Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng - Chương 68
- Nhà
- Tất cả truyện
- Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng
- Chương 68 - Xe Quân Dụng Tới Thôn 2
Không hiểu sao Đường Tiêu Tiêu lại cảm giác giữa hai người có tia lửa văng khắp nơi, người xung quanh cũng nhìn hai người này giao lưu.
“Khu khụ, Đường Mục.” Vẫn là cha Đường lên tiếng, hai người mới đồng thời để tay xuống.
“Cha mẹ cháu mời chú, thím, cả anh hai vào nhà chơi một chút.” Tống Cảnh Chi cung kính nói với cha Đường mẹ Đường.
“Được, để Đường Mục lấy quà biếu nhà sui gia trong xe xuống đây rồi đậu xe là được.” Mẹ Đường lấy một ít kẹo trên xe chia cho quần chúng vây xem mỗi người một viên.
Đường Tiêu Tiêu một tay kéo mẹ Đường, một tay kéo cha Đường đi ở phía trước.
Tống Cảnh Chi cùng Đường Mục xách đồ đi ở phía sau, phía sau bọn họ còn có không ít thôn dân đi theo xem náo nhiệt.
“Làm sao mà cậu lừa gạt em gái tôi về tay được vậy?”
Phải nói Đường Mục khi ở trong quân đội là một Trại trưởng rất nghiêm khắc, nhưng ở nhà là một đứa con trai bị cha mẹ đàn áp, ở trước mặt Đường Tiêu Tiêu thì chính là một người cuồng em gái.
Anh ấy cho là trên cõi đời này không có ai xứng với em gái mình, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu cho việc đời trước Đường Tiêu Tiêu có thể độc thân cả đời.
“Anh hai, em không có lừa gạt cô ấy, em thích cô ấy thật lòng.” Giọng anh rất là thành khẩn.
Đường Mục lớn hơn Tống Cảnh Chi mấy tháng, cho nên anh gọi là anh hai cũng không thấy lúng túng gì.
“Tốt nhất là vậy.” Thật ra thì trước khi tới đây, Đường Mục đã dựa vào quan hệ để tìm hiểu ve Tống Cảnh Chỉ.
Chẳng qua là em gái mình xem như bảo bối nhiều năm như vậy đột nhiên phải lập gia đình, trong lòng anh ấy thật sự không dễ chịu.
Lúc đến nhà họ Tống, cha Tống mẹ Tống cùng vợ chồng thôn trưởng đã chờ ở trong.
Bọn họ nhiệt tình đón mọi người vào gian nhà chính, bên trong còn bày một vài băng ghế, trên bàn cũng để chút hạt dưa cùng kẹo, cho người dân trong thôn ngồi.
Trong thôn chính là như vậy, biết gia đình hai bên tới nói chuyện kết hôn nên không ít người xem náo nhiệt.
Nhà họ Tống lại không tiện đuổi người ta đi, nên họ dứt khoát mang lên ít đồ để tránh hò hét âm ï, làm cho sui gia cười nhạo.
Hai gia đình cùng ngồi ở gian nhà chính, mẹ Tống cùng thím Ngô rót nước trà cho mọi người rồi liên bắt đầu nói chuyện.
“Tôi và mẹ xấp nhỏ đã chuẩn bị lễ vật đám hỏi là sáu trăm sáu mươi sáu đồng, bốn món hàng lớn và những thứ còn lại thì do Cảnh Chỉ lo.” Mặc dù đã thông qua, nhưng cha Tống vẫn cảm thấy nên nói chuyện này cho sui gia biết.
“Cha, mẹ, đây là Tống Cảnh Chi cho con.” Đường Tiêu Tiêu lấy bao thư và sổ tiết kiệm mà Tống Cảnh Chi cho co tu tui xach ra.
Mẹ Đường chỉ mở sổ tiết kiệm ra xem cùng cha Đường, sau đó trong mắt ngập tràn nụ cười.
“Vậy là Cảnh Chi đem hết tài sản ra cho Tiêu Tiêu rồi.” Xem xong, bà ấy trả lại ngay cho con gái, còn dặn cô cất cẩn thận.
Những người ngồi cách vách gian nhà chính chỉ nghe được lễ vật đám hỏi là sáu trăm sáu mươi sáu đồng, còn có bốn món hàng lớn, hình như còn có tất cả tiền của Tống Cảnh Chi.
Mặc dù không biết cụ thể bao nhiêu, nhưng họ cũng bàn tán, con số sáu trăm sáu mươi sáu đồng này trong thôn không ai có được.
“Bởi vì hết năm là bọn trẻ sẽ đến chỗ quân đội, cho nên nhà chúng tôi đã quy đổi của hồi môn thành tiền mặt, đến lúc đó bọn trẻ sẽ tự vê quân đội mua lại.”
Thôn Ngọc Hồ có một tập tục là phải bày của hồi môn ra cho mọi người xem, con gái ở nhà mẹ được coi trọng thì ở nhà chồng cũng sẽ được coi trọng.
Cha Đường lấy từ cặp sách ra một quyển sổ tiết kiệm, mở ra đưa cho người nhà họ Tống xem.
“Cái này, như vậy là quá nhiều.” Mẹ Tống cùng thím Ngô gần như không thể khép miệng. Cha Tống và thôn trưởng thì đều là đàn ông, tuy không đến nổi như vậy nhưng cũng vô cùng kinh ngạc.
Của hồi môn này chừng năm ngàn đồng lận đó, nhà họ Đường có tiền đến thế sao?