Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng - Chương 95
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng
- Chương 95 - Thăm Hỏi Hàng Xóm 1
Vì giờ này là thời gian luyện tập của đội phòng cháy nên nhóm đàn ông chưa tan ca, Tống Cảnh Chỉ cũng không ở bên cạnh cô.
Sau ba tiếng gõ cửa, một người phụ nữ khoảng hai lăm tuổi mở cửa ra, cô ấy ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, trên mắt còn đeo một chiếc kính đen.
“Xin chào, tôi họ Đường, mới chuyển đến sống ở nhà bên cạnh.”
“Cô là người yêu của chỉ huy Tống đúng không? Tôi họ Lý, là giáo viên.” Lý Mẫn cười nói.
“Chị dâu, đây là một ít quà quê mà bọn tôi mang đến, chị nếm thử nhé.” Đường Tiêu Tiêu tặng đồ.
“Ôi, thật ngại quát”
“Chị dâu cứ cầm đi, là đồ nhà làm thôi, không phải thứ gì quý giá.” Cô mỉm cười, nhét đồ vào tay Lý Mẫn.
“Vậy chị dâu không khách sáo nữa, nếu em cần giúp gì thì cứ nói nha.” Lý Mẫn mỉm cười.
Đúng lúc này, tiếng đóng cửa phát ra từ căn hộ ở giữa. Đường Tiêu Tiêu ngạc nhiên, nãy giờ cô chẳng thấy ai đi ngang qua cả.
Lý Mãn thở dài, lắc đầu với Đường Tiêu Tiêu.
“Vậy em về trước nha chị dâu.”
“Được, em về đi, có rảnh thì tới chơi.”
Sau khi về đến nhà, Đường Tiêu Tiêu lại cầm một túi táo đỏ và một túi khoai lang chiên khác đi tới căn hộ ở giữa.
Sau một hồi gõ cửa, có một người phụ nữ chỉ lớn hơn cô chừng hai tuổi ra mở cửa. Trông da dẻ của cô ta hơi thô ráp, có lẽ là người thường làm việc nhà nông.
“Xin chào, tôi là Đường Tiêu Tiêu sống trong căn hộ đầu tiên ở hướng đông, tôi là người yêu của chỉ huy Tống.”
“À, chồng tôi họ Lưu, còn tôi họ Vương, tên Vương Xuân Hoa.”
Đường Tiêu Tiêu không kiềm chế được mà liếc nhìn cô ta một cái, chẳng phải cô ta nên giới thiệu chức vị của chông mình trước hay sao? Nhưng mà cô cũng không suy nghĩ nhiều.
“Đây là quà quê tôi mang đến tặng cho mọi người nếm thử.”
“À.” Vương Xuân Hoa lập tức nhận lấy.
“…” Hành động của cô ấy làm Đường Tiêu Tiêu hơi xấu hổ: “Tôi về trước nhé!”
“ừ”
Cô vừa quay người, cánh cửa sau lưng lập tức đóng lại.
“… Người này…
Nếu không vì mặt mũi của Tống Cảnh Chi, cô thật sự muốn lấy đồ lại. Bấy giờ, Lý Mẫn bất ngờ mở cửa, kéo Đường Tiêu Tiêu vào nhà làm cô giật mình.
“Chị… chị dâu.”
“Doa em sợ à?”
Cô ngơ ngác gật đầu.
“Em nên tránh xa gia đình đó một chút.” Lý Mẫn chỉ về phía căn nhà kế bên.
“Lúc vừa đến đây, cô ta cho rằng đội trưởng đội cứu hoả là quan lớn nên rất kiêu căng, sau này cô ta mới biết nhà bọn họ là căn hộ nhỏ nhất.”
“Nhưng mà vừa rồi cô ta…”
Lý Mẫn mỉm cười, vỗ nhẹ tay cô: “La vậy đó, cô ta không phục.”
“Được rồi, không hợp nhau thì nên ít tiếp xúc.” Đường Tiêu Tiêu gật đầu và nói.
“Em cầm đi, đây là bánh quy chị tự làm.” Lý Mẫn nhét một túi giấy dầu vào tay cô.
“Cám ơn chị dâu.” Đường Tiêu Tiêu cười ngọt ngào: “Em về nhé.”
“Đi đi.” Lý Mẫn mở cửa cho cô.
“Sao lần này em đi lâu vậy?” Sau khi về nhà, Tống Cảnh Chi hỏi cô.
Đường Tiêu Tiêu kể lại chuyện lúc nãy cho anh nghe rồi hỏi: “Anh có thân với đội trưởng Lưu không?”
“Cũng tạm thôi, anh ta là người của đội hai. Nghe nói vợ anh ta là người ở nông thôn, vì nhà anh ta đông anh em nên cha mẹ không thể giúp anh ta trông con nên mới tìm chỗ anh ta một người vợ để chăm sóc con cái.”
Đường Tiêu Tiêu gật đầu rồi chuẩn bị đi nấu cơm, cô không định đến chào hỏi hai hộ gia đình còn lại, dù sao cô cũng là người ngoài, tự tiện đến nhà người ta cũng không tốt.
“Để anh nấu, em nghỉ ngơi đi.”