm nhận của anh. Ba thừa nhận, ba là một người cha ích kỷ. Nhưng nếu người Ngôn Ngôn thích là một cậu con trai khác, ba tuyệt đối không làm như vậy…” Ba tôi thở dài rồi nói tiếp: “Mạc Vũ, ba thật lòng coi anh như người thân, ba muốn giao Cảnh gia cho anh, muốn giao con gái bảo bối của ba cho anh, ba sẽ cho anh tất cả những thứ ba có… Anh vẫn nghĩ ba muốn hại anh hay sao?”
Cảnh Mạc Vũ trầm mặc, hai bàn tay đang nắm chặt từ từ thả lỏng.
“Anh nói anh không yêu Ngôn Ngôn, vậy anh hãy cho ba biết, rốt cuộc anh không yêu con bé ở điểm gì?” Thấy Cảnh Mạc Vũ không trả lời, ba tôi lại thở dài: “Xét cho cùng, Ngôn Ngôn từng là em gái anh, anh mới không thể vượt qua khúc mắc trong lòng… Nhưng anh là đàn ông, lúc đó chính anh mở miệng đề nghị cưới con bé, anh phải chịu trách nhiệm trước lời nói của mình.”
Đến cuối cùng Cảnh Mạc Vũ cũng không lên tiếng. Thật ra tôi muốn anh nói điều gì đó, dù nổi nóng hay cãi lại cũng được, còn hơn đè nén mọi chuyện ở trong lòng… Có những việc, đè nén càng lâu, lúc bộc phát sẽ càng đáng sợ, tôi thật sự lo lắng sẽ có một ngày như vậy.
Buổi tối hôm đó, Cảnh Mạc Vũ không về nhà ăn cơm tối, nửa đêm anh vẫn chưa về. Đến tờ mờ sáng ngày hôm sau, tôi cũng không thấy bóng dáng anh.
Tôi hơi lo lắng bất an, không biết muộn như vậy rồi anh còn có thể đi đâu, liệu có phải anh một mình đứng trong đêm tối, để cơn gió lạnh làm buốt giá trái tim?
Tôi không muốn quấy nhiễu Cảnh Mạc Vũ, khiến anh phiền não thêm. Tôi gọi điện cho lái xe của anh: “Chú Mã, anh trai cháu… À, Cảnh Mạc Vũ đang ở đâu ạ?”
Từ trước đến nay, chú Mã không dám thất lễ với tôi, tôi hỏi gì chú đáp nấy. Tuy nhiên, tôi không dám xác định trong câu nói của chú có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả: “Cậu ấy… tâm trạng của cậu ấy rất tệ nên bảo tôi đưa cậu ấy tới ngôi biệt thự ở Dương Sơn. Tôi nghĩ tối nay chắc cậu ấy qua đêm ở đó.”
“Dương Sơn? Anh ấy có biệt thự ở Dương Sơn sao?”
“Vâng ạ, cậu ấy mua từ mấy năm trước.”
Như vậy cũng tốt, Cảnh Mạc Vũ tìm một nơi yên tĩnh để tập trung suy nghĩ. Qua một đêm, chắc anh sẽ nghĩ thông suốt. Chúng tôi dù sao vẫn là người một nhà, cha con đâu phải là kẻ thù. Nhưng ngay sau đó, tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng: “Anh ấy chỉ có một mình hay sao?”
“Tôi không thấy trong biệt thự có người khác.” Câu trả lời của chú Mã có vẻ mơ hồ.
“Vâng, cháu rõ rồi.”
Sau khi buông điện thoại, tôi cuộn người trên giường, dù đắp tấm chăn dày nhưng tôi vẫn rất lạnh. Ánh sáng buổi sớm mai mờ mờ chiếu qua rèm cửa màu gạo, không thể làm căn phòng sáng thêm dù chỉ một chút.
Không biết bình minh ở ngôi biệt thự Dương Sơn liệu có thể khiến một người bớt cô độc?
Cuối cùng, tôi không kiềm chế nổi nghi hoặc trong lòng, tôi cầm máy di động, tìm đến số điện thoại quen thuộc. Phân vân một lúc, tôi quyết định đổi thành số điện thoại của Tề Lâm. Vì không chắc chắn anh ta ngủ hay thức nên tôi gửi tin nhắn: “Anh ngủ chưa?”
Tề Lâm nhanh chóng gọi điện cho tôi, đầu máy bên anh ta rất ồn ào, trái ngược căn phòng tĩnh mịch của tôi: “Ngôn Ngôn, ngày tân hôn mà em còn có thời gian quan tâm đến anh, quả thực khiến anh vừa mừng vừa lo quá đấy.”
Tôi hít một hơi, cố gắng đè nén sự bực bội muốn đạp cho anh ta một phát: “Tề Lâm, anh có thể giúp tôi một việc không?”
“Giúp gì cơ?”
“Anh giúp tôi điều tra xem cô gái có mặt ở lễ cưới là ai? Còn nữa, anh giúp tôi tìm hiểu xem, ai đang sống trong ngôi biệt thự Dương Sơn?”
“Cảnh gia nhà em đầy người, điều tra việc cỏn con thế này dễ như trở lòng bàn tay, sao phải nhờ anh giúp đỡ?”
“Anh thử nói xem.” Anh ta rõ ràng biết rồi còn hỏi. Bây giờ, ai mà chẳng biết người nắm thực quyền ở Cảnh gia là Cảnh Mạc Vũ, ai dám ăn no rảnh rỗi đi giúp tôi điều tra anh? Dù có người chịu giúp tôi đi chăng nữa, tin tức chắc chắn sẽ bay đến tai anh ngay lập tức.
“Rốt cuộc anh có định giúp không thì bảo?”
“Giúp, tất nhiên là giúp rồi. Em cứ ở đó chờ tin đi!”
“Được!” Cuối cùng tôi nói thêm một câu: “Cám ơn anh!”
“Em cám ơn trong lòng là được rồi.”
Tôi đang định nói “tạm biệt”, Tề Lâm đột ngột lên tiếng: “Em một mình giữ căn phòng trống có phải cô độc lắm không. Hay là anh đến với em nhé.”
“Nếu anh không sợ ba tôi đánh gãy chân thì đến đây đi!”
“Được.”
Từ lúc Tề Lâm nói “được” rồi quả quyết cúp điện thoại, mí mắt tôi không ngừng giật giật.
Về lý mà nói, tuy Tề Lâm không đáng tin cậy, nhưng anh ta chắc không đến nỗi nhân lúc chồng tôi không ở nhà, nửa đêm mò vào phòng tôi. Anh ta không phải không biết tính ba tôi. Nhỡ bị ba tôi phát hiện, đánh gãy chân anh ta còn được coi là nể mặt Tề gia. Bằng không, ông có khả năng băm vằm anh ta ấy chứ.
Thế nhưng, từ trước đến nay Tề Lâm không bao giờ hành động theo lẽ thường tình.
Tôi đang ôm chăn suy tư, cửa sổ đột nhiên có tiếng động nhẹ. Tôi hiếu kỳ đưa mắt qua bên đó, thấy một bóng đen động đậy đằng sau tấm rèm cửa màu gạo. Vài giây sau, Tề Lâm trèo qua cửa sổ vào bên trong. Anh ta nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. “Ngôn Ngôn, em bảo anh đến là anh đến ngay. Dù có bị ba em đánh gãy chân, anh cũng đến với em.”