Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng - Chương 70
Gần một giờ sau, Đường Mục mới trở lại phòng Từ Trạch Minh.
“Thế nào rồi?” Cha Đường hỏi.
“Ngang tay.” Đường Mục cười ngồi xuống giường.
“Cậu ấy nhường con sao?” Cha Đường nhìn con trai mình, ban ngày còn có vẻ mặt khó chịu, lúc này lại thay đổi thái độ.
“Cha, có mấy lời không cần nói ra đâu, dù gì con cũng thuộc đội đặc nhiệm.” Đường Mục bất đắc dĩ nhìn cha mình.
“Vậy con cảm thấy nhân phẩm cậu ta như thế nào?”
“Rất tốt, cậu ấy được đặc cách nhận vào đội cứu hỏa…” Đường Mục nói những tin tức mình nghe được cho cha Đường.
Thật ra thì với thực lực của Tống Cảnh Chi, muốn vào đội đặc nhiệm cũng không có vấn đề gì.
Thê nhưng mà họ đều là quân nhân, đều là vì nhân dân phục vụ, bảo vệ quốc gia.
Anh ấy cũng nói lại hết những gì Tống Cảnh Chi tâm sự với mình cho cha Đường nghe.
Anh ấy đi ra ngoài gân một giờ, thật ra thì hai người so chiêu vẫn chưa tới nửa giờ.
Thời gian còn lại, Tống Cảnh Chi kể cho Đường Mục nghe quá trình anh thích Đường Tiêu Tiêu, còn có những chuyện xảy ra trong mấy tháng bọn họ ở bên nhau.
Một người như vậy, Đường Mục rất yên tâm giao em gái cho anh.
“Con nghĩ, chắc mình cũng nên tìm cho hai người một cô con dâu.” Đường Mục suy tư nói một câu.
Nghe em rể nói chuyện của cậu ấy và em gái mình, sao anh ấy cũng muốn tìm một đối tượng thế này?
“Con? Á à, không trông cậy được đâu.” Cha Đường khinh bỉ nhìn con trai. Đã kêu anh ấy về coi mắt bao nhiêu lần rồi, đến một lần cũng không chịu về.
Ngược lại thì khi Đường Tiêu Tiêu kết hôn lại hăm hở chạy về ngay, cò lái cả xe quân đội vê nữa.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, mẹ Đường đã kéo cả nhà đi thành phố.
“Mẹ, mẹ mua nhiều đồ như thế rồi, không cần mua thêm đâu. Những thứ còn lại để con đi Tân Thị mua là được.” Đường Tiêu Tiêu ngồi trên xe, bất đắc dĩ nói.
“Mẹ nhìn anh con đi, lái xe mấy ngày về Kinh Thị đón cha mẹ, lại lái thêm mấy ngày đến tỉnh Hồ Nam, mẹ phải để cho anh nghỉ ngơi nhiều một chút.”
“Anh không có sao.” Mấy ngày nay anh ấy đều có tìm nhà khách để nghỉ ngơi, cho nên không cực nhọc.
“Nó chỉ có một cô em gái, cả đời cũng chỉ ga như vậy một lần, khổ cực chút cũng đúng thôi.” Mẹ Đường nhìn con trai trong buồng lái.
“Tiêu Tiêu, lát nữa đi mua một ít thịt với mẹ, mẹ tẩm bổ cho hai anh em các con.”
“Mẹ, lâu lắm rồi chưa được ăn sủi cảo mẹ làm.” Đường Mục nhìn vẻ mặt mẹ mình qua kính chiếu hậu.
“Điểm thanh niên trí thức có thuận tiện không?” Mẹ Đường có chút do dự.
“Không có sao, kêu bốn người Tiểu Thiến tới là được.” Đường Tiêu Tiêu cười nói. Còn về Tào Huy cùng Vương Nhị Hỉ, cô chắc chắn sẽ không gọi.
Thế nhưng hai người kia cũng đã chứng kiến chuyện Lưu Phú Quý cùng Lưu Song Quý bồi thường tiền, bọn họ cũng không dám trêu chọc Đường Tiêu Tiêu nữa.
Cuối cùng, bọn họ gói sủi cảo cải trắng thịt heo và sủi cảo dưa chua thịt heo, nhóm thanh niên trí thức cũng đã rất lâu chưa được ăn sủi cảo.
Thế nhưng bọn họ cũng không ăn chực, ai cũng phụ gói sủi cảo, bốn người còn quyên góp một ít phiếu lương thực cùng phiếu thịt, để Hà Tiểu Thiến len lén giao cho Đường Tiêu Tiêu.
Mấy ngày nay, Tống Cảnh Chi ở nhà họ Tống cũng bề bộn nhiều việc, vẫn còn phải chuẩn bị những thứ cần thiết cho việc tổ chức tiệc rượu.
Cho nên mấy hôm nay Đường Tiêu Tiêu đi theo người nhà, còn anh thì đạp xe lên thành phố mua đồ.
Chi phí làm tiệc rượu tiên đều là do cha Tống mẹ Tống bỏ ra. Trước đó mẹ Tống đã tính toán xong các món ăn với thím Ngô, kẹo để chiêu đãi khách cũng dùng kẹo trái cây đủ mọi màu sắc, vừa lịch sự lại vừa đẹp mắt.
Trước lễ cưới một ngày, Đường Mục lấy xe quân dụng chuyển hành lý của Đường Tiêu Tiêu từ điểm thanh niên trí thức sang, mẹ Đường cũng mang khăn trải giường thêu long phượng màu đỏ thẫm qua.
Lúc này mẹ Tống thay hết chăn ga gối nệm mới, còn dán thêm chữ “Hỷ” đỏ thẫm lên hai rương hành lý bằng trúc của Đường Tiêu Tiêu.