Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng - Chương 63
Chỉ có điều từ hôm đó trở đi, cơm tối đều là do Tống Cảnh Chi làm, cô chỉ ở kế bên hướng dẫn.
Trưa hôm nay Đường Tiêu Tiêu đi ra ruộng đưa cơm. Chỉ có điều hôm nay Tống Cảnh Chi không đi cùng cha Tống mẹ Tống mà đi cùng các các thanh niên trí thức.
Cô mang thức ăn cho cha Tống mẹ Tống trước rồi mới đi tìm Tống Cảnh Chi.
Lúc cô đến, Lưu Phượng Quyên, Lưu Đống, Hà Tiểu Thiến cùng Từ Trạch Minh đã bắt đầu dùng cơm.
Phần cơm của bọn họ là do Lưu Phượng Quyên cùng Hà Tiểu Thiến về trước để nấu. Tào Huy cùng Vương Nhị Hỉ thì tự ăn, hai người bọn họ chỉ có thể mang lương khô.
“Anh Cảnh Chi, em nấu cơm cho cả nhà nên cũng mang cho anh một phần, anh nếm thử đi.” Đường Tiêu Tiêu mới vừa lại gần đã thấy Lưu Tiểu Mai cầm một hộp cơm đưa cho Tống Cảnh Chi.
“Cút.” Anh thậm chí còn không ngẩng đầu.
Thân thể anh tản ra khí lạnh, ngay cả bốn người ngồi bên cạnh ăn cơm cũng cảm giác được.
“Anh Cảnh Chi, em quan tâm anh thôi mà. Anh nhìn xem, đến bây giờ mà Đường Tiêu Tiêu đó còn chưa đưa cơm tới cho anh.” Lưu Tiểu Mai thấy anh không nhận thì tỏ vẻ rất tủi thân.
“Chà, cô đây đang chạy tới đưa cơm cho chồng sắp cưới nhà người khác đó sao.” Đường Tiêu Tiêu xách giỏ cơm, vô cùng hứng thú nhìn hai người.
Tống Cảnh Chi vừa thấy cô tới là liền buông lưỡi hái chạy về phía cô.
“Anh đó, cũng đào hoa lắm đấy.”
“Không phải, cô ta tự tới, anh không hề đáp lại.” Tống Cảnh Chi vội vã giải thích.
“Lát nữa em xử lý anh sau.” Đưa giỏ cơm được đậy kín cho anh xong, Đường Tiêu Tiêu đi về phía Lưu Tiểu Mai.
“Cô làm gì vậy?” Lưu Tiểu Mai lui về phía sau một bước, cô ta cũng biết Trần Phượng Nha bị Đường Tiêu Tiêu đánh cho thành cái dạng gì.
Lưu Phượng Quyên cùng Hà Tiểu Thiến nhìn nhau, rồi hai người đứng dậy đứng sau lưng Đường Tiêu Tiêu.
Động tĩnh bên này đã lọt vào tai những người đang ăn cơm gần đó.
“Đây là thế nào?”
“Thanh niên trí thức Đường, cô đang gây chuyện?”
“Các vị chú, thím, anh hai, chị dâu, tôi đã về nơi thôn quê này lâu như vậy, thế mà không biết thôn mọi người còn có tập tục để con gái trưởng thành đi đưa cơm cho chồng sắp cưới của người khác.” Đường Tiêu Tiêu nhìn mọi người xung quanh một cái.
“Hôm nay coi như tôi có thêm kiến thức.” Cuối cùng, cô nhìn chằm chằm vào Lưu Tiểu Mai.
“Làm sao lại có tập tục đó được.”
“Thanh niên trí thức Đường, mấy chuyện này cũng không nên nói bậy bạ, những lời đó mà lan truyền thì làm sao con gái thôn này tìm nhà chồng được nữa.” “Thì ra là không có sao, vậy thì có chuyện gì xảy ra với cô nàng này vậy?” Cô chỉ Lưu Tiểu Mai rồi nói.
“Thứ nhất, tôi đã thấy cô ta cầm hộp cơm, còn chọn trúng người có quan hệ với tôi là Tống Cảnh Chi.”
“Vô cùng gây chia rẽ.” Tống Cảnh Chi cầm giỏ cơm đứng bên cạnh cô nói, giọng anh cũng không nhỏ.
“Lưu Tiểu Mai, không phải hôm nay nhà cô đi làm ở phía bắc sao? Sao lại đến nơi này?” Có một thím mở miệng.
“Còn có thể thế nào, thấy Cảnh Chi nên liên chạy lên dính sát vào thôi.”
“Con gái như vậy thì không thể lấy về nhà làm vợ được, quá không biết xấu hổ, Cảnh Chi cũng đã đính hôn rồi mà.”
“Báo cáo kết hôn giữa tôi và Tiêu Tiêu đã được phê duyệt, hành động này của cô có thể xem như phá hư hôn nhân quân đội.” Tống Cảnh Chi lên tiếng.
Thật ra thì hai người vẫn chưa đi nhận giấy chứng nhận kết hôn, không tính là phá hư hôn nhân quân đội, nhưng anh vẫn cố ý nói như vậy.
“Phá hư hôn nhân quân đội thì chẳng phải sẽ bị súng bắn chết sao? Hình như phải ngồi tù đó?”
Phụ nữ xung quanh bắt đầu bàn luận sôi nổi, có người thấy tình hình không ổn nên nhanh chóng đi tìm thôn trưởng.
Lưu Tiểu Mai nghe mọi người nói cũng có chút sợ hãi.
“Tôi, tôi không muốn phải ngồi tù đâu.”
Thôn trưởng chạy tới rất nhanh, còn có Lưu Song Quý đi theo.