Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng - Chương 223
Dù cả buổi sáng con dâu chỉ bưng hoành thánh và dọn bát đĩa nhưng chạy đi chạy lại cũng khá mệt.
Đường Tiêu Tiêu tính toán thuê một người phục vụ, có thể phụ dọn đẹp và rửa bát.
Buổi chiều, cô đến nhà của chủ nhà cũ, ông ấy đã sống ở đây lâu, quen biết nhiều người.
“Chú, làm phiền chú rồi ạ.” Cô mang theo một lọ chao mẹ Tống làm, buổi sáng cô thấy ông ấy rất thích.
“Ồ, Tiểu Đường tới đấy à, tới thì tới, còn mang theo quà làm gì.” Ông ấy cười nói.
“Mẹ chồng cháu làm ạ, cũng không phải đồ quý giá gì.” Cô mỉm cười đặt lọ chao lên bàn.
“Chú, cửa hàng chúng cháu đang tìm một người phục vụ, có thể phụ cả dọn dẹp và rửa bát, chú thấy gân đây có ai phù hợp không ạ?” Cô nói rõ mục đích của mình.
Ông ấy suy nghĩ một lúc nói: “À, có một người đấy, thằng bé chưa quá mười bảy tuổi, cũng là một đứa trẻ đáng thương, không biết cháu có cần hay không.”
Đường Tiêu Tiêu nghe ông ấy nói xong thì muốn đi tìm thiếu niên này xem thử.
Thiếu niên này tên là Bành Vũ, cha cậu ấy vốn là tài xế vận tải, mấy năm trước gặp tai nạn ô tô, bị liệt nửa người, thấy không còn hy vọng nữa mẹ cậu ấy liền tái hôn.
Ở nhà có một em gái mười hai tuổi và một em trai tám tuổi, chỉ có một mình cậu ấy chống đỡ.
“Dù phía bên vận tải đã bồi thường ít tiên, nhưng ba đứa nhỏ cộng thêm một người liệt giường thì làm sao đủ dùng. Chưa học xong cấp hai thì nó đã bỏ học, nhưng vẫn để các em đi học.” Ông ấy thở dài nói.
“Cháu cũng biết, trong thành chúng ta đều có hạn ngạch làm việc, với tuổi và bằng cấp đó của nó, chẳng thể tìm được công việc nào tốt cả, chỉ có thể đi làm công nhân ở công trường.”
Đường Tiêu Tiêu đi theo ông ấy đến nhà Bành Vũ, nhà của Bành Vũ ở một sân viện lớn trong ngõ hẻm, có tám gia đình chung sống.
Có thể thấy trước khi gia đình Bành Vũ xảy ra chuyện, xem như điều kiện cũng khá tốt, một nhà chiếm ba phòng.
Ông ấy dẫn Đường Tiêu Tiêu qua chào hỏi nhà bác gái cùng viện, cuối cùng đi đến sân sau, chỗ ở của Bành Vũ.
Vừa bước vào sân, cô đã nhìn thấy một chàng trai trẻ, người dính đầy bụi bặm, đang múc nước giếng để rửa tay.
“Bành Vũ.” Ông ấy gọi một tiếng.
Chàng trai trẻ quay người lại, mỉm cười: “Chú Lưu, chú đợi cháu một chút ạ.” Cậu ấy nhanh chóng rửa sạch sẽ, dùng khăn lau sạch bụi trên người.
“Chú Lưu, mời chú vào nhà rồi nói ạ.” Chàng trai trẻ đón chú Lưu và Đường Tiêu Tiêu vào nhà chính.
Đường Tiêu Tiêu im lặng quan sát căn nhà, mặc dù không có nhiều đồ đạc nhưng lại rất sạch sẽ.
“Cháu vừa từ công trường về à?” Chú Lưu hỏi.
Bành Vũ gật đầu.
“Tiểu Vũ, chú Lưu của con đến à?” Một giọng nói vang lên từ căn phòng bên trái, là cha của Bành Vũ. “Tôi đến tìm tiểu Vũ có chút chuyện, lát nữa vào thăm cậu.” Chú Lưu nói về phía phòng bên trái.
“Vị này là đồng chí tiểu Đường, người mua lại tứ hợp viện kia của chú, cha mẹ cô ấy đang mở một cửa hàng hoành thánh ở viện số 2”
“Xin chào, em tên là Bành Vũ.” Cậu ấy lịch sự chào Đường Tiêu Tiêu trước: “Em biết, sáng nay lúc ra ngoài em có nhìn thấy.”
“Chị muốn tìm một người phục vụ, có thể phụ cả dọn dẹp và rửa bát, thời gian từ 5h30 sáng đến trưa, lương hai mươi lăm đồng, lo bữa sáng, em có muốn làm không?” Thật ra Đường Tiêu Tiêu định trả hai mươi đồng, nhưng cô cho thêm năm đồng.