Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng - Chương 221
Lúc cánh cửa viện số 2 mở ra, canh xương đang sôi, Đường Tiêu Tiêu dán tờ giấy đỏ viết tối qua lên trên cửa.
Suất nhỏ mười hai cái bốn hào, suất vừa mười sáu cái năm hào, suất lớn hai mươi hai cái bảy hào, tặng miễn phí món ăn kèm.
Mẹ Tống ngồi trên ghế cao gói hoành thánh, trong lòng cảm thấy không tự tin, trời vẫn còn sớm, bên ngoài chưa có người.
“Con gái, có phải chúng ta bán đắt quá rồi không?” Mẹ Tống có chút lo lắng, bà làm việc ở nông thôn cả ngày cũng không kiếm được mấy hào, vậy mà một suất hoành thánh nhỏ đã bốn hào, là bà bà cũng không ăn.
“Mẹ, hoành thánh này nhân thịt, canh cũng được ninh từ xương.” Còn thêm cả đồ ăn kèm, sức người, còn chưa phải giá đó sao?
“Đúng, chúng ta nghe con dâu đi, con bé hiểu biết hơn chúng ta.” Cha Tống đeo tạp dề và chiếc mũ Đường Tiêu Tiêu làm cho, trông lửa bếp than, than cũng là một khoản chỉ phí.
Chẳng bao lâu, vị khách đầu tiên đã tới cửa hàng, người này chính là chủ nhân ban đầu của tứ hợp viện.
“Chú, chú tới ăn hoành thánh à?” Đường Tiêu Tiêu nhiệt tình chào hỏi.
“Ừ, sáng sớm mùi canh nhà các cháu đã đánh thức con sâu thèm ăn trong bụng chú rồi, cho chú một suất vừa đi.”
“Được ạ, chú, mời chú vào bên trong.” Thấy ông ấy không mang theo cà men, Đường Tiêu Tiêu đưa ông ấy vào trong sân.
“Mẹ ơi, cho chú ấy thêm hai cái nhé.” Ngay trước mắt ông ấy, cô nói với mẹ Tống.
“Được.” Mẹ Tống gói 18 cái hoành thánh, đưa cho cha Tống.
Chẳng bao lâu hoành thánh đã chín, Đường Tiêu Tiêu bưng hoành thánh lên: “Chú, trên chiếc bàn nhỏ bên kia có đồ ăn kèm miễn phí, chú cứ lấy tự nhiên ạ, lọ trên bàn là ớt chưng do mẹ cháu làm, có cả hạt tiêu nữa a.
Ba món đồ ăn kèm được đặt trên chiếc bàn nhỏ ở góc sân, dưa chua, chao và đậu xào củ cải, tất cả đều được đựng trong bát lớn, bên cạnh là bát nhỏ để khách hàng đựng.
“Được, cháu cứ bận việc của cháu đi.” Ông ấy gật đầu, cười nói với Đường Tiêu Tiêu.
Mùi canh xương rất thơm, vào sáng sớm rất dễ câu dẫn người khác, nhất là vào thời điểm cuối thu này.
Rất nhiêu công nhân gần đó chuẩn bị đến nhà máy giày làm việc đã bị thu hút, họ nhìn vào giá cả trên tường, thấy cũng không rẻ lắm.
Đang lúc do dự thì nhìn thấy mẹ Tống đang làm hoành thánh, quả thực có rất nhiêu nhân thịt.
“Cho tôi một suất nhỏ đi.” Người lên tiếng là một cô gái.
“Được, mời cô vào bên trong.” Đường Tiêu Tiêu nhiệt tình tiếp đãi. “Đừng đứng ở cửa nữa, ăn ngon lắm.” Ông chú ở bên trong hét lên.
Ông ấy đã sống ở đây nhiều năm, thân thuộc với người xung quanh, có sự hiện diện của ông ấy, không ít người đã muốn gọi suất nhỏ và suất vừa để ăn thử.
Trong sân càng ngày càng nhiều người, thực khách muốn thử ngoài cửa, gặp phải người quen trong sân cũng sẽ hỏi một chút, nhận được câu trả lời khẳng định, họ cũng gọi một suất.
Một số người ra ngoài mua rau canh, cũng mua một suất, hoặc là ăn sáng rồi, mua một suất trở vê cho người nhà ăn thử.
Đến khoảng tám giờ, bọn họ đã bán mấy chục suất hoành thánh, cha Tống và mẹ Tống đều cười không khép được miệng.
“Mẹ, mẹ gói thêm đi, con sợ lát nữa sẽ không giúp được.” Đường Tiêu Tiêu thu dọn bát thìa vừa dùng, lau bàn sạch sẽ, sau đó nhanh chóng giúp cha Tống chuẩn bị bát gia vị.
Đã đến lúc kết thúc ca đêm ở nhà máy giày, rất nhiều công nhân vốn định đi ăn ở căng tin đã đến quán hoành thánh sau khi nghe nói quán hoành thánh mới mở rất ngon.
Mẹ Tống gói hoành thánh, cha Tống nấu hoành thánh thu tiên, Đường Tiêu Tiêu thì bưng hoành thánh và dọn bàn.
“Xin lỗi, hôm nay hoành thánh đã bán hết rồi.” Còn chưa đến 9 giờ, họ đã bán hết hoành thánh.