Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng - Chương 31
“Chị Tiêu Tiêu, lưỡi hái này thì chị cứ giữ để làm, đến khi không còn việc trên ruộng nữa thì trả lại là được. Chị phải giữ gìn kỹ, nếu để mất cái này thì phải tự đền đó.” Tống Tiểu Lan dặn dò.
“Được, chị biết rồi, cám ơn em Tiểu Lan.” Cô biết Tống Tiểu Lan nể mặt mẹ Tống nên mới cho cô giữ lưỡi hái mới.
Đời trước bất kể ở chợ tỉnh Hắc hay là ở Từ Sơn, những thanh niên trí thức mới tới như bọn họ đều phải dùng công cụ cũ trước. Phải đợi đến khi làm việc trôi chảy rồi mới có tư cách được dùng đồ mới.
“Lát nữa chị cứ đi cắt một gùi cỏ heo, đưa đến cho em đến số lượng là được. Nếu chị chưa biết cỏ heo trông ra sao thì có con trai của anh hai em ở đó, nó tên tắt là Thạch Đầu, chị cứ nhờ thằng bé giúp.” Tống Tiểu Lan cười nói.
“Được, chị có biết.” Khi ở Từ Sơn và tỉnh Hắc, cô cũng từng đi cắt cỏ heo rồi.
Chào tạm biệt Tống Tiểu Lan, Đường Tiêu Tiêu cõng cái gùi đi về phía sau núi. Sau núi quả nhiên có rất nhiều đứa trẻ đang cắt cỏ heo, bọn trẻ cũng tò mò nhìn Đường Tiêu Tiêu, dẫu sao người trưởng thành ai cũng ngại công phân ít như vậy, nên chỉ có trẻ con mới làm cái này.
Lúc này, một đứa bé trai chừng bảy, tám tuổi từ dưới núi chạy tới: “Chị Đường, à không đúng, dì Đường.”
Đường Tiêu Tiêu quay đầu nhìn cậu bé rồi bật cười: “Rốt cuộc em muốn gọi chị là chị Đường hay là dì Đường?”
“Chú họ của cháu cứ bảo phải gọi là dì Đường, nhưng rõ ràng dì là một chị đẹp mà.” Đứa bé trai gãi gãi ÓI.
“Chú họ của em là ai?” Cô hỏi.
“Chú họ của cháu là Tống Cảnh Chi, cháu tên Tống Hoài Ân, tên ở nhà là Thạch Đầu.”
“Thì ra cháu chính là Thạch Đầu.” Cô cười cười sờ đầu Thạch Đầu.
“Dì Đường, chú họ nhờ cháu đưa cái này cho dì.” Thạch Đầu lấy một đôi bao tay từ cái gùi ra đưa cho cô.
Đường Tiêu Tiêu nhận lấy cái bao tay, anh cũng tỉ mỉ thật.
“Anh ấy có nói gì với cháu không?” Cô ngồi xổm xuống hỏi cậu nhóc.
“Chú họ còn nói cháu phụ dì làm việc, chú sẽ thưởng kẹo cho cháu.” Thạch Đầu móc từ trong túi ra một viên kẹo trái cây.
“Việc này cứ để dì làm, không cần cháu giúp đâu.” Cô cười nói.
“À, nhưng vậy thì cháu sẽ không có kẹo.” Thạch Đầu có chút tiếc nuối, nhưng cậu bé cảm thấy nếu như mình không giúp Đường Tiêu Tiêu làm việc thì nên trả lại cho chú họ viên kẹo này.
“Kẹo thì cháu cứ cầm đi, nếu chú họ đã cho cháu thì nó là của cháu rồi.”
“Cháu được giữ thật không?”
“Dĩ nhiên.” Đường Tiêu Tiêu nhìn quanh một chút, bốn phía có chừng mười mấy đứa trẻ, cô lấy trong túi ra khoảng chừng hai mươi viên kẹo sữa màu trắng to tròn. “Cháu giúp dì chia số kẹo này cho các bạn đi, mỗi người một viên, còn du lại thì cháu cứ để dành ăn.” Cô đặt kẹo vào trong gùi của cậu bé.
“Được.”
Đường Tiêu Tiêu cười một tiếng rồi lập tức đi cắt cỏ.
“Dì Đường cho chúng ta kẹo này, mọi người mau tới xếp hàng.” Thạch Đầu hét một tiếng to, bọn trẻ cũng chạy tới xếp hàng.
Con nít trong thôn đều rất thật thà, chúng ăn kẹo của Đường Tiêu Tiêu cho xong thì đều cảm thấy phải giúp cô làm chút gì đó.
Có hai đứa bé chạy xuống núi, những đứa trẻ khác cũng bỏ cỏ heo vừa cắt được vào chiếc gùi trên lưng của cô.
“Ồ, các cháu.” Đường Tiêu Tiêu nhìn cái gùi đã đầy của mình mà có chút dở khóc dở cười.
Cô chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà cái gùi đã đầy rồi.
“Dì Đường, dì mau đi nộp cỏ heo đi.” Bọn trẻ thúc giục cô.
“Dì Đường, không phải dì cắt xong cỏ heo còn phải về chăm chú họ của cháu sao? Dì đi nhanh đi.” Thạch Đầu đẩy đẩy cô.
“Vậy dì xuống núi đây, các cháu cẩn thận nhé.”
“Tạm biệt dì Đường.”
Cô quay đầu nhìn những đứa trẻ đáng yêu này, cảm thấy có chút cảm động.
Tống Tiểu Lan kinh ngạc nhìn Đường Tiêu Tiêu chỉ mới vừa lên núi: “Chị Tiêu Tiêu, chị làm vậy là quá nhanh rồi đó.”
“Không phải chị làm nhanh đâu.” Cô cười rồi kể hết những chuyện trên núi.